Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14


Bước xuống những bậc thang đá, đoàn người chìm vào bóng tối sâu thẳm. Không khí dần trở nên ngột ngạt, mùi hôi thối và ẩm mốc xộc vào mũi khiến ai cũng khó chịu. Đèn pin trên tay chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ, để lộ những bức tường đá cũ kỹ được khắc đầy những ký tự kỳ lạ.

"Cẩn thận," Trương Khởi Linh cất giọng trầm thấp, ánh mắt lạnh lùng quét qua phía trước. Tay anh nắm chặt chuôi Hắc Kim Cổ Đao, ánh kim loại đen tuyền phản chiếu ánh sáng yếu ớt.

"Chỗ này đúng là một cái bẫy chết người," Đông Phương Ly vừa nói vừa bước nhẹ nhàng phía sau. Nàng vung Tuyết Nguyệt Kiếm, lưỡi kiếm sáng như ánh trăng rọi. Dù bầu không khí căng thẳng, nàng vẫn nhếch môi cười khẽ, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch: 

"Chắc chắn sẽ rất vui đây."

"Vui sao?" Cao Đức Hải hừ một tiếng, giọng vang lên hào sảng. Anh vung đại đao to bản của mình lên vai, từng bước đi không chút sợ hãi. 

"Nếu có thêm chút rượu, nơi này cũng không đến nỗi tệ."

" Eh, đúng ý ta đấy Hải ca, giờ mà có rượu uống thì còn gì bằng " Đông Phương Ly tinh nghịch đáp lời anh

Tề Thiên Vũ khẽ cười, đôi mắt lấp lánh ánh tinh quái sau lớp bóng tối. Đoản đao trong tay anh quay tròn một cách nhẹ nhàng, nhưng sát khí trong từng động tác không thể che giấu. anh

" Thôi nào, rượu có thể để sau. Chúng ta cần giữ đầu mình nguyên vẹn trước đã, xong xuôi ta sẽ dẫn nàng đi uống rượu ngon"

" Được, hì hì "

Triệu Uyển Ngọc bước giữa đội hình, thanh Trung Nguyên Nhất Kiếm trong tay nàng tỏa ra khí thế kiên định. Gương mặt thanh nhã của nàng toát lên sự bình tĩnh, dù bầu không khí khiến những thuộc hạ đi cùng run rẩy. ngon

" Không nghĩ rằng Ly nhi cũng thích uống rượu nữa đấy "

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong bóng tối. Âm thanh lê lết, kéo dài, như tiếng móng vuốt cào vào mặt đá. Một mùi tanh tưởi xộc đến, và từ phía trước, những bóng người loạng choạng hiện ra.

"Đó là... cái quái gì vậy?" Một thuộc hạ hét lên, đôi tay siết chặt thanh đao.

Những sinh vật xuất hiện rõ hơn dưới ánh đèn pin. Chúng giống như những thi thể đã chết lâu ngày, làn da xám xịt, mục rữa, đôi mắt trống rỗng không hồn. Nhưng chúng vẫn cử động, từng bước loạng choạng tiến tới, hàm răng đen nhánh nhe ra đầy sát khí.

" Thi nhân," Trương Khởi Linh trầm giọng. " Không có ý thức, chỉ biết tấn công. Chặt đầu là xong."

Ngay khi lời anh vừa dứt, hàng chục thi nhân lao tới, miệng phát ra những tiếng rít ghê rợn.

"Vậy thì giải quyết thôi!" Đông Phương Ly bật cười, lướt nhanh về phía trước như một cơn gió. Tuyết Nguyệt Kiếm trong tay nàng vung lên, đường kiếm sáng lấp lánh như ánh trăng rạch ngang cổ một thi nhân, khiến đầu nó rơi xuống đất.

Cao Đức Hải gầm lớn, vung thanh đại đao to bản của mình. Một nhát chém mạnh mẽ hạ gục ba thi nhân cùng lúc, nhưng anh vẫn cười đùa: 

" Này tiểu quỷ, nhóc có chém được nhiều như ta không ? Haha "

" Muốn so với ta sao? Đừng mơ ! " Đông Phương Ly vừa nói vừa xoay người, lưỡi kiếm sắc bén chém xuống chính xác từng mục tiêu.

Tề Thiên Vũ lại di chuyển một cách nhẹ nhàng, linh hoạt. Anh né tránh những cú tấn công của bọn thi nhân, từng nhát đoản đao đâm chính xác vào cổ chúng.

 " Tiểu hồ ly, ngươi có cần ta cứu không ? Ta thấy nàng hơi chậm đấy !" Anh nói, giọng đùa cợt.

" Cút đi ! " Đông Phương Ly đáp lại, nhưng khóe môi nàng cong lên thích thú.

Triệu Uyển Ngọc giữ phong thái điềm tĩnh, từng nhát kiếm của nàng mang sự chuẩn xác đáng kinh ngạc. Nàng di chuyển nhẹ nhàng, thanh kiếm trong tay múa lên, nhanh chóng hạ gục ba thi nhân trước mặt.

Ba tên thuộc hạ của nàng cũng chiến đấu, nhưng rõ ràng có phần chật vật trước số lượng áp đảo. Một tên suýt bị quật ngã, nhưng Cao Đức Hải nhanh chóng vung đao cứu hắn, cười lớn: 

" Đứng vững vào, các cậu còn non tay lắm! "

Trương Khởi Linh không nói lời nào, nhưng sự hiện diện của anh như một tảng đá vững chắc giữa cơn bão. Hắc Kim Cổ Đao trong tay anh vung lên đầy uy lực, từng nhát chém đều dứt khoát, không hề lãng phí. Anh vừa chiến đấu, vừa để ý xung quanh, ánh mắt thoáng dừng lại nơi Đông Phương Ly, như đảm bảo rằng nàng vẫn an toàn.

" Trương thạch tử, lo cho mình trước đi ! " Đông Phương Ly hét lên, vừa né một cú tấn công, vừa xoay người tung ra một nhát kiếm chính xác.

Cả đoàn người như những chiến binh trong màn đêm, phối hợp không cần lời nói. Nhưng số lượng thi nhân không ngừng tăng lên, từng lớp từng lớp ùa tới, như muốn nhấn chìm họ trong cơn ác mộng bất tận. Những thi nhân không ngừng tràn tới, hàng trăm cặp mắt trống rỗng, lạnh lẽo như muốn nuốt chửng đoàn người. Trong làn khói bụi mịt mù, Trương Khởi Linh bước lên phía trước, ánh mắt lạnh như băng, cả người tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ. Hắc Kim Cổ Đao trong tay anh vung lên mạnh mẽ, tạo thành một đường cắt đen tối, lạnh lẽo đến gai người. Một thi nhân lao tới từ bên trái, móng vuốt của nó giơ lên, nhưng chưa kịp chạm tới anh, Trương Khởi Linh đã lướt tới như một cái bóng. Đường đao chém ngang cổ nó, nhanh đến mức không kịp nhận ra mình đã bị kết liễu. Anh xoay người, vung đao lần nữa, chặt đứt đôi một thi nhân khác đang lao tới từ phía sau.

Anh không dừng lại. Cổ Đao chuyển động liền mạch trong tay anh, từng nhát đao mạnh mẽ nhưng chính xác như thể cắt xuyên qua không khí. Thi nhân bị chém không kịp phản ứng, đầu lăn lóc trên mặt đất. Dưới ánh sáng lờ mờ, bóng dáng anh như một thần chết giữa cơn cuồng phong, không một sinh vật nào có thể tiếp cận anh mà còn giữ được mạng. Phía bên kia, Đông Phương Ly di chuyển uyển chuyển như một con báo săn mồi. Dưới tay nàng, Tuyết Nguyệt Kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Nàng không lao thẳng vào đám đông mà lượn lách giữa những thi nhân, khiến chúng không thể đoán được bước đi tiếp theo. Một thi nhân vồ tới, nàng xoay người né tránh, lưỡi kiếm của nàng lướt qua cổ nó nhanh như ánh chớp. Cái đầu rơi xuống trước khi cơ thể kịp ngã. Nàng bật nhảy lên cao, kiếm trong tay xoay tròn tạo thành một vòng cung, rồi đáp xuống, lưỡi kiếm cắt đôi hai thi nhân cùng lúc.

" Chỉ thế thôi sao? Quá dễ dàng ! " Nàng cười lớn, ánh mắt sáng lên sự tinh nghịch.

Nhưng sự tinh nghịch đó không làm giảm đi sự sắc bén trong cách nàng chiến đấu. Đông Phương Ly liên tục di chuyển, không bao giờ đứng yên một chỗ, khiến thi nhân không thể vây bắt nàng. Nàng tận dụng tốc độ và sự linh hoạt của mình, từng nhát kiếm đều hiểm độc, nhắm vào những điểm yếu chí mạng. Một thi nhân khác lao tới, miệng há to định cắn nàng. Nàng nhanh như cắt, bước lùi nửa bước để tránh, rồi đâm thẳng Tuyết Nguyệt Kiếm xuyên qua cổ họng nó. Máu đen bắn ra, nhưng nàng không nao núng, tiếp tục lướt qua đám đông, như một cơn lốc không thể bị ngăn cản. Phía xa, Trương Khởi Linh liếc nhìn nàng giữa trận chiến. Dù ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng không giấu được sự quan tâm khi thấy một thi nhân bất ngờ từ bên cạnh định tấn công nàng.

" Ly !  Bên phải ! " Anh hét lên, đồng thời ném đao về phía thi nhân. Thanh đao cắm thẳng vào đầu nó trước khi nó kịp làm hại nàng.

Đông Phương Ly khẽ nhíu mày, liếc anh một cái, nhưng ánh mắt có chút ấm áp. 

" Ta không cần ngươi lo đâu, Trương thạch tử " Nàng vừa nói vừa chặt đầu một thi nhân khác.

" Cứ tập trung chiến đấu đi " anh đáp ngắn gọn, bước tới nhặt lại đao của mình.

Cả hai phối hợp không cần nói nhiều. Trương Khởi Linh là mũi nhọn, mở đường bằng sức mạnh vượt trội và sự lạnh lùng không khoan nhượng. Đông Phương Ly là bóng dáng uyển chuyển bên cạnh, từng nhát kiếm của nàng như những mũi kim độc, chính xác và chí mạng. Cả hai như hai mặt của một lưỡi kiếm sắc bén, vừa mạnh mẽ vừa linh hoạt. Trong lúc họ chiến đấu, hàng trăm thi nhân bị đánh gục, từng lớp từng lớp ngã xuống, để lại một bãi chiến trường ngập xác. Nhưng số lượng thi nhân vẫn không ngừng tăng lên, đám đông phía sau càng lúc càng dày đặc, như muốn nuốt chửng tất cả. Đông Phương Ly lùi lại vài bước, mồ hôi chảy dọc trên trán. Ánh mắt nàng lóe lên sự kiên quyết khi nhìn hàng trăm thi nhân vẫn đang ùn ùn lao tới. Trương Khởi Linh, Cao Đức Hải, và những người khác đều đã thấm mệt, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn cố gắng chiến đấu.

" Không ổn rồi " nàng thì thầm. Trong lòng nàng vang lên lời dặn nghiêm khắc của sư phụ Viên Thiên Cang: 

"" Khi chưa đủ trưởng thành, tuyệt đối không được giải phong ấn. Con sẽ không chịu nổi sức mạnh đó! ""

Nhưng lúc này, nàng không có lựa chọn. Nếu tiếp tục, tất cả bọn họ sẽ chết ở đây. Cắn chặt răng:

" Lúc này không nghĩ nhiều được nữa " Nàng khẽ điểm vào những huyệt đạo trước ngực mình: 

" Thần Đình, Khí Hải, Đan Điền, và Tâm Cung "

Cơn đau như sét đánh xuyên qua cơ thể nàng, lan ra khắp các dây thần kinh. Nàng khuỵu xuống, máu từ khóe môi nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh. Cơ thể nàng run rẩy, nhưng ánh mắt không hề dao động. Một luồng khí mờ ảo màu xanh bốc lên quanh nàng, càng lúc càng đậm đặc, tựa như ánh sáng thần thánh từ một vùng đất xa xôi. Những thi nhân ở gần nàng lập tức lùi lại vài bước, dường như cảm nhận được thứ gì đó vượt xa hiểu biết của chúng.

" Ly! " Trương Khởi Linh hét lên, ánh mắt sắc bén của anh thoáng vẻ kinh ngạc khi nhìn nàng đang phát ra khí thế lạ thường. " Nàng đang làm gì ?!  "

" Không còn cách nào khác " nàng đáp, giọng yếu ớt nhưng kiên định. " Ta phải làm vậy, nếu không tất cả sẽ chết ở đây. "

Lời nói vừa dứt, nàng mở mắt ra. Đôi mắt nàng giờ không còn ánh sáng tinh nghịch thường ngày, mà thay vào đó là một thứ ánh sáng thiêng liêng, sắc lạnh nhưng mang khí chất vượt phàm nhân, ánh sáng xanh bạc hiện lên trong mắt. Nàng đứng dậy, thanh kiếm Tuyết Nguyệt trong tay bỗng chốc rực sáng như ánh trăng bạc.

" Đến đây nào, lũ xác sống ! " nàng cười nhạt, nhưng giọng nói vang vọng như tiếng chuông ngân.

Nàng bước lên, tay vung thanh kiếm về phía đám thi nhân. Một luồng kiếm khí bạc chói lòa quét qua, mạnh mẽ đến mức mặt đất cũng nứt ra theo đường đi của nó. Những thi nhân trong tầm kiếm khí lập tức bị xé toạc thành tro bụi, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Không để chúng kịp phản ứng, nàng xoay người, lướt qua từng tên với tốc độ như một tia sáng. Thanh kiếm trong tay nàng không cần chạm vào kẻ địch, chỉ cần khí lực tỏa ra đã đủ khiến chúng tan biến. Trương Khởi Linh nhìn nàng, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng sâu trong đó là sự lo lắng không che giấu được. Anh nhận ra nàng đang đánh đổi sinh mệnh của chính mình để cứu tất cả. 

" Ly ! Mau dừng lại ! " anh hét lớn, lao tới định cản nàng, nhưng một bức tường khí vô hình quanh nàng ngăn anh lại.

" Ta biết ta đang làm gì! " nàng nói, giọng sắc bén. " Đừng lo, sẽ không chết đâu !"

Nàng giơ cao thanh kiếm, toàn bộ sức mạnh thần lực dồn vào một đòn cuối cùng. Ánh sáng từ thanh Tuyết Nguyệt Kiếm rực rỡ đến mức làm cả hang động bừng sáng. Nàng vung kiếm xuống, tạo ra một cơn lốc kiếm khí cuốn phăng toàn bộ thi nhân còn lại. Tiếng gầm rú của chúng tan biến trong nháy mắt, chỉ còn lại một sự yên tĩnh đến rợn người. Nhưng ngay khi mọi thứ kết thúc, nàng khuỵu xuống, thanh kiếm rơi khỏi tay, miệng phun ra 1 ngụm máu lớn và thần lực quanh nàng cũng dần tan biến. Trương Khởi Linh lao tới, đỡ lấy nàng trước khi nàng ngã hoàn toàn.

" Sao lại liều lĩnh như vậy ?" anh nói, giọng pha chút giận dữ nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.

Đông Phương Ly mỉm cười yếu ớt, máu vẫn còn chảy dài trên khóe môi. 

" Ta không thể để ai chết... Đừng lo, ta vẫn sống..."

Nhưng anh biết rõ nàng đã phải trả giá đắt cho quyết định này. Còn nàng, ánh mắt mờ dần, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy thanh thản. 

" Chúng ta còn một trận chiến lớn hơn ở phía trước..." nàng thì thầm, lại tiếp tục hộc máu

" LY ! " Trương Khởi Linh không kiềm chế được nữa, ánh mắt cũng trở nên hoảng loạn, lúc này những người khác cũng chạy đến, ai cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, trừ Tề Thiên Vũ, anh đã thấy được cách nàng sử dụng thần lực, nhưng hiện tại trong mắt anh lại là vẻ lo lắng tột cùng, chứ không thần thần bí bí như trước nữa. Trương Khởi Linh tay siết chặt, ôm nàng vào lòng, mặc những người còn lại liên tục hỏi chuyện gì đã xảy ra cũng như tình hình của nàng, anh vẫn không quan tâm, trong mắt anh, trong tâm trí anh chỉ có hình bóng yếu ớt và âm thanh thở nhẹ của Đông Phương Ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com