Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chú mèo khó tính


Tuần này Dekisugi đại diện cả thủ đô tham gia cuộc thi Toán Nâng Cao dành cho học sinh tiểu học, nên cậu ấy đã cùng với một số thầy cô sang một thành phố khác khá xa để chuẩn bị và tham dự kì thi. Miyoko mỗi ngày đều đến lớp một mình nhưng cô vẫn rất vui vẻ, vì ngày nào Dekisugi cũng gọi điện về cho cô cả.

Buổi học kết thúc, Miyoko như thường ngày đi theo con đường quen thuộc đến ngọn núi phía sau trường, đến một gốc cây nọ, cô cúi người để tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc. Từ phía xa, sau một bụi cây nhỏ, một chú mèo từ từ bước ra, cậu ta có một bộ lông màu trắng và đôi mắt xanh lục, trông vô cùng quý phái và sang trọng. Gặp được cậu ta, Miyoko cười tươi vui vẻ vội chạy lại chỗ đó.

- Patrick, tìm thấy cậu rồi.

Trái lại với sự vui mừng của Miyoko, Patrick chỉ lạnh lùng liếc cô một cái sau đó quay lưng bỏ đi. Như đã quá quen với việc này, Miyoko không hề cảm thấy buồn mà ngược lại còn cười rạng rỡ.

- Nhìn xem, hôm nay tớ có mang thêm đồ ăn cho cậu nè.

Nghe tới đồ ăn, chú mèo kia mới chịu dừng chân, cậu từ từ quay đầu lại nhìn cô, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

- Tuần này tiền tiêu vặt của tớ không được nhiều, nên tớ không mua được cá mà cậu thích nhất, cậu ăn đỡ đồ hộp này nhé, ngon lắm đó. 

Miyoko cười vui vẻ, vội tiến lại chỗ Patrick, mở hộp đồ ăn và đặt xuống trước mặt cậu, cô còn chu đáo chuẩn bị thêm một chút nước uống cho cậu.

- Mùa lạnh sắp tới rồi, cậu ở đây một mình không ổn lắm, vừa không đủ ấm mà còn không có đồ ăn nữa, hay là tớ kiếm nhà cho cậu nhé. Chắc là sẽ có ai đó muốn nuôi mèo chứ nhỉ.

Miyoko tự đứng nói chuyện một mình trong khi Patrick đang từ từ thưởng thức món ăn, không biết rằng cậu có chê hay không mà vẻ mặt vô cảm đó vẫn chẳng thay đổi gì cả. Miyoko dịu dàng xoa đầu cậu, Patrick dù có chút khó chịu nhưng vẫn không đẩy tay của cô ra, cậu ta chỉ chăm chú ăn uống sau đó định quay người bỏ đi.

- Nếu như từ giờ đến mùa lạnh vẫn không tìm được nhà mới cho cậu, hay là tớ cố gắng năn nỉ ông Kaminari cho cậu đến ở tạm một thời gian nhé.

Miyoko nghĩ rằng mình đã nhìn lầm, cô vừa mới thấy Patrick cười nhếch mép một cái, gương mặt lúc nào cũng vô cảm đó đột nhiên như dịu dàng hơn vài phần, cậu ta nhanh chóng quay người bỏ đi mà không ngoảnh lại nữa.

Cũng trễ rồi nên Miyoko nhanh chóng trở về, cô không muốn ở ngoài một mình quá lâu, hôm nay cô có khá nhiều bài tập. Sau khi ăn tối, cô soạn sách vở vào cặp sau đó thoải mái nằm xuống giường, tay cầm điện thoại và nói chuyện với Dekisugi.

- Hidetoshi, tớ rất nhớ cậu.

Giọng Miyoko vô cùng cao hứng trong điện thoại khiến Dekisugi bật cười

- Tớ cũng rất nhớ cậu, nhớ đến sắp không chịu được rồi.

Câu nói của cậu khiến cô đỏ mặt, không chịu được thì làm gì chứ, cậu cũng có về được ngay đâu mà.

- Cậu ăn đã ăn tối chưa?

- Rồi nè, hôm nay ông Kaminari làm món canh chua, có cá, có dứa, có cà chua nữa, tớ ăn no cả bụng luôn.

Sự đáng yêu của cô làm Dekisugi vô cùng vui vẻ, cậu ước gì mình có thể ở đó để xoa xoa cái bụng tròn nhỏ nhỏ của cô.

- Vậy thì tốt, cậu phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, và đừng quên làm bài tập về nhà.

- Tớ biết rồi mà, cơ mà cậu đã ăn chưa?

- Tớ ăn rồi, các thầy cô đã mua đồ ăn cho tớ. Vài ngày nữa thôi sau khi hoàn thành cuộc thi cuối cùng thì có thể trở về rồi.

- Được được, cậu phải về đây nhanh một chút, người ta nhớ cậu sắp chết rồi nè.

Dekisugi phì cười bởi giọng nói ngây thơ của cô, anh nhớ ra điều gì đó, liền hỏi

- Cậu vẫn đưa đồ ăn cho chú mèo đó mỗi ngày sao?

- Đúng vậy, nó tuy vẫn còn giữ khoảng cách với tớ, nhưng không còn khó chịu nhiều như trước nữa. Mùa đông sắp tới rồi, tớ lo rằng để nó một mình trên núi như thế sẽ bị lạnh, nhưng không tìm được ai chịu nhận nuôi nó cả. 

- Chuyện này không dễ đâu, nó khó tính như vậy, ai mà chịu nuôi chứ, tuy cậu nói rằng nó là một giống mèo quý, nhưng tính cách khó gần như vậy thì không ai muốn nhận đâu. 

- Tớ biết điều đó, thậm chí có lần tớ nói với Suneo, cậu ta lập tức từ chối, cậu ta nói rằng chỉ nhận nuôi những chú mèo quý phái được giáo dục đàng hoàng, và phải xuất thân từ danh gia vọng tộc, mèo hoang như thế cậu ta không nuôi.

- Vậy còn ông Kaminari thì thế nào? Ông ấy vẫn không đổi ý sao?

- Không có, ông ấy vốn không thích chó mèo rồi, đây còn là mèo nhặt trên núi về.

Giọng Miyoko có chút buồn bã khi nói về vấn đề này, Dekisugi cũng nhận thấy điều đó, cậu suy nghĩ một lát sau đó nói.

- Đừng buồn Miyoko, đừng lo lắng gì cả, đợi đến khi thi xong trở về, tớ sẽ cùng cậu tìm nhà mới cho nó, nếu không được thì chúng ta sẽ cùng năn nỉ ông Kaminari. Tớ sẽ tìm cách giải quyết cho cậu, đừng lo lắng gì nhé.

- Được được, tớ đợi cậu nhé, cảm ơn cậu. 

Miyoko nghe thế thì lập tức vui vẻ, cô tin tưởng Dekisugi hơn ai hết, chỉ cần có cậu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

- Tớ với cậu có xa lạ gì mà cảm ơn chứ, đừng suy nghĩ nhiều quá, mọi chuyện cứ để tớ lo cho. Cậu đã buồn ngủ chưa, cũng trễ rồi đó.

- Có một chút, hôm nay có nhiều bài tập lắm, cậu không có ở đây chả ai giúp tớ cả.

- Tớ xin lỗi, tớ sẽ mua quà cho cậu chịu không, giờ thì ngủ sớm đi ngày mai còn đi học.

- Được rồi, vậy chúng ta ngủ nha, tạm biệt Hidetoshi, cậu ngủ ngon. 

- Ừm cậu ngủ ngoan.

Miyoko cất điện thoại vào chỗ cũ, nằm xuống và đắp chăn ngủ, đợi đến khi Dekisugi trở về thì cả hai sẽ cùng giải quyết chuyện cho chú mèo đó, không có gì cần lo lắng cả. Đêm xuống, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, như thường lệ Miyoko lại đem đồ ăn đến cho Patrick, cậu ta hôm nay đã đợi sẵn cô ở đây, không cần phải để cô gọi hay tìm kiếm nữa.

- Patrick, cậu đợi tớ sao?

Miyoko hớn hở chạy đến chỗ Patrick đang thanh thản ngồi dưới một gốc cây hóng mát.

- Nhìn nè, hôm nay có món cá hộp nữa nè.

- Hừ.

Patrick gầm nhẹ một cái rồi cúi đầu từ từ ăn, nhìn sự ngoan ngoãn của cậu mà Miyoko hài lòng vô cùng. Cô đưa tay vuốt vuốt đầu của Patrick, thoải mái tận hưởng cảm giác mềm mại đó.

- Patrick của chúng ta dễ thương như vậy, sao lại không ai muốn nuôi chứ.

Miyoko chống cằm nhìn Patrick một cách chăm chú

- Mà cũng tại cậu đó, khó tính quá, gặp ai cậu cũng xù lông tức giận hết, còn đòi cào mặt người ta, người ta không sợ mới lạ. Có nhớ cái lần tớ mới gặp cậu không? Hôm đó tớ cũng đến chỗ này để vẽ tranh cho bài tập vẽ, tớ gặp cậu đang ngủ ở gốc cây bên đó. Cậu vừa thấy tớ là đã lập tức gào lên, rồi quay người bỏ đi.

Miyoko từ từ ngồi kể lể với Patrick, cậu ta còn chả thèm quan tâm chỉ chú ăn vào hộp cá dưới đất.

- Lúc đó tớ thấy cậu vô cùng đáng ghét, chỉ muốn đạp cho một phát, nhưng sau đó khi tớ vấp té, cậu đã đi hái lá thuốc và mang đến cho tớ, nhờ đó mà vết thương tớ khỏi rất là nhanh. Nếu không có cậu thì đợi đến lúc Dekisugi đến đón, thì chân tớ ra bị nhiễm trùng rồi.

Patrick lúc này đã ăn xong, cậu ta dùng chân chùi miệng một phát cho sạch, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống nhắm mắt ngủ. Nhưng Miyoko vẫn tiếp tục nói

- Vì sự việc đó mà tớ vô cùng biết ơn cậu, tớ mỗi ngày đều mang đồ ăn đến cho cậu, đều là tớ mua bằng tiền quà vặt mỗi tuần đó. Tớ muốn đem cậu về nuôi, nhưng ông Kaminari không đồng ý. Cậu biết không, tớ và Dekisugi có nuôi chung một chú cún đó, tên bé ấy là Mochi, bé ấy cũng trắng và dễ thương giống như cậu vậy. Ông Kaminari cũng không đồng ý, nên tớ đành phải để bé ấy bên nhà của Dekisugi rồi đến thăm mỗi ngày.

Nghe đến đó, Patrick mở mắt, nó nhìn cô với vẻ mặt có chút giận dữ, sau đó nó nhanh chóng nhắm mắt và tiếp tục giả vờ ngủ.

- Đợi đến khi Dekisugi trở về, tụi tớ sẽ tìm ra nhà mới cho cậu nha Patrick, cậu ráng thêm vài ngày nữa nha. Tụi tớ sẽ tìm ai đó thật tốt bụng và yêu động vật để chăm sóc cho cậu nha, sẽ không như chủ trước của cậu vứt bỏ cậu ở đây đâu, thứ gì cũng không để lại, chỉ để lại duy nhất cái vòng cổ có tên cậu, đúng là xấu xa.

Thấy cậu vẫn không có phản ứng gì, cô đánh liều bế bổng Patrick lên ôm vào lòng. Bất ngờ bị nhấc bổng lên, cậu vô cùng giận dữ lập tức giơ ra móng vuốt định cào cô, Miyoko sợ hãi vội nhắm tịt mắt, giơ cậu ta xa để tránh bị cào vào mặt. Patrick thấy vậy liền thu lại móng vuốt, không tức giận nữa mà bình tĩnh lại, cậu ngoan ngoãn để Miyoko từ từ ôm vào lòng. Miyoko thì khỏi nói, vô cùng hạnh phúc, cô vuốt ve sờ soạng Patrick một hồi sau đó chào tạm biệt cậu ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com