Episode 11
┆ĐN | Haikyuu ┆Who are you waiting for?.
---
Ngày tháng tiếp tục trôi qua trong sự bình yên của cuộc sống. Sau chiến thắng tại giải quốc gia, đội Karasuno trở về nhà, và mọi người lại quay về với những thói quen của mình. Ajisa vẫn giữ thói quen không làm mình nổi bật, không tìm kiếm sự chú ý, nhưng cô vẫn luôn ở bên cạnh đội bóng, là người bạn đồng hành âm thầm, luôn quan tâm và chia sẻ những khoảnh khắc khó khăn, vui vẻ cùng họ.
Một buổi tối khi đội Karasuno đang tụ tập để ăn mừng chiến thắng, Ajisa quyết định sẽ không tham gia vào bữa tiệc này. Cô ngồi một mình trên bờ hồ gần đó, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt nước, tạo thành những vệt sáng bạc mờ ảo. Cô cảm thấy bình yên trong sự tĩnh lặng này, nơi không có tiếng động, không có sự hối hả, chỉ có âm thanh dịu dàng của gió và mặt hồ lăn tăn.
Chợt, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Quay lại, cô thấy Hinata đang đứng ở đó, với khuôn mặt tươi cười như mọi khi, nhưng ánh mắt có chút nghiêm túc. "Ajisa, sao cậu lại ở đây một mình? Mọi người đều đang chờ cậu ở bên kia mà."
Ajisa mỉm cười, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi mặt hồ. "Tớ chỉ muốn một chút thời gian yên tĩnh thôi, Hinata. Cậu biết mà, đôi khi tớ cần một không gian riêng để suy nghĩ."
Hinata ngồi xuống cạnh cô, nhìn lên bầu trời. "Tớ hiểu. Nhưng cậu biết không, mọi người đều coi cậu như một phần quan trọng của đội. Không có cậu, đội Karasuno sẽ không hoàn chỉnh."
Ajisa nhìn Hinata, bất ngờ khi nghe những lời này. "Cậu nói vậy... Tớ chỉ là một người bạn đồng hành, không phải là người trực tiếp tham gia vào các trận đấu."
Hinata lắc đầu, nụ cười vẫn hiện trên môi. "Nhưng cậu luôn ở bên chúng tớ, Ajisa. Và điều đó quan trọng hơn bất kỳ chiến thắng nào. Cậu không cần phải thi đấu để chứng minh giá trị của mình."
Ajisa nhìn vào đôi mắt tràn đầy niềm tin của Hinata. Cô cảm nhận được tình bạn ấm áp, những lời nói chân thành mà cậu ấy dành cho mình. Đôi khi, trong thế giới này, không phải là những chiến công hay sự nổi bật, mà là sự chân thành và sự kết nối giữa con người với con người mới là điều tạo nên giá trị đích thực.
"Hinata..." Ajisa khẽ nói, giọng cô như muốn vỡ òa trong những cảm xúc khó tả. "Tớ rất biết ơn những gì các cậu đã làm cho tớ. Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh tớ, cho tớ cảm thấy mình không cô đơn."
Hinata im lặng một lúc, rồi gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng. "Không có gì đâu. Chúng ta là bạn mà. Và bạn thì phải luôn hỗ trợ nhau."
Cả hai ngồi im lặng một lúc lâu, không cần nói thêm lời nào. Những giây phút ấy, cả hai cảm nhận được sự yên bình, sự tin tưởng và tình bạn vững chắc mà họ đã xây dựng trong suốt thời gian qua. Cảm giác ấy thật tuyệt vời, và Ajisa biết rằng mình đã tìm thấy nơi mà mình thuộc về.
Khi bữa tiệc kết thúc, đội Karasuno lại chuẩn bị cho những thử thách mới. Mỗi người trong đội đều có những mục tiêu riêng, nhưng một điều không thay đổi, đó là họ luôn có nhau. Ajisa vẫn là người đứng ngoài sân, nhưng trong lòng cô, đội bóng này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
---
Một ngày nọ, khi đội Karasuno đang luyện tập chuẩn bị cho giải đấu tiếp theo, Ajisa nhận được một cuộc gọi từ một người bạn cũ. Đó là một cô gái tên Mai, người đã cùng cô lớn lên ở nơi khác trước khi Ajisa đến đây. Mai đang sống ở một thành phố xa, và cô mời Ajisa đến thăm.
Ajisa không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy mình cần phải đi. Có thể đây là cơ hội để cô tìm lại những điều đã mất, những ký ức xưa cũ mà đôi khi cô cũng quên mất. Cô quyết định dành vài ngày để trở về thành phố nơi cô từng sinh sống và tìm lại một phần trong cuộc đời mình mà lâu nay cô không còn để ý.
Trước khi rời đi, Ajisa gặp đội Karasuno một lần nữa. "Cảm ơn các cậu vì tất cả," cô nói với họ, giọng cô trầm tĩnh nhưng cũng đầy sự chân thành. "Tớ sẽ đi một chút, nhưng sẽ quay lại ngay thôi."
Hinata và Kageyama nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Ajisa. "Cậu đi đâu vậy? Có cần chúng tớ giúp gì không?" Hinata hỏi, giọng cậu đầy quan tâm.
Ajisa mỉm cười. "Không cần đâu, chỉ là đi một chút để suy nghĩ thôi. Các cậu cứ tiếp tục luyện tập. Tớ tin là đội Karasuno sẽ luôn tiến xa."
Kageyama gật đầu, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị như mọi khi, nhưng trong mắt anh có sự động viên rõ rệt. "Cẩn thận nhé, Ajisa. Và nhớ quay lại sớm."
Ajisa khẽ gật đầu và quay đi, rời khỏi nơi này, một lần nữa bước vào một cuộc hành trình mới. Nhưng cô không hề lo lắng, bởi cô biết rằng, dù cô có đi đâu, đội Karasuno sẽ vẫn luôn là nơi mà cô có thể quay lại.
---
---
Những ngày ở thành phố cũ trôi qua nhanh chóng, nhưng trong lòng Ajisa, mỗi khoảnh khắc đều chứa đựng những cảm xúc và suy tư sâu sắc. Cô đi cùng Mai thăm lại những nơi từng quen thuộc, những con phố đã từng là nơi cô chạy nhảy đùa giỡn khi còn nhỏ. Cảm giác lạ lẫm và quen thuộc đan xen, như thể thời gian không thể nào xóa nhòa được những ký ức ấy.
Một buổi sáng, khi ánh mặt trời xuyên qua những tán cây cao, Ajisa và Mai ngồi bên bờ sông, uống trà và trò chuyện. Ajisa nhìn những dòng nước lặng lẽ chảy qua, ánh sáng le lói trên mặt nước tạo nên những vệt sáng vàng óng ả.
"Ajisa, cậu đã thay đổi nhiều quá," Mai nói, nhìn vào người bạn cũ của mình. "Cậu đã tìm được những thứ mà mình cần chưa?"
Ajisa không vội trả lời ngay. Cô nhìn xa xăm, ánh mắt dừng lại ở những chiếc lá bay trong gió. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng trầm và thấm đẫm suy tư. "Có lẽ, tớ vẫn chưa tìm được mọi thứ. Nhưng tớ nhận ra một điều, rằng đôi khi sự bình yên không phải là thứ gì đó có thể tìm thấy ngay lập tức, mà là thứ mà chúng ta phải học cách tạo ra."
Mai nhìn cô, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi. "Đúng vậy. Tớ thấy cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Trước kia, cậu luôn tìm kiếm sự hoàn hảo, tìm kiếm điều gì đó lớn lao. Nhưng giờ thì cậu đã biết rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là sống theo cách mà mình muốn, và chấp nhận những gì mình có."
Ajisa gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Mai luôn hiểu cô, và chính vì thế, cô cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh người bạn này. Cô mỉm cười, nhưng lần này là một nụ cười thật sự thư thái, không phải là nụ cười của sự kiên cường hay một sự đóng vai. Đó là nụ cười của một người đã tìm thấy sự an yên trong lòng mình.
"Mai, cậu nói đúng. Tớ cảm thấy cuộc sống mình đã có đủ rồi. Chỉ là một phần trong bức tranh lớn mà thôi. Mỗi người, mỗi khoảnh khắc đều có giá trị riêng. Tớ không còn phải vội vã đi tìm kiếm nữa."
Mai nhìn cô, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại lặng im. Cô hiểu, đôi khi, không phải là những lời nói mà là sự thấu hiểu giữa những người bạn mới thật sự quan trọng.
Ngày cuối cùng ở thành phố, Ajisa quyết định dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, nơi cô và gia đình đã từng sống. Cánh cửa gỗ đã cũ kỹ, và những bức tường có vẻ mòn theo năm tháng, nhưng trong lòng cô, mọi thứ vẫn tươi mới như ngày nào. Cô đứng lặng yên trước ngôi nhà, để lòng mình chìm vào những ký ức không thể nào quên.
Mai đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bạn mình. Cô biết Ajisa đang đối diện với một phần trong quá khứ, những điều đã qua nhưng vẫn còn mãi trong trái tim.
Ajisa quay sang Mai, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. "Cảm ơn cậu vì đã đưa tớ trở về đây, Mai. Tớ cần những khoảnh khắc này để hiểu thêm về mình."
Mai chỉ mỉm cười và vỗ nhẹ vai Ajisa. "Đó là lý do bạn bè luôn cần có nhau. Để nhắc nhở nhau rằng, dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn luôn là chính mình."
Ajisa không đáp lại, chỉ nhìn vào ngôi nhà nhỏ của mình lần cuối trước khi quay đi. Cô biết rằng mình sẽ quay lại một ngày nào đó, nhưng lần này, là lúc để cô bước đi tiếp, đến với những thử thách mới, đến với đội Karasuno và những con người đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô.
---
Trở về sau chuyến đi, Ajisa cảm thấy mình đã thay đổi, nhưng cũng hiểu rằng cuộc sống luôn có những khúc quanh mà ta phải đối mặt. Dù vậy, cô không còn sợ hãi. Vì cô biết, dù cho có đi đâu, dù cho có gặp phải bao nhiêu thử thách, cô vẫn luôn có những người bạn thật sự bên cạnh. Họ sẽ luôn là điểm tựa vững chắc, là nơi cô có thể tìm về khi cần.
Ngày đầu tiên quay lại trường, khi Ajisa bước vào sân bóng, cô thấy đội Karasuno đang luyện tập. Cảnh tượng đó khiến cô nhớ lại những gì đã trải qua và những gì sắp tới. Lần này, Ajisa không chỉ là một người bạn đồng hành âm thầm. Cô là một phần quan trọng của đội bóng này, dù không phải là người thi đấu, nhưng cô luôn là nguồn động viên lớn lao, là linh hồn khiến mọi người thêm mạnh mẽ.
Hinata và Kageyama nhìn thấy cô, đều nở một nụ cười tươi. Hinata vẫy tay, "Ajisa! Cậu đã trở lại rồi à! Chúng tớ đã nhớ cậu lắm đấy!"
Ajisa mỉm cười, bước lại gần họ. "Tớ chỉ đi một chút thôi, nhưng bây giờ tớ đã sẵn sàng để cùng các cậu tiếp tục hành trình này."
___end___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com