59. Sau đó
"Em, cũng muốn cùng mọi người, các đồng đội hiện tại, tiến xa hơn nữa."
Hả?
Tôi nói có thể bình thường nhưng...! Kageyama, là Kageyama vừa thốt lên những lời ấy! Người từng là vị vua độc tài, ôi.
Anh Suga khóc luôn rồi!
"Cậu đừng lo, chúng ta còn sẽ tiến xa hơn nữa." Tôi vỗ vai cậu ấy.
"Hai đứa mày làm anh xúc động quá đấy, vừa mới khóc xong sau trận đấu mà." Anh Daichi nói với tụi tôi.
"Chị đang cảm thấy rất hạnh phúc." Chị Shizuku nhìn tôi và Yachi.
"Thầy ơi! Còn một điều nữa... Chúng em sẽ không thể đặt chân đến tận đây chỉ bằng mỗi quyết tâm... May mắn lớn nhất của Karasuno chính là có thầy làm cố vấn. Chân thành cảm ơn thầy ạ!"
Anh Daichi phát biểu hay quá...!
"CẢM ƠN Ạ!" Chúng tôi cúi đầu.
"Thầy chỉ cảm thấy vô cùng tự hào về các em. Không ai trong số các em kết thúc điều gì tại đây cả.
Từ nay về sau, các em có thể làm được rất nhiều việc."
"Vâng!!"
⁂
"Haaaaa, về được phòng trọ rồi." Tôi nằm bệch xuống nệm.
"Đi tắm nào Miyu, còn ăn uống nữa." Yachi gọi tôi.
Trên đường về, mọi thứ không buồn như tôi nghĩ, các thành viên vẫn trò chuyện như thường. Tôi tụm lại nói với Kageyama, Tsukishima và Yamaguchi.
Không biết đâu nhưng tôi thích cảm giác lúc đó.
...
*Cạch*
Tôi đẩy cửa, đưa thức ăn cho Hinata.
"Tớ sẽ không để sức khỏe bản thân mình như hôm nay nữa đâu! Cậu cũng vậy phải không?!" Tôi cười với cậu ấy.
Một đứa bị ngất, một đứa bị sốt cao, không quan tâm đến thể trạng nữa thì không ổn đâu...
Tôi cùng mọi người ăn uống no nê rồi ra về.
Giải Mùa Xuân chấm dứt.
⁂
Chúng tôi quay về cuộc sống bình thường.
Lúc trở lại trường, mọi người đều chúc mừng chúng tôi, gia đình tôi xem trên TV cũng khen ngợi. Điều này làm tôi ấm lòng.
Các anh chị năm ba bắt đầu ôn thi cho đại học, rời khỏi câu lạc bộ, nhưng vẫn thường xuyên ghé thăm.
Các anh năm hai và năm nhất bọn tôi duy trì luyện tập đều đặn. Còn tôi...
Lạy chúa.
Sau sự việc ở Giải Mùa Xuân, tôi mới đưa kết quả bài kiểm tra Lý và Hoá gần nhất cho mọi người xem.
Hóa 70 điểm và 45 điểm Lý!!! Đối với lớp top đầu khối mà như vậy thì thôi rồi... Đặc biệt là môn Lý!!! Tôi than trời.
Môn tiếng Anh tôi cũng bị tụt lại so với các bạn trong lớp.
Thế là mọi người bắt đầu giúp tôi đâm đầu vào học - một cách bảo đảm sức khoẻ..., thời gian lên clb cũng giảm hẳn.
"Nè nè Miyu, nếu cậu bận quá thì không cần lên cũng được, tớ làm cho." Yachi cầm quyển sổ nói.
"Cảm ơn cậu, lỗi của tớ. Không cân bằng được giữa việc sinh hoạt clb và học để ra nông nỗi này." Tôi thở dài.
"Hmm, chúng ta cùng học đi, tiện ôn cho thi cuối năm luôn!" Hinata nhảy vào.
"Urm... Qua nhà tôi học nhóm chung cũng được." Ô, Kageyama cho qua nhà à? Ngu gì không đi.
...
Khoảng thời gian đáng sợ nhất của lớp 10 là khi đó.
Chúng tôi thường xuyên học nhóm ở nhà Kageyama, có cả Tsukishima và Yamaguchi nữa cơ.
Và học lực Kageyama cùng Hinata tiến bộ rõ rệt, kiểu điểm số có thể duy trì ổn định từ 50-70 điểm ấy. Tiến bộ hẳn so với hồi cắm đầu thi để đi Tokyo rồi...
Mới đó mà nhanh ghê.
Ngoài ra Yuriko cũng xắn tay học vào với tôi. Tôi làm rất nhiều bài tập, ôn liên tục để lấy lại kiến thức mất đi.
Nhưng mà có nhiều lúc tôi khủng hoảng luôn... Nhất là khi làm hoài mà cứ sai một dạng bài đã làm rồi hay nghe hoài không hiểu bài giảng.
Tôi muốn từ bỏ luôn nhưng nhớ lại các thành viên đã từng cố gắng theo đuổi bóng chuyền và đam mê thế nào, tôi cũng cố gắng.
Đặc biệt buổi tối vào khoảng 11 giờ, điện thoại tôi sẽ nhảy tin nhắn...
"Nhớ đi ngủ sớm."
⁂
"Oi, chạy bộ chung không?" Ờ, mừng là lâu lâu thấy tôi stress quá, Kageyama có rủ chạy bộ chung. Cậu ấy chạy nhanh với đường dài, thấy tôi chậm, Kageyama có giảm tốc, cảm động thiệt sự.
Cũng hên là tôi chậm nhưng có một xíu thôi, từng tham gia thi chạy nha.
Hinata cũng rủ tôi ăn bánh kẹo cho giảm mệt mỏi, bánh kẹo cũng do Natsu góp phần. Ako động viên tôi.
Cảm ơn tất cả lắm lắm vì cuối cùng kì thi cuối năm tôi cũng có thể đạt các môn trên 85 điểm.
Thi xong thì tôi có nghe anh Suna và Osamu kể:
Hai anh em nhà Miya vừa mới đánh lộn vì anh Osamu muốn bỏ bóng chuyền sau khi tốt nghiệp để theo con đường ẩm thực.
Anh Atsumu kịch liệt phản đối.
Tôi cũng sốc lắm chứ, nhưng quyết định của ảnh thì tôi ủng hộ.
"Vậy khi thành công anh nhớ mời em ăn đấy!" Tôi nói.
"Đương nhiên rồi." Tôi nghe được giọng ảnh cười.
"Nếu năm 80 tuổi mày dám tự tin nói rằng mày đã sống hạnh phúc hơn tao thì lúc ấy cứ việc chế nhạo tao lần nữa."
"Chắc chắn tao sẽ nói tao hạnh phúc hơn mày." Tóc vàng đáp.
Nhờ năng lực thần kì, tôi biết được thế. Tôi cười vì hai anh em nhà này thật ra thương nhau cực.
⁂
"Chụp nhé! 1...2...3!"
*Tách*
"Ok, ảnh đẹp lắm!"
"Pfff___ Mặt Hinata mắc cười quá, mà sao nhìn mặt Miyu tớ cũng kì kì vậy?!" Quả là số người không ăn ảnh huhu.
"Còn một tấm nữa nè!"
Chúng tôi kết thúc năm học lớp 10. Các anh chị năm ba cũng chính thức ra trường.
...
"Anh Suga!" Tôi chạy theo anh ấy.
"Sao vậy Miyu?"
"Em chỉ muốn nói là... Cảm ơn anh rất nhiều ạ!!! Nếu như ngày đó anh không tìm đến em thì bây giờ em đã không thể cùng mọi người trải qua những cảm xúc hồi hộp, vui mừng, lo lắng, buồn rầu trong các trận đấu cũng như luyện tập.
Và giúp em vượt qua bản thân, hòa đồng hơn và có được những người bạn tuyệt vời..."
Phải rồi, từ lúc tôi chán nản vì không có clb để tham gia cho đến khi được anh Suga giới thiệu với mọi người. Tôi biết ơn anh Sugawara nhiều lắm nhỉ?
"Haha, nghĩa vụ của một đàn anh là phải vậy mà! Cố lên nhé!" Ảnh vỗ vai tôi.
"A, thì ra cậu ở đây, Suga. Miyu cũng ở đây à?" Chị Kiyoko!
"Sẵn đây cho chị nói luôn, em và Yachi cố gắng giúp đỡ clb dưới cương vị quản lí nha. Chị giao lại cho hai em, chị tin 2 đứa làm được!"
"Vâng!!" Tôi nói lớn, vậy là anh Daichi, Asahi, Sugawara và chị Kiyoko không còn ở clb nữa.
"Tạm biệt các anh chị!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com