Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Mộng

Long thần to lớn bây vút lên trời cao, in hằn trên tròng mắt sáng rực mơ màng in cả ngàn tầng mây trắng như mũi tên đâm thủng cả bầu trời vạn trượng nguyên tố nham vụt sáng lại giống như ngàn sao băng quay ngược về không trung. Tựa như là cả trăm cả ngàn pháo hoa bung tỏa trên bầu trời trong xanh, vệt sáng lả tả rơi xuống, dường như là phước lành cao quý của thần linh rủ lòng thương ban cho nhân loại bé nhỏ. 

Bàn tay thiếu nữ xòe ra cẩn thận đón lấy bụi sáng, lấp lánh khoảng sáng nhỏ bé hoà tan trên da thịt rồi biến mất, một bàn tay nhỏ bé không níu giữ được phước lành của thần. Lưu Niên vuốt nhẹ lòng bàn tay trống rỗng trong mắt là tiếc nuối mờ nhạt đến chính bản thân cô gái này cũng không nhận ra. Ma thần ô uế dưới ánh sáng hoàng kim kia chỉ còn chút hơi tàn nằm trên nền đất gồ ghề, nơi đây sẽ là nấm mồ của hắn một vị thần bị thời gian bào mòn lí trí chỉ còn lại hung tàn nhơ nhuốc đen đủi bị người đời ghẻ lạnh cuối cùng in trên lịch sử có lẽ chỉ là một nếp nhăn nhỏ không đáng kể. 

[Liệu có phải một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành như thế?]

Màn hình hiển thị một dòng tự hỏi, người lặng lẽ nhìn dòng chữ kia bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng cho cô gái kia.

Tầm nhìn chỉ hiện thị bóng lưng cô độc, gió khẽ thổi đem mái tóc đen tuyền cuốn theo thấp thoáng làn cỏ xanh biếc dưới chân cũng lay động đối lấp với khoảng đen tối đã bị ô uế dơ bẩn ngấm sâu không thể thanh tẩy. Hai tay nâng lên đón lấy bụi sáng từ nguyên tố kết tinh lả tả rơi từ trên cao xuống giống như đứa con chiên cẩn thận đón lấy phước lành của thần linh,  dùng tất cả thành kính chạm lấy mảnh cao quý không thuộc về mình. Long thần ở trên cao đang bay, một khoảng cách giữa nhân loại và thần linh xa đến không thể với lấy có lẽ đã xác định vị trí của bọn họ ngay từ đầu rồi.

Morax bay xuống, thân rồng tràn đầy thần tính uy nghiêm lại dễ dàng tiếp cận nhân loại bé nhỏ nhìn đôi bàn tay trống trơn trong mắt hắn không thể hiểu hành động của cô, không thể lí giải hành động đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Mà có lẽ giá như khi ấy hắn hiểu phải chăng kết cục của bọn họ có khác không?

"Lưu Niên, chúng ta đi thôi." Morax nói, đầu rồng khẽ chạm lên bả vai nhỏ nhắn của Lưu Niên.

Nhân loại mà hắn chỉ khẽ chạm vào cũng sẽ lảo đảo đứng không vững vậy mà bằng một điều kì diệu nào đó lại có thể tồn tại gắn bó với hắn hơn một trăm hai mươi năm ròng. Vốn dĩ một trăm hai mươi năm đối với một loài rồng, đối với thần linh chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi nhưng ít ra Morax biết một trăm hai mươi năm là cả đời người ngắn ngủi. Là sinh lão bệnh tử, là mái tóc bạc trắng như tơ rồi hóa thành tro cốt nằm yên dưới lòng đất khô cằn. Morax vươn móng rồng khẽ chạm lên tấm lưng gầy của Lưu Niên cảm nhận độ ấm quen thuộc của cô, móng vuốt luồn dưới mái tóc đen mượt óng ả như thác chảy xúc cảm chân thật khẳng định sự tồn tại không phải hư vô của Lưu Niên khiến Morax hài lòng.

Lưu Niên ngước lên nhìn hắn, đôi mắt giống với hắn cũng cùng một màu hoàng kim tươi sáng nhưng tròng mắt to tròn không phải một mảnh sắc lạnh như hắn, đôi mắt chỉ nhìn hắn chỉ hướng về hắn hai tay đưa ra ôm chầm lấy thân rồng tôn quý. Gương mặt nhỏ bé vùi lên vảy rồng, lòng bàn tay đan vào bờm rồng, lông nhung mềm mại sánh ngang với tơ lụa thượng hạng giống như một đứa trẻ chỉ mải mê ôm ghì lấy thân rồng cao quý vứt bỏ sự uy nghiêm của hắn để mặc sức làm càn. Mà Morax sớm đã quen thuộc với kiểu tiếp xúc này, sự hiện diện của Lưu Niên, hành vi khó hiểu của cô hắn đều vô thức chấp nhận, sự thay đổi trong chính hắn mà vị thần ấy không nhận ra. 

"Đi thôi, đến lễ hội." Nhân loại bé nhỏ vùi mặt vào lông mao của hắn, qua thời gian dài thậm chí đã có thể đặt ra yêu cầu với Morax.

Không còn là nhân loại run sợ trước hắn, nỗi sợ bị hòa tan bởi cảm xúc gắn bó thân thiết. 

_

Dân làng ngước lên cao nhìn, sắc chiều tà nhuộm cam cả nền trời rộng rãi lại in bóng Long thần bay trên cao. Ngơ ngác ngắm nhìn đến rơi cả cây cuốc đất trong tay, mồm miệng há hốc chỉ còn thể tròn mắt dõi theo bóng ảnh dần mất hút phía xa.

Morax đáp xuống một ngọn núi gần làng, để Lưu Niên bước xuống mới hóa thành thân phàm đứng bên cạnh cô. Bọn họ từ trên cao nhìn xuống ngôi làng bên chân núi, nói là ngôi làng thì cũng không quá giống nơi này rộng lớn và đông đúc hơn thế có thể gọi là một thành thị nhỏ đang dần hình thành. Đèn hoa đăng treo sáng ngay cả khi bầu trời chưa tắt nắng, tiếng xôn xao ồn ã là đặc trưng quen thuộc của lễ hội dù không thể nghe rõ từng câu chuyện của mỗi người nhưng lại có thể vì thanh âm hỗn loạn này mà thấy rộn ràng năng nổ theo.  Lưu Niên đưa tay so sánh, cũng cùng là con người nhưng đứng ở trên đỉnh núi cao cô lại thấy những người lạ kia thật nhỏ bé chỉ là những chấm nhỏ li ti trên con đường mòn lớn hòa vào màu sắc sáng tươi của đèn hoa rực rỡ. 

[Liệu có phải ta cũng giống họ không?]

[Có phải ta cũng chỉ là một dấu chấm nhỏ mờ nhạt, liệu đến bao giờ sự tồn tại của ta cũng sẽ biến mất?]

Tầm cảnh hướng về phía vị thần bên cạnh, hắn chắp tay sau lưng tấm lưng rộng thẳng tắp mang theo sự ngạo nghễ trước cõi chúng sinh nhỏ bé, ánh sáng từ đèn hoa đăng lập lòe phản chiếu trên đồng tử hoàng kim lạnh nhạt. Những lúc như thế khoảng cách giữa nhân loại và thần linh không chỉ còn là một gang tay vật lý, mà là trời và đất xa không thể với càng không thể cầu. 

[Nhật ký của (...) đã mở.]

Morax ngài liệu có biết không, vào một năm nào đó mà chính ta cũng không nhớ rõ ta đã tự ảo tưởng vị trí của mình là đặc biệt trong lòng ngài. Chỉ có mình ta được ở bên cạnh ngài, cũng chỉ có ta dù là một nhân loại bé nhỏ vẫn có thể cùng ngài tồn tại với trời đất bao la.

Ta tự hào, lại tự huyễn tưởng chính mình  một tương lai đẹp đẽ mà ta được ở bên cạnh ngài.

Ngài gọi ta là Lưu Niên, là ngàn năm lưu giữ, có phải là vì ngài muốn lưu lại ta ngàn năm vạn năm, thậm chí là lâu hơn thế. Dù ta chỉ là một nhân loại nhỏ bé nhưng ta lại được ở bên ngài, dường như ta đặc biệt hơn những nhân loại khác. Ánh mắt ngài không nhìn tới những kẻ khác mà người đó lại là ta, khi ảo tưởng như thế ta cảm thấy sung sướng đến tận trời cao.

Ta cảm thấy dù ta lưu lạc ở nơi thậm chí không có đâu chịu thu lưu ta thì cũng thật may mắn vì ta được ở bên ngài, được lưu lại bên cạnh vị thần mà ta tôn kính từ tận đáy lòng. Nhưng mà Morax à, một trăm hai mươi năm rồi, ta cũng tỉnh từ giấc mộng của chính mình, ta nhìn thấy rồi ta đã tỉnh mộng rồi.

Ta thấy được khoảng cách giữa ta và ngài, ta nhìn được thời gian trôi qua không chờ đợi ta. Liệu có phải thực sự việc ta tồn tại có chút ảnh hưởng nào đến ngài không? Ta cũng không còn dám khẳng định nữa, cũng sẽ không cố gắng truy tìm đáp án. Ta sợ rằng khi bản thân biết được đáp án, ta sẽ không chịu đựng được. 

Ước gì ta cứ mãi chìm trong mộng tưởng, không phát hiện ra sự thật thì tốt biết bao. Ước gì ngày ấy ta không nhìn vào đôi mắt ngài, ước gì ta không phát hiện khoảng cách xa vời giữa ta và ngài. Nhưng tệ thật, ta đã biết rồi. 

Một trăm hai mươi năm rồi Morax, liệu thân nhân loại này còn có thể đồng hành với ngài được bao nhiêu lâu nữa đây. Liệu rằng sau khi ta chết đi, ngài sẽ nhớ đến ta chứ? Liệu cuộc đời bé nhỏ này có thể in dấu sâu đến bao nhiêu vào cuộc đời dài bất tận của ngài đây. 

Thực ra ta không biết bản thân có thể chấp nhận cái tên không thuộc về mình hay không. Morax, là ngài gọi là ta là Lưu Niên, ta vẫn sẽ dùng chút hơi tàn ngắn ngủi bồi cạnh ngài càng lâu càng tốt. Liệu ta có thể cùng ngài đón tết năm mới bao nhiêu năm nữa, chính ta cũng không rõ, chính ta cũng thấy mơ hồ.

Nhưng có một sự thật là ta sẽ bồi bên ngài, cho đến khi ngài từ bỏ ta. Cho đến khi sinh mệnh nhỏ bé này bị thời gian vùi lấp, cho đến khoảnh khắc cuối cùng của ta, ước gì ta có thể lưu lại chút kí ức nhỏ bé vào lòng ngài. Có thể trở thành vết sẹo không thể lành của ngài, để ngài nhớ đến ta.

_

"Morax chúng ta tham gia lễ hội nhé." Cô gái khẽ hỏi.

Bàn tay dè chừng nắm lấy vạt áo của vị thần nọ, ánh mắt của hắn nhìn chúng sinh nhỏ bé lại hướng về phía cô. Hắn không hiểu nhân tình thế thái, không biết sự lo lắng dè dặt của cô gái nhỏ, không biết một khắc nắm lấy nếp áo trắng của hắn cô gái đã lo sợ thế nào.

Lo lắng hắn sẽ gạt ra, dè chừng sự tiếp xúc của chính mình khiến hắn dè bỉu. Dù sẽ có những lúc cả gan làm càn ôm chặt lấy hắn nhưng lại tự ti e ngại đến cùng cực.

Những cảm xúc ấy tất cả Morax đều không hiểu, thần người khác biệt căn bản không chung đường. Morax chỉ đơn thuần là làm những điều hắn muốn, tận hưởng tự do mà không kẻ nào có thể ràng buộc hắn. Hắn thích sự hiện diện của Lưu Niên bên mình, thích cách cảm nhận được hơi thở mỏng manh của cô quẩn quanh trong hang động châu báu của hắn. Lưu Niên có lẽ cũng giống như những châu báu kia, là một viên ngọc quý hắn tìm được trên chiến trường hung tàn, bị tro máu vùi lấp được hắn tìm ra, được hắn đem về.

"Được, chúng ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com