Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chết tâm

Em đã tỉnh từ sớm, mọi điều họ nói em đều nghe không bỏ sót một chữ nào, nhưng nó còn có tác dụng gì sao? Lặng người nhìn ngoài khung cửa sổ, tuyết trắng xóa cứ thế mà nối đuôi nhau rơi xuống trần gian......trắng......em ước rằng em như làn tuyết trắng ngoài kia, đến một lúc nó sẽ tan ra, cũng như trái tim đã vỡ, vỡ rồi......có thể lành lại được không.

Em thẩn thờ cùng với đôi mắt tan rã nhưng lại không hề để ý rằng......Furuya Rei......đã ở bên cạnh quan sát hết thẩy, anh siết chặt lấy đôi bàn tay đến mức.....chúng đã chảy máu, nhưng anh làm sao đau được nữa......bởi nỗi đau của tâm hồn nó đã lấn át tất cả rồi, mọi thứ......chỉ vì em. Cũng vì em mà đau vì em mà bị thương. Đến khi anh nhìn lại thương tích trên người em rồi nhìn lại tay mình.......buồn cười thật, nó chẳng thấm đâu vào đâu cả. Một chút cũng không.

Anh nhẹ nhàng quỳ một chân xuống, đôi tay sau khi được anh dùng cà vạt quấn lại khẽ chạm vào đầu ngón tay em, anh chân thành hướng đến ánh mắt của em, dẫu biết rõ rằng em sẽ chẳng nhìn thấy được mình, cũng sẽ chẳng nhìn ra được bóng hình của bản thân trong đôi mắt ấy. Anh cố gắng nén lại nỗi đau đang đọng ở cổ mình mà gắng gượng dùng tone giọng ôn nhu nhất có thể

- Em.....có muốn ra ngoài ngắm tuyết.....cùng anh không?

- .....

- Em từng nói với anh......em rất thích tuyết.....không phải vì nó lạnh.......mà là vì nó màu trắng, màu của sự thuần khiết......anh nhớ, anh nhớ rất rõ đấy nhé

- .....

Anh nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay của em rồi đặt lên đó một nụ hôn mặn đắng vì anh.....đã khóc

- .......và màu trắng......cũng là sự cô đơn......phải không em?

Nghe đến đây, nước mắt từ hốc mắt của em lặng lẽ rơi xuống, và giọt lệ ấy......chính là mũi dao nhẹ nhàng cứa vào tim anh

- Anh.....xin lỗi......xin lỗi em......thật sự.....xin lỗi vì đã để em phải chịu những nỗi đau này......xin lỗi vì đã mang những nỗi đau thương không nên có này.........đến với cuộc đời nhỏ của em.

Lời xin lỗi này.......còn quan trọng sao

Đôi mắt rã rời ấy chầm chậm di chuyển xuống nhìn người đang quỳ một chân ngay bên cạnh mình, cảm nhận rõ giọt nước mắt nóng hổi chát đắng ấy trên tay mình mà cõi lòng nguội lạnh

.....Rei.....liệu anh có thể đưa em đi ngắm tuyết được không? Trời sắp sang đô.....

Đôi mắt từng như ánh sao nhìn bóng lưng anh mãi nghe điện thoại mà bước chân mỗi lúc một xa và vô tình.......bỏ lại bóng dáng nhỏ bé đơn độc phía sau.....cũng vô tình......giết chết em ngày ấy

Bóng lưng vững trãi ấy bỗng run lên, lần này anh quỳ hẳn cả hai chân. Anh luôn cầu khẩn sự thứ tha từ em nhưng mà......Rei à.....em đã chẳng thể......nói được nữa rồi......anh sẽ rất vui phải không? Vì anh đã từng nói......anh hận không thể bóp nát thanh quản của em để em.....vĩnh viễn không thể cất tiếng được nữa......và sẽ không làm phiền anh nữa........

- Anh biết.....anh rất khốn nạn.....rất đốn mạt......và anh chưa bao giờ quên......những gì bản thân đã từng nói, đã từng làm.....với em

Anh chậm rãi đưa tay hướng về phía cổ em rồi nhẹ nhàng chạm vào vùng cổ được lớp vải trắng bảo vệ ấy.......nâng niu như sợ rằng bản thân sẽ khiến em đau

- Anh nhất định......nhất định sẽ tìm được một thanh quản tốt nhất......để cấy ghép cho em

Em khẽ lắc nhẹ đầu từ chối......và điều này đã đả kích Rei cùng với đôi ngươi co rút tột cùng.........

Anh tự hỏi bản thân rằng ở quá khứ rốt cuộc chính mình đã đối xử với em tệ bạc đến nhường nào......để giờ đây ở hiện tại.......em sợ hãi mà khước từ tất cả mọi ý tốt từ phía anh......đến khi anh ngẫm lại tất cả thì tiếng cười rã tan phát ra từ cổ họng

Cũng phải......sau bao lỗi lầm ấy thì liệu em ấy có còn tin tưởng anh nữa hay không đây. Câu trả lời......nó đã có sẵn rồi

[ Rei ơi......Rei

Đừng gọi anh là Rei.....chúng ta không thân thiết đến mức gọi tên nhau đâu em à

......

Sau này hãy tiết chế bản thân lại, anh bận rất nhiều việc, em cũng đã lớn rồi, muốn đi muốn bay nhảy là quyền của em, anh không can thiệp được. Suy cho cùng ta cũng chỉ là người lạ mà thôi

.....người lạ....ư

Anh thật sự không hiểu, vì sao em đã lớn rồi mà vẫn trẻ con thế này......thật tệ hại làm sao. Nhiều người bằng tuổi em họ đã trưởng thành rất nhiều rồi đấy.

......em đã làm phiền anh.....phải không?

.....ừ!

.....xin lỗi.....sau này......sẽ không làm phiền anh nữa.

Em biết là tốt rồi ]

Ha ha......ha ha ha

Furuya Rei à Furuya Rei.......cả một đời từng đóng giả biết bao nhiêu gương mặt, mày ôn nhu với tất cả mọi người, mày cười với mọi thứ.......nhưng mày lại thẳng thừng thương tổn cô gái nhỏ vì mày......mà giữ lại sơ tâm cuối cùng. Một nụ cười mày lại chẳng thể cho em ấy nổi......thậm chí.....một hành động ôn nhu lại chẳng hề có vậy mà......hiện tại mày lại.......ha ha ha

Em đã từng chạy theo anh......với đôi chân trần rỉ máu cùng trái tim đơn sơ, nhưng có vẻ anh chẳng cần đến và thẳng thừng đập nát nó. Anh ơi, em đau đủ rồi, em cũng là con người mà, em cũng biết mệt, biết đau mà anh. Em có cảm xúc và em biết hết đó nhé.......nên là lần này.......em sẽ không chạy nữa, em sẽ trốn, trốn đến một nơi......ở nơi đó......sẽ không còn có sự hiện diện của các anh nữa ....và....cũng không hề tồn tại những nỗi đau thấu trời này.

Tít.....tít.....tít........tít tít tít tít tít tít tít tít tít tít

Tiếng máy đột ngột kêu lên khiến Furuya Rei hốt hoảng mà loạng choạng đứng lên, máy đo chỉ số cùng dãy nhịp tim bỗng lên xuống thất thường.....cộng thêm......

Khi anh quay sang em thì đôi đồng tử xám tím bỗng co rút dại ra, trái tim như bị ai bóp nát mà nặng nề thở ra......trước mắt anh là gì vậy.....hình ảnh em rơi huyết lệ, máu từ mắt cùng mũi thi nhau ùa ra, đôi mắt rã tan ấy nhìn anh rồi mỉm cười.....một nụ cười như được giải thoát khiến anh hoảng sợ tột độ mà một tay vội nhấn nút đỏ ở đầu giường, tay còn lại khảm em vào lòng ngực mình, không ngừng tìm cách ngăn dòng máu đỏ chói mắt này ngừng lại....

Xin em....anh van cầu em......đừng.......đừng như vậy

- Em ơi......Anh biết sai rồi, anh sợ thật rồi.......anh van xin em.......anh thật sự......cầu xin em.....đừng rời đi, đừng rời đi mà

Đôi tay từng nhuốm máu biết bao kẻ chưa từng run rẩy mà tại giây phút này.......lại lẩy bẩy mà lau máu và cố cầm máu cho em, miệng không ngừng cầu xin và xin lỗi em. Mọi hình tượng tại thời khắc này đều tan nát cả thẩy

Một Furuya Rei sát phạt quyết đoán lạnh lùng và nhẫn tâm đã biến mất.......thay vào đó là một con người bình thường vì yêu mà sợ hãi.....vì yêu mà vứt đi cái tôi chỉ để níu kéo một sự sống nhỏ nhoi mà bản thân đã từng..............vứt bỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com