Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GIỜ SỐ 11: Chuyến tham quan thực địa (4)

  Có vẻ....vì quá chăm chú nhìn Heine suốt đường trở về xe ngựa, Leonhard gọi tôi rất nhiều lần, tôi không để ý, cho đến khi anh ấy vỗ vai tôi một phát thật mạnh, tôi mới quay đầu nhìn anh ấy. Leonhard không thích thấy bản thân bị tôi lơ thì phải, lên tiếng trách: "Anh gọi em cả chục tiếng rồi đấy!!"

"A, vậy à" Tôi tỉnh bơ đáp, và đây không phải câu nghi vấn.

  Chuyển mắt tiếp tục nhìn bóng lưng Heine đi đằng trước với Bruno, tôi chợt hỏi: "Leon-nii, nếu...Heine-sensei không làm Gia Sư cho chúng ta nữa thì sao?" Mà chuyển sang làm Vú Em...câu sau tôi tự bổ sung trong lòng.

  Quả nhiên Leonhard giật mình: "Hả!? Sao hắn lại không làm!?"

"Giả sử ạ"

"Hắn...hắn..." Leonhard lắp bắp, rồi thốt lên "Hắn....càng tốt!! Hắn không làm, thì chúng ta khoẻ!!"

  Liếc mắt nhìn Leonhard hai giây rồi lại dời mắt, tôi thở dài, lẩm bẩm: "....anh nói dối dở tệ"

"Em lẩm bẩm gì thế?"

"Không ạ"

Đi quá xa nơi đậu xe ngựa, chẳng mấy chốc những vị hoàng tử là Kai, Bruno, Leonhard và Licht lẫn tôi đều thấm mệt vì hầu hết đều ở trong cung ít di chuyển ở nơi có diện tích rộng như thị trấn này, cả bọn bơ phờ ngồi xuống bệ thác nước. Tôi vuốt mồ hôi, thở dốc, dường như đem theo balo chứa đồ đi lòng vòng khắp nơi đối với tôi là quá sức thì phải.

Heine đứng trước mặt tôi, hỏi:

"Ngài ổn chứ ạ?"

"Không sao"

Kai chợt tháo balo của tôi ra, anh ấy đeo lên vai mình, nghiêng đầu: "Để anh"

"....vâng, phiền anh ạ"

Dưới ánh hoàng hôn như lòng đỏ trứng gà giữa chảo dầu vàng, Heine nhìn một lượt bọn tôi, chợt nói: "Mọi người có nhiều lần đầu tiên thật đấy"

Lần đầu tiên...

Ha ha...

Đối với các hoàng huynh thì những "lần đầu tiên" chắc hẳn là tự mình mua sắm, ăn Hot Dog,....

Với tôi mấy thứ đó không phải lần đầu. Trong chuyến đi này, "lần đầu tiên" của tôi....chính là nhận thức được Heine là một người trưởng thành.

Chậc...tên này lùn...nhưng bàn tay hắn to thật...!!

Tôi vươn vai đứng dậy, vặn vặn người mấy cái, đi lên phía trước vài bước rồi quay lưng lại, nói: "Đi xe ngựa buổi tối nguy hiểm lắm, nên trở về nhanh"

Heine gật đầu đồng tình.

Chợt, một cặp bà cháu đi ngang qua, họ thu hút sự chú ý của tôi. Bà của tôi cũng chăm sóc và dắt tay tôi như thế. Phải chăng người bà nào cũng như vậy? Đều yêu thương cháu mình?

Nụ cười của hai bà cháu có lẽ sẽ tồn tại đến khi họ về nhà, vậy mà một gã thanh niên bất ngờ từ đâu chạy ra, giựt cái túi trên tay bà lão nọ rồi chạy đi. Bà ấy bị xô ngã, lảo đảo ngã xuống. Nhanh chóng, tôi nhấc chân lao tới, đỡ lấy bà ấy trước khi lưng lẫn mông bà chạm đất. Bù lại, người trượt chân nằm đất là tôi.

Heine và các hoàng huynh hốt hoảng lại gần: "Law-chan, không sao chứ!?"

"Ê mông" Tôi đáp, mắt nhìn bà lão đang được tôi đỡ vẫn đang đè lên người tôi, khá bứt rứt, tôi hỏi "Bà không sao chứ ạ?"

"A...cảm...cảm ơn cậu bé"

Cháu trai bà ấy cũng chạy tới, ôm bà khóc hu hu.

Tôi trầm mặc nhìn hai bà cháu an ủi lẫn nhau. Nụ cười hạnh phúc quả nhiên chỉ cần một tác động nhỏ cũng sẽ biến mất. Quá mong manh dễ vỡ, tựa như thuỷ tinh vậy....

Người xung quanh cũng dừng chân đưa mắt nhìn hướng này, xì xào bàn tán.

Bruno cùng Leonhard đỡ bà ấy dậy khỏi người tôi. Còn tôi, được Heine đỡ đứng lên. Mắt hắn đảo nhìn tôi một lượt, bàn tay trái của hắn nắm lấy khuỷnh tay trái của tôi, hỏi: "Ngài không việc gì chứ? Trầy hay đau ở đâu không?"

"Ê mông" Tôi bĩu môi lặp lại, tay phải phủi phủi mông quần, có lẽ bám không ít đất bụi đây...

"Tôi xoa giúp ngài nhé?" Chính miệng Heine phát ra câu này.

"Khỏi!" Tôi xanh mặt lập tức đáp. Hoài nghi của tôi về Heine càng tăng vọt, nhất định là hắn muốn chuyển nghề!!! Rất xin lỗi nhưng hiện giờ trong cung không có em bé để sensei làm Vú Em đâu! Adele có Vú Em riêng rồi. Dù hắn xin thì cũng chẳng có việc để làm, chắc chắn!!

Trong khi Heine còn loanh hoanh với mấy câu hỏi thăm, thì Kai-niisan đã đi lấy lại túi xách và bắt kẻ giựt đồ.

Quả là người anh trai tuyệt vời!!

  Mà...hình như vài giây trước tôi có nghe tiếng Leonhard nói gì đó thì phải. Đang vòng vo với Heine nên không để ý, hình như câu nói ấy có gì đó rất buồm cười nên Licht trêu chọc Leonhard riết.

  Cảnh vệ nhanh chóng xuất hiện, giải tên giựt túi đi.

  Người đi lấy túi (Kai), kẻ đỡ người (tôi), thanh niên phát ngôn (Leonhard),...được bà lão tặng một túi kẹo nhỏ, cùng với những lời cảm ơn chân thành.

  Tôi thầm: Là đồ ngọt.....

  Có lần đã nói, tôi không thích ngọt, nhưng hảo ý của người ta, không nhận không được.

Chúng tôi lập tức rời đi sau đó, mặt trời sắp xuống núi rồi.

Chiếc xe ngựa lộc cộc chạy trên đường mòn về cung, tôi ngồi cạnh cửa sổ xe, hướng mắt ra bên ngoài, quan sát sự thay đổi của đất trời trong khoảng khắc chuyển ngày thành đêm. Mặt trời đã biến mất sau ngọn núi, chảo dầu vàng đã phủ lên tấm áo ngân hà rực rỡ. Bầu trời đêm đúng thật trong veo và tĩnh mịch, cảm giác thật kỳ lạ. Đó là ngân hà? Có bao nhiêu vì sao trên đó? Hái được không nhỉ? A, chợt tôi cảm thấy bản thân vẫn là trẻ con, làm sao hái chúng được chứ...

"Wow~~bầu trời đẹp thiệt đó!!!" Licht ngồi cạnh tôi kêu lên.

"Law-chan, em thích thấy chúng à? Anh sai quân lính lấy cho em nhé!?" Câu này chính miệng Leonhard nói.

Cả đám ngồi trong xe quay đầu nhìn anh ấy không chớp mắt, bao gồm cả tôi. Thật sự không tin nổi anh ấy 15 tuổi....

Tôi chống tay lên thành cửa, nâng cằm nhìn Leonhard: "Phụ hoàng nói không thể hái chúng, Leon-nii à"

"Hể!? Tại sao!?"

"Nhìn thị trấn đi"

  Theo lời tôi, tất cả ngó đầu nhìn, cả Heine cũng quay đầu.

  Hiện tại, cả thị trấn ngập tràn ánh đèn lung linh huyền ảo. Thị trấn ấy dường như cũng đã trở thành một ngôi sao khổng lồ phát sáng giữa không gian im lặng của đêm tối. Những ánh đèn hoa lệ đầy sắc màu kia thật khiến con người có cảm giác bâng khuâng, luyến tiếc đến khó tả. Nếu ở lại, có lẽ chúng tôi cũng sẽ tận mắt thấy rõ tất cả thay vì ngồi trên xe ngắm nhìn ngôi sao ấy từ phía xa mà trầm trồ.

"Quá đẹp!!"

"Kia là hiệu sách anh ghé!!"

"Cả cửa hàng bách hoá nữa kìa!!"

Vâng, trong đó có cả cửa hàng của Mai nữa...

  Heine ngồi đối diện với tôi, hỏi: "Mọi người có ấn tượng gì trong chuyến đi này không?"

"Với ta thì là sách" Bruno cười.

"Mềm~~mềm~~" Ý anh là chim bồ câu hả Kai-niisan!?

"Bánh mì kẹp xúc xích!!"

"MỌI NGƯỜI VẪN CHƯA HIỂU RỒI"

  Heine bất ngờ nhấn mạnh, khiến chúng tôi bất ngờ. Hắn tiếp tục bài giảng địa lí dân cư:

"Thủ đô...tồn tại 1 triệu 300 con người, với 1 triệu 300 quan điểm và cách sống. Không giống ngày trước, từ khi hoàng đế Viktor lên ngôi, cuộc sống của người dân đã thay đổi một cách rõ rệt theo hướng tốt đẹp. Ấn tượng với tôi chính là nụ cười của người dân và sự nhanh nhẹn nhiệt huyết của các cảnh vệ. Ai cũng có một cuộc sống tốt đẹp, đó là mong ước của phụ hoàng các ngài. Tôi mong sau khi lên ngôi, các ngài sẽ bước tiếp con đường ấy, đừng để nó bị ngắt quãng"

Cái bài giảng dài lê thê...nhưng nghe lọt tai thật...

Quả đúng ấn tượng vẫn là nụ cười.

Phụ hoàng Viktor từng nói:

"Mỗi vì sao trên bầu trời chính là ước nguyện của mỗi con người, mà ước nguyện, thì có chung có riêng, ước nguyện là vô hạn"

Vô hạn...thì thật tham lam.

Con người mà, ai không có ước mơ? Nếu không chẳng khác nào là đã chết.

Không chỉ người dân, ước mơ của anh em chúng tôi, của cha tôi, và...cả của Heine-sensei...có lẽ đang nằm đâu đó trên ngân hà rộng lớn kia. Ánh sáng ước mơ ấy yếu hay mạnh đủ để chính bản thân của mỗi người nhìn thấy, thì phải dựa vào sự nỗ lực của mỗi người trong tương lai rồi.

"Ước mơ của mình...là gì nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com