Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐN DTMA

Thanh Yến hiện đại thiên

Tác giả : Cửu Tiêu Tần Ca

Thể loại : đồng nhân Dương Thư Mị Ảnh, 1 x 1, hiện đại văn

Dịch : QT

Editor : Đậu

Bản dịch phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả

Sau 12 giờ trưa. trong quán cà phê cũng không có khách nhiều, ánh sáng tiến vào cửa sổ, chung quy có một loại không khí buồn ngủ.

         Tô Mộc nhoài người gục trên bàn, cụp mí mắt nhìn nam nhân ngồi bên cửa, thật lâu sau, vẫn là nhịn không được "hứ" một tiếng.

          "Cái tên này giả bộ hay thật..." Cậu nhịn không được thở một hơi. Lập tức cầm lấy cây lau nhà trong góc phòng, bĩu môi cực kỳ không tình nguyện, bắt đầu làm việc.

          Trên ghế ngồi gần cửa sổ, Thanh Lang ngồi ở chỗ ánh sáng ấm áp sáng rực, trong tay đang cầm một quyển sách. Trong đầu nghĩ đến người nào đó có khuôn mặt tuyệt mỹ nhiễm nét đỏ ửng, còn có áo sơ mi đơn giản dễ chịu cùng cái quần bò bao lấy thân thể phong phanh trắng nõn mềm dẻo...

          Mạch suy nghĩ việc quan trọng bị ngắt, đỉnh đầu truyền đến một thanh âm: "Ông chủ, có thể nâng cái chân tôn quý của ngài lên một chút được không?" Lập tức bên chân bị cái gì đó đụng đụng.

          Thanh Lang ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Tô Mộc cầm cây lau nhà vẻ mặt chán ghét đứng ở trước mặt hắn. Hắn híp híp mắt, nói: "Tiểu Tô, đang lau giày cho anh? Cậu có biết đôi giày anh đây đáng bao nhiêu tiền không? Có muốn anh đổi nhân viên không?"

          Tô Mộc bĩu môi một cái, mắt lén nhìn người nào đó trong góc đang thu dọn, cúi người nói: "Lão Đại, là nam nhân liền nhanh chóng xuống tay đi, anh mỗi ngày giả bộ không để ý, em xem đều mệt mỏi."

          Thanh Lang không để ý tới cậu ta, hai chân dời chỗ khác, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

          Tô Mộc nhìn thoáng qua, bất ngờ dụi dụi mắt, xác định mình còn chưa bị tên quyển sách chiếu cho mù mắt, nhỏ giọng hỏi: "Lão Đại, anh có biết anh rất lừa tình không?"

          Thanh lang nghi hoặc ngẩng đầu: "Chuyện gì?"

         Tô Mộc bày ra vẻ mặt "nhìn là biết" biểu tình: "Anh đang xem cái gì?"

          Thanh lang lật bìa sách, "Cristo bá tước" năm chữ to in vàng nổi.

         Tô Mộc đứng thẳng người tiếp tục ngâm, một bên ngâm một bên than thở: "Xem nhiều ngày như vậy mà tên sách còn không nhớ, nói chứ năm ngày lật xoẹt ra có ba trang, em xem anh giả bộ tới khi nào."

          Yến Kỳ dọn sách vở này nọ xong thì ngẩng đầu nhìn thời gian, còn 30p nữa đến giờ đi học. Cậu đeo cặp sách trên lưng, nhìn Thanh Lang phía bên cửa sổ. Người nọ quanh thân là trung tâm của ánh sáng mặt trời, trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm luôn lộ nét tươi cười như có như không, chuyên chú xem sách trong tay, thỉnh thoảng cầm ly cà phê truớc mặt nhấp nhẹ một ngụm, tư thế tao nhã xem trong mắt cậu, luôn như khiến người khác mê say cùng lưu luyến.

         Cậu cứ như vậy theo dõi ngày qua ngày.

          Lúc này, Thanh lang không hề báo trước ngẩng đầu, đối diện với mắt của cậu, Yến Kỳ có chút quẫn bách kéo dây lưng túi sách, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng. Không biết là bộ dáng cậu ta trong mắt người khác, thực sự là, đáng yêu muốn chết.

          Áp chế nội tâm gào khóc nổi lêndòng máu lang sói, Thanh Lang đứng lên đi đến trước mặt cậu, ôn hòa hỏi: "Muốn đi học?'

          Yến Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng ân một tiếng.

          Thanh Lang trong mắt hiện lên tia mỉm cười: "Ừm, anh đưa em đi."

          Yến Kỳ vội ngẩng đầu: "Không, ông chủ không cần đâu, anh còn bận việc của anh, em tự đi được." Nói xong liếc mắt một cái "Không cẩn thận" nhìn thấy quyển sách trong tay Thanh Lang, cảm thấy âm thầm bội phục: ai nói thương nhân toàn thân đều là tiền? Ông chủ nhà mình không phải vậy a!

          Thanh Lang có chút không được tự nhiên khụ một tiếng, đem sách cầm trong tay để một bên, huơ huơ chìa khóa xe trong tay: "Đi thôi, bằng không sẽ bị trễ." Dứt lời trực tiếp ôm vai cậu đi ra ngoài. Trong lòng âm thầm tính toán, tác phẩm nổi tiếng quả nhiên không phải để người xem, lần sau vẫn là đổi tạp chí tài chính và kinh tế đi.

          Yến Kỳ ngoan ngoãn mặc anh ôm vai, cũng không có nghĩ qua, vì cái gì người nào đó dành thời gian đọc sách sẽ tùy tay cầm chìa khóa xe.

          Tô Mộc đứng ở cửa tiệm nhìn ôtô tuyệt trần lăn bánh đi, thở dài một hơi: "Đệ nhất mỹ nhân như vậy, vì cái gì bị nhắm bởi một con trâu ngạo mạn cố chấp..." Còn không phải cố chấp bình thường ...

          Đại học T kỳ thật cũng không xa, lái xe 10' có thể đến. Thế nhưng đường xe 10' lại không hiểu sao bị Thanh lang kéo thành 20′. Nếu không phải sợ Yến Kỳ bị muộn, không chừng có thể đi đến một giờ.

          Đem xe đậu ở cửa B, Thanh Lang xoa nhẹ tóc người bên cạnh: "Tan học anh tới đón em."

          Yến Kỳ mắt nháy mấy cái: "Tại sao?"

          Thanh Lang cười: "Mời em ăn cơm." Không đợi Yến Kỳ nói cái gì liền thúc giục nói: "Nhanh đi đi học, cẩn thận muộn." Thật không biết là bị ai làm trễ giờ.

          Nhìn thấy thân ảnh đeo cặp sách kia biến mất ở cửa trường T, Thanh Lang khóe miệng thoáng hiện lên ý cười, ngón tay trên tay lái gõ vài cái, khởi động xe, lái vào cửa trường T, lập tức rẽ sang khoa hệ Lý.

          Đem xe đậu ở lầu chính hệ Lý, Thanh Lang tâm tình có chút khoái trá tiêu sái xuống xe, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến người nào đó đã từng nói "không bảo vệ môi trường" trên danh nghĩa cảnh là cáo mình, ở trước mặt y không được lái xe, vì thế lắc mình quay về trong xe, tìm một góc bí mật nào đó đỗ xe, lúc này mới vào tòa nhà mang phong cách trừu tượng này.

          Thanh Lang lên lầu hai, ngựa quen đường cũ đi đến phòng 206 trước, đi qua hai cánh cửa, cũng không đợi người ở bên trong lên tiếng liền xoay nắm cửa đi vào.

          Quân Thư Ảnh ngồi ở sau bàn, trong tay cầm di động đang nghe điện thoại. Thấy Thanh Lang tiến vào cũng chỉ là thản nhiên liếc mắt một cái, cái gì cũng không nói. Thanh Lang cười híp mắt ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thói quen nghe điện thoại mỗi ngày của y.

          "Ân, đã biết "

          "Không được, không ăn cua "

          "Không tại sao hết."

          "Sở Phi Dương, anh chỉ biết làm cua thôi sao?"

          ...

          Cuối cùng không biết Sở đội trưởng bên kia nói gì đó, mặt Quân Thư Ảnh  thoáng đỏ, cắn răng nói một câu: "Về nhà nói sau!" Liền cúp điện thoại.

          "Sao lại tới nữa?" Quân Thư Ảnh vẻ mặt không đổi hỏi.

          Thanh Lang tự mình rót một chén trà, một lần nữa ngồi vào trên ghế sa lon nói : "Tôi nói chứ, hai ta đều mấy đời giao tình, cậu có thể đi giảng dạy mọi người, vì cái gì không thể sửa đổi thái độ đối tôi?"

          Quân Thư Ảnh không nói chuyện, đứng dậy chuẩn bị đến phòng bên tiếp tục thí nghiệm của y.

          Thanh Lang vội một phen giữ chặt: "Ai ai, chớ đi a, có việc tìm cậu."

          Quân Thư Ảnh bỏ tay hắn ra, liếc mắt đánh giá một cái.

          Thanh Lang nháy mắt mấy cái, cố gắng làm cho ánh mắt của mình thoạt nhìn chân thành một chút. Quân Thư Ảnh mi mặt nhăn một chút, ngồi trở về. Nhìn đồng hồ, nói: "20 phút."

          Thanh Lang trừng mắt: "Ngươi mỗi ngày cùng Sở Phi Dương điện thoại nói chuyện nhàm chán đến 30p, sao tôi chỉ được có 20 phút?"

          Bên kia không để ý tới hắn: "19 phút.

         "Được được,  sợ cậu", Thanh Lang nhấc tay đầu hàng: "Là như vầy, tôi nghĩ để A Kỳ vào tổ nghiên cứu của cậu, em ấy thực sùng bái cậu."

          Quân Thư Ảnh nhìn Thanh lang không nói lời nào.

          "Tôi có thể tài trợ máy móc " Thanh Lang cười giống con hồ ly, "Tên Trình Thạc kia không phải là người tốt, cậu tốt nhất không nên qua lại với tên đó."

          Một lát sau, Quân Thư Ảnh gật gật đầu: "Ngày mai đưa cậu ta đến."

          "Chỉ vậy thôi?" Thanh Lang kinh ngạc nói, đơn giản như vậy?

          Quân Thư Ảnh phủ thêm áo khoác trắng, chỉ nói một câu: "Lúc đi đừng quên đóng cửa." Liền xoay người vào phòng 205.

          Thanh Lang nhìn thấy góc áo trắng kia biến mất ở ngoài cửa, cười lên tiếng: "Người này miệng cứng rắn nhưng lại là gia hỏa mềm lòng!"

          Yến Kỳ là học sinh khoa vật lý Đại học T năm thứ 3, phụ tu thêm ngành kinh tế. Lúc trước Quân Thư Ảnh ngẫu nhiên phát hiện khoa lý của mình có người như thế, kinh ngạc bĩu môi. Sở Phi Dương một bên sờ cằm cảm thán nói: "Yến Kỳ thế nhưng cũng tiến bộ." Đến lượt bị Thanh Lang xem thường.

          Sở Phi Dương lại gần Thanh lang nói: "Tôi nói anh khi nào thì học được chiêu ôn thủy chử thanh oa? Đường đường là chủ tịch tập đoàn Thiên Nhất bởi vì thích cà phê liền chạy đến gần trường học mở quán cà phê, loại lý do này trừ bỏ Yến Kỳ ai sẽ tin? Thành thật một chút được không?" Lập tức giảm thấp xuống thanh âm: "Đến lúc quan trọng có thể cần áp dụng thủ đoạn cường ngạnh, như lúc trước anh đối với cậu ấy vậy..."

          Thanh Lang lại một lần nữa khẳng định, Sở Phi Dương người này, quả nhiên là tên lưu manh.

          Người như thế tự nhiên không thể cùng mình nói chuyện. Điểm này Thanh Đại giáo chủ luôn luôn rất tự tin.

          Mà Yến Kỳ... Chính mình sao lại không muốn nhanh một chút, chính là lần này, hắn không muốn giống trước kia ép buộc, mà là hi vọng cậu có thể chủ động một chút, chủ động yêu hắn, chủ động... Nhớ lại bọn họ đã từng.

          Và "Cường ngạnh lý luận" kia của Sở đội trưởng bị Quân giáo thụ nghe được nên bị phạt ngủ trong phòng tắm, ngày hôm sau vác vẻ mặt X cầu bất mãn đi ** đại đội sự... Tạm thời không đề cập tới.

          Tự chuốc họa vào thân thì tự chịu.

          Yến Kỳ lần đầu tiên tiến vào phòng thí nghiệm của Quân giáo thụ mà cậu tha thiết ước mơ thì cảm thấy thấp thỏm không yên. Nơi này cậu là học sinh khoa chính quy duy nhất. Kẹp ở giữa một đống nghiên cứu sinh, cảm thấy áp lực rất lớn.

          Yến Kỳ biết danh sách này là ông chủ giúp mình hướng Quân giáo thụ xin vào, cậu tất nhiên là vô cùng cảm kích. Đêm đó Thanh Lang hiền dịu vuốt mái tóc ngắn của mình, ở bên tai ôn nhu nói nhỏ câu "Cố lên", làm mình rất vui, đồng thời trong lòng cảm giác kỳ lạ càng thêm mãnh liệt, có cái gì đó kêu gào đòi phá tầng mông mông lung lung kia mà hiện rõ ra.

          Chính là, ông chủ không chỉ là ông chủ của một quán cà phê, còn là chủ thịch công ty Thiên Nhất, mình chỉ là một sinh viên không có cái gì, hơn nữa, còn là con trai. Yến Kỳ cắn cắn môi, suy nghĩ không khỏi bay đến cái người nam nhân luôn tao nhã mê người cao cao tại thượng kia.

          Nói đến việc này, ông chủ tại sao phải chạy tới gần trường học  mở một quán cà phê? ...

          "Học đệ? Học đệ!"

          Bên cạnh một chị nghiên cứu sinh chọt khủyu tay Yến Kỳ, cậu liền phục hồi tinh thần, áp chế cảm xúc phức tạp nơi đáy lòng, hướng vị kia học tỷ xin lỗi cười cười: "Học tỷ..."

          Học tỷ bị nụ cười xinh đẹp đến quá phận kia làm cho kinh sợ trong lòng nhộn nhạo một chút, rồi sau đó mới kịp phản ứng,đưa tài liệu cho cậu: "Chúng ta đang nghiên cứu đầu đề của tài liệu này, em nhìn một chút, " rồi xoay người nhìn nhìn đồng hồ trên tường nói: "Còn nữa, lát nữa lúc 3 giờ em đi tìm Quân giáo thụ đưa tài liệu, ngay phòng bên 206."

          Yến Kỳ tiếp nhận tư liệu: "Thầy Quân bây giờ không có ở đây sao?"

          Học tỷ cười thần bí: "Mỗi ngày vào lúc này là thời gian '30p điện thoại ngọt ngào', Quân lão sư cùng vị hôn thê của thầy cảm tình tốt lắm nha!"

          Yến Kỳ rõ ràng gật gật đầu, cảm ơn học tỷ, vừa nghĩ Quân giáo thụ vị kia "Vị hôn thê cảm tình tốt lắm" trông như thế nào, một bên mở tài liệu, nghiêm túc nghiên cứu.

          Đến 3 giờ, Yến Kỳ buông tài liệu đứng lên, giật giật cổ tay có chút cứng ngắc, đi đến trước cửa 206, nhẹ nhàng gõ cửa.

          "Mời vào."

          Yến Kỳ thở ra một hơi dài, miệng mỉm cười đẩy cửa vào: "Thầy Quân... Ông chủ? !"

          Thanh Lang nhìn thấy cậu kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn cậu cười lớn: "Ông chủ Quân là ai? Nơi này chỉ có Quân giáo thụ cùng Ông chủ Thanh."

          Yến Kỳ bởi vì cái nụ cười sáng lạn kia mà ngực đập "Bùm bùm", xoay người đóng cửa lại, trước nhìn ông chủ một cái, lập tức đến chỗ Quân Thư Ảnh: "Thầy Quân, em đến đưa tài liệu."

          Quân Thư Ảnh đánh giá cậu, từ trên xuống dưới từ trái qua phải, tầm mắt kia phảng phất muốn đem cậu xuyên thấu.

          Yến Kỳ sóng mũi dần dần nóng lên, quẫn bách nhìn Thanh Lang, biểu tình không biết phải làm sao, hai mắt nhìn Thanh Lang "Sưu sưu" phóng ra lời cầu cứu.

          Kể từ lần ra khỏi văn phòng Quân Thư Ảnh, Thanh Lang rõ ràng cảm giác được Yến Kỳ đối với  mình  né tránh. Có đôi khi hắn ngồi trong quán cà phê luôn cảm thấy có ai đó nhìn mình, nhưng khi hắn ngẩng  đầu lên, người nọ lại nhanh chóng cúi đầu.

          Hắn muốn cùng cậu hảo hảo nói chuyện, chính là Yến Kỳ mỗi lần đều lấy lý do bỏ chạy. Thanh Lang nhìn bóng lưng người nào đó chạy trối chết, đôi mày kiếm dần dần nhăn lại.

          Có đôi khi sự kiên nhẫn của hắn có giới hạn, muốn áp dụng "Cường ngạnh lý luận" lên người kia, tâm nói rằng tiếp tục cầm thú một lần đi. Ban đêm nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mơ hồ, bên vai trái có vác một tiểu ác ma Sở Phi Dương khuôn mặt tuấn tú nói: "Thanh Đại giáo chủ, duy ngã độc tôn cùng không da không mặt mũi của ngươi đi đến nơi nào rồi?" Vai phải một tiểu thiên sư đang cầm Đàn hạt ân cần chỉ bảo: "Nhịn xuống a nhịn xuống! Nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ!" Làm Thanh Đại giáo chủ buồn bực không thôi.

          Tô Mộc thì lại là nhẹ nhàng thở: "A Kỳ, em rốt cục bỏ gian tà theo chính nghĩa!"

         Thanh Lang trừng mắt liếc: "Vừa mới nói mấy chữ? ! Một chữ ba trăm, lập tức khấu trừ tiền lương của cậu!"

          Tô Mộc "Ngao" một tiếng kêu lên: "Anh áp bức! Bóc lột! Anh là đại ác gian nhà tư bản! Em đường đường là trợ lý của tập đoàn Thiên Nhất vì giúp anh truy lão bà chạy đến quán cà phê làm công còn chưa tính, bây giờ còn muốn khấu trừ  tiền lương em!"

          Thanh Lang tâm tình tốt lên, quả nhiên việc trừ tiền lương luôn luôn tốt : "Mới vừa nói thêm mấy chữ?"

          Tô Mộc hai tay che miệng, nước mắt chảy ra.

          Thanh Lang lại nhìn hướng trường T, thở dài một tiếng.

          Yến Kỳ đi một mình vào phòng thí nghiệm. Mấy ngày nay mất ngủ, buổi tối hôm trước lại mất ngủ. Trong lòng và đầu óc toàn là hình ảnh nam nhân kia . Đương nhiên trên trán không thể thiếu bốn chữ to: "Có phu chi phu" .

          Lắc đầu, áp chế cảm xúc phức tạp trong lòng, dứt khoát dậy thật sớm, trước tiên đi tới phòng thí nghiệm.

          Trong phòng thí nghiệm có một cái máy rất to. Ông chủ đã từng nói, máy móc này từng đưa ba người đến thế giới song song. ( Truyện này xin mời đọc Liễu Hoa Phi ~~~ phát hiện mình giống như đang quảng cáo Liễu Hoa Phi... ) Tuy Quân giáo thụ có lệnh cấm tùy tiện động vào, nhưng Yến Kỳ cảm giác cái máy kia đối với cậu có chút hấp dẫn. Cậu do dự một lát, mang theo tính tò mò, từ từ tiến lại cái máy kia.

           Quả nhiên càng đến gần, cái loại cảm giác kỳ lạ này càng mãnh liệt. Yến Kỳ đoán rằng có thể là do máy móc bị hư. Nhưng mà theo cước bộ di chuyển, trong đầu lại dần hiện ra từng cuộn phim ngắn. Từ xưa quan ngoại, Thương Lang sơn, võ lâm, Thiên Nhất giáo...

          Cuối cùng dừng lại ở một hình ảnh tại một ôn tuyền lưu quang đầy màu sắc, ngón tay nam nhân dừng tại trên mặt mình, giọng nói trầm thấp ở vang lên bên tai: "Khi nào thì, ngươi mới có thể đối với ta như vậy đây?" .

          Yến Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, không kịp nghĩ rõ ràng là chuyện gì liền hôn mê bất tỉnh. Một giọt nước mắt theo khóe mắt chầm chậm chảy xuống.

          Lúc tỉnh lại, không biết giờ là lúc nào. Yến Kỳ giật giật ngón tay, nâng lên mí mắt nặng trĩu, lại bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào không thoải mái. Cậu giơ cánh tay lên che khuất mắt.

          Ngoài cửa  ồn ào, cẩn thận nghe, thực dễ dàng phân biệt được giọng của Thanh Lang người mình lưu luyến không thôi, mang theo nôn nóng gầm nhẹ: "Biết rõ cái máy kia đối em ấy không tốt, vì cái gì để em ấy đến phòng thí nghiệm? !"

          Một lúc sau một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Thư Ảnh vang lên: "Làm sao tôi biết cậu ta đến đó." Ngữ khí đúng là trăm năm khó gặp... Ủy khuất? ...

          Bất quá người nọ... Yến Kỳ cười cười, là lần đầu tiên nghe hắn dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Quân Thư Ảnh.

          Sở Phi Dương ở một bên hoà giải: "Được rồi, nói gì giờ cũng vô dụng, nhanh chóng vào xem cậu ta sao rồi."

          Thanh Lang tựa vào trên tường vuốt mặt, bình phục tâm tình mới đẩy cửa đi vào. Lúc mở cửa, đã thấy Yến Kỳ ngồi ở trên giường, ý cười nhẹ nhàng nhìn mình.

          "A Kỳ!" Thanh Lang trong nháy mắt kinh hoàng, mang theo vẻ mừng như điên vọt tới bên giường: "Em có chỗ nào không thoải mái? A không đúng! Anh đi tìm bác sĩ!" Nói xong lại muốn đứng dậy.

          Sở Phi Dương ở cửa thấy Yến Kỳ đã tỉnh lại, vội vàng đem lão bà của mình hướng trong lòng, ôm y bước đi, miễn cho bị Thanh Lang trút căm phẫn.

          Quân giáo thụ cho hắn vô số khuỷu tay, đối với da dày thịt béo của Sở đội trưởng mà nói, không đáng nhắc tới.

          "Ai anh ngồi xuống, em không sao." Yến Kỳ giữ chặt hắn.

          Thanh Lang theo lời ngồi xuống, trong mắt vẫn không hết lo lắng.

          Yến Kỳ "Xì" một tiếng bật cười, bàn tay mười ngón tay chậm rãi quấn lấy: "Thanh đại ca..."

          Thanh Lang hai mắt mở to: "A Kỳ, em..."

          Yến Kỳ nhìn thấy diễn cảm hắn hoàn toàn bất đồng ngày xưa tao nhã cao quý, không khỏi buồn cười, lại vì thế mà cảm động, trực tiếp dứt khoát kéo cổ của hắn, đem môi dâng lên .

          Thanh Lang thuận thế ôm lấy thân thể cậu ngã xuống giường, hung hăng hôn lên đôi môi đã nhung nhớ từ lâu.

          Xế chiều hôm đó, Yến Kỳ ra viện.

          Ở ngoài cửa bệnh viện thấy Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh, Yến Kỳ  vui sướng cùng bọn họ chào hỏi.

          Quân Thư Ảnh bởi vì bị người nào đó cùng Thanh Lang mắng còn đang giận, khuôn mặt đen lại.

          Yến Kỳ hỏi: "Quân Thư Ảnh, anh còn nhớ cái Ôn Tuyền có thể dưỡng da không?"

          Quân Thư Ảnh nghe vậy mặt càng thêm đen.

          Yến Kỳ lại cứ thế nói: "Thanh đại ca nói anh ấy tìm được một cái Ôn Tuyền y như vậy, anh cùng tôi đi không a?"

          Quân Thư Ảnh mặt hoàn toàn đen.

          Sở Phi Dương ở một bên cảm khái, người này quả nhiên là Yến Kỳ a!

          Sau khi về đến nhà, Thanh Lang mở cửa, một con Bát ca uỵch lăng bay tới: "Két! Lão Đại! Tiểu Tô đã tới! Cậu ta nói anh không nghe lời liền cùng với anh tuyệt giao! Két! ..."

          Lời còn chưa nói hết, bị Thanh Lang nắm cổ ném  ra ngoài.

          Yến Kỳ cầm lấy cái hộp trên bàn viết "Tặng A Kỳ", xoay người hỏi Thanh Lang: "Tô Mộc tặng cái gì?"

          Thanh Lang lắc đầu: "Mở ra nhìn xem."

          Yến Kỳ mở hộp ra, chỉ thấy bên trong lên là một cái bánh ngọt làm hình con trâu béo phệ, mặt trên cắm một đóa hoa tươi kiều diễm, trên đóa hoa còn có một thứ giống như con ruồi.

          Yến Kỳ nháy mắt mấy cái: "Này là có ý gì?"

*Hoa nhài cắm bãi *** trâu =))))

          Thanh Lang mặt đen xoay người gọi điện thoại cho Tô Mộc, ở bên kia la to "Đại ác gian nhà tư bản", tâm tình xem ra rất tốt.

          Quay đầu trở lại, đã thấy Yến Kỳ nuốt xong con ruồi.

          Thanh Lang vẻ mặt bí hiểm: "Hương vị như thế nào?"

          Yến Kỳ liếm liếm môi: "Làm từ chocolate."

          Nhìn cặp môi hồng nhuận kia, Thanh Lang mâu sắc dần tối, trầm giọng nói: "Anh đây cũng nếm thử..."

          Yến Kỳ hai tay chắn ở trước ngực, ngăn trở thân thể dựa tới: "Đợi một chút Thanh đại ca, em có chuyện muốn nói."

          Thanh Lang cảm nhận được độ ấm đôi tay kia trên ngực, khó khăn mà nhẫn nhịn xuống, vặn vẹo cười một cái : "Nói cái gì?"

          Yến Kỳ hưng phấn nói: "Anh có biết vì sao em học thêm ngành kinh tế?" Không đợi hắn trả lời đã nói: "Bởi vì kiếm tiền! Anh biết không, em có nhiều thứ  mua không nổi!"

          Thanh Lang bỗng nhiên có một loại dự cảm bất thường.

          Quả nhiên, Yến Kỳ tiếp tục nói: "Nhưng là bây giờ khác rồi! Thanh đại ca, có anh thì tốt rồi! Em nghĩ ở thành Tây trước mua một cái nhà đẹp... Này nói sau, tuần trước em thấy một cái camera rất thích a, cực kỳ đẹp! Còn có còn có a..."

          Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn lải nhải của cậu, Thanh Lang bỗng nhiên cảm thấy sinh ra một tia bi thương.

          Quả nhiên trên mặt của mình viết ba chữ ATM đi? ! Hay nói, để tên này trở về cuộc sống xa xỉ trước kia mới là sai lầm lớn nhất? !

          Đáng thương Thanh Đại giáo chủ, lại liều mạng kiếm tiền cung phụng cho lão bà, không thể quay đầu lại nữa rồi...

          ——EnD——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: