18. Chút lặt vặt nơi bệnh xá
Ezekiel ngạc nhiên. Đôi mắt anh mở to, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Nghe sao mà xao động ánh nắng buổi chiều. Anh cảm giác mọi đau nhức của bản thân mình biến mất theo làn gió. Cái cảm giác bao nhiêu mỏi mệt bỗng dưng tan biến, anh đã từng trải qua mỏi lần. Nghe, nghe thấy tiếng gọi của tuổi thơ..
"Eze, con phải mạnh mẽ lên, bởi vì, con là mặt trời của mẹ. Đừng vì một chút chuyện mà tổn thương, không đáng đâu."
"Tại sao lại là mặt trời ạ?"
"Bởi vì dù có thế nào đi chăng nữa, mặt trời vẫn luôn sáng chói ngời, toả ra một thứ ánh nắng đem lại sự sống cho mọi vật."
Endiez lại gần.
"Vậy con thì sao mẹ?"
"Con là ánh trăng, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm tối thăm thẳm."
Ezekiel không nghĩ nữa, anh chính xác là không muốn nhớ lại. Anh vò đầu mình, và lẩm nhẩm vài câu.
"Quả thật, không phải là mẹ. Ừ, không phải là mẹ thật."
Mẹ nói, Ezekiel anh là mặt trời.
Nhưng mặt trời xa lắm. Mặt trời cô đơn lắm, chả ai đến gần nó đâu. Và anh, sao anh có thể mạnh mẽ như vậy được?
Mẹ nói, Endiez là mặt trăng.
Ánh trăng soi sáng cho mẹ, trăng ở gần mẹ hơn mặt trời. Và Endiez, anh lại thích chơi với đám bạn hơn là cùng với mẹ.
Anya nói, Ezekiel là mặt trăng. Còn Endiez chính là mặt trời. Em đã nói rằng em đã cảm nhận được điều ấy trong vô thức.
Em và mẹ là hai con người khác nhau, nhưng lại có một mối liên kết đẹp đẽ. Anya lưu lại hình bóng của mẹ, và điều đó khiến Ezekiel nhận ra, anh và mẹ chưa bao giờ chia ly.
"Sao vậy anh? Mẹ làm sao cơ?"
Ở ngoài, Endiez chợt nghe được câu nói này, liền tưởng Eze đã làm gì đó không nên. Anh chợt định xông vào.
"Không, không có gì cả." Ezekiel cười, anh vò mái tóc lởm chởm của nó.
"Anh cắt lại tóc cho em nhé?"
Nó nghiêng người, rồi cười và trả lời trong giây lát.
"Thế thì tốt quá ạ."
Ezekiel lấy chiếc kéo y tế trên bàn, choàng tấm vải trắng qua người nó, và bảo nó ngồi yên.
Ezekiel khéo tay từ nhỏ, anh từ khi còn bé đã luôn tinh tế trong mọi việc. Có lẽ, anh là con người luôn theo đuổi sự hoàn hảo, giữ cho mọi thứ ở vị trí tốt nhất. Nó bỗng nhớ tới anh thanh niên trong tác phẩm "Lặng lẽ Sa Pa".
"Anya, vừa nãy anh có quá lời, xin lỗi em."
"Ầy, không sao. Dù sao thì ngạc nhiên khi phát hiện mình có thêm một người anh chị em ruột thịt nào đó cũng chỉ là chuyện bình thường. Và không chấp nhận chuyện này cũng là điều không thể tránh khỏi."
"Em già dặn hơn anh tưởng, trông giống như một thiếu nữ hiểu chuyện vậy."
"Thế là anh chê em già rồi." Nó cau mày, giả bộ giận dữ.
"Ừ, em già thật mà, cụ bà chục tuổi."
"Cụ bà này ba mươi rồi." Nó nói nhỏ, nhưng vẫn để cho Eze nghe thấy. Nhưng nó đâu có ngu, câu vừa nãy nó nói bằng tiếng Việt.
"À, câu vừa nãy là tiếng Việt nhỉ?"
"...."
"..."
"Ớ?!?"
Nó ngớ người, hoang mang các kiểu con đà điểu. Có phải anh biết không nhỉ? Nếu anh biết thì nó khó xử đến chết mất. Đầu nó quay mòng mòng, y hệt như hồi độn thổ không thuốc chống say cùng thầy Snape vậy. Còn mặt nó hiện ra, trông giống như có ai bảo nó Trái Đất hình tam giác ấy.
"Câu em vừa nói nghĩa là gì thế? Chắc là chửi anh nhỉ?"
Từ gương mặt có ai bảo mình con ngựa có hai chân, nó đã dần dần bình thường trở lại.
"Anh tốt nhất là không nên biết."
"Vậy à? Thế chắc là chửi anh rồi."
"Anh nghĩ thế cũng được."
"Vầy hả?"
Trong lúc nói chuyện với nó, anh đã sửa soạn cho xong mái đầu lởm chởm. Lấy chiếc gương từ trong túi áo chùng và đũa phép, nó đọc.
"Jaradas."
Chiếc gương cầm tay biến lớn, nó to lên một cách từ từ và bình tĩnh, cho đến khi đạt được cỡ khổ A4, nó mới dừng.
"Ổn chứ?" Ezekiel hỏi.
"Hừmmm, trông.."
Nó quay lại nhìn anh, vừa cười vừa nói.
"Khá là đẹp. Mở tiệm salon đi là vừa."
"Salon độc quyền cho riêng em nhé?"
"Hông, hông được ích kỉ."
"Nào."
Anh nhẹ nhàng xoay đầu nó lại, để nó ngắm mình trong gương. Bên trong tấm kính, nó thấy một cô bé mười một tuổi. Mái tóc cô bé ấy nó nhớ chỉ vừa sáu tiếng trước từng dài đến ngang lưng. Nhưng bây giờ, mái tóc ấy được cắt đi, chỉ đến khoảng bờ vai bé xíu, xoăn nhẹ ở đuôi. Những sợi tóc chạm vai gợn sóng nhẹ nhàng, chấm phá bằng một chút tỉa tầng, hài hoà và thanh tú. Tóc mái thưa dài chẻ ngôi ở giữa uốn lượn nhẹ nhàng và bồng bềnh hơn hết cả, nó khoe trọn đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp. Nó giống như kiểu tóc được ưa chuộng những năm 2020, vừa hiền dịu mà cũng vừa có một cá tính riêng.
Giống như anh ấy đã đi trước thời đại vậy...
"Đẹp thật đấy. Em chưa từng nói với anh là em biết làm tóc đâu."
Endiez giờ mới đi vào. Anh ngồi xuống chiếc giường đối diện.
"Anya, có mấy đứa bạn của em muốn vào thăm."
"Vậy à? Cứ cho họ vào đi ạ."
"Nhưng mà, anh không nhớ là em có thân với cậu bé nhà Malfoy."
Nuốt nước bọt. Cuối cùng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, vì giãn cách xã hội, nó lại trưng ra bộ mặt không biết gì.
"Ai vậy? Em không nhớ có quen ai họ Malfoy. Anh nói vói cậu ta rằng không cần phải vào đâu."
"Được."
Nó nghĩ, cứ thế này là ổn nhất. Nếu không thì khi gặp mặt, nó sẽ khó có thể điều khiển được cảm xúc của mình mà lao vào chửi thằng chó đó một trận. Đánh người khác, chửi người khác đã là quá đáng lắm rồi. Giờ thằng nhóc ấy còn dám động vào mái tóc nó nâng niu cả mười một năm qua. À, còn hai con Crabbe với Goyle nữa, chị mày chưa kịp nhìn thấy, nhưng tốt hơn hết là nên thú nhận tội dám cắt phăng mái tóc ngọc ngà của chị đi. Thằng Ma phòi phòi có chút đẹp mã thì chị mày bỏ qua, nhưng hai cái đứa kia cứ liệu hồn, để xem mấy năm này chị dằn chúng mày thế nào. Chúng bay đừng nghĩ là đã động vào một con bé mười một tuổi, chúng mày động trúng người đủ tuổi làm mẹ chúng bay rồi đấy.
"Anya!" Hermione chạy vào.
"A, Hermy."
"Bồ ổn chứ? Sao sắc mặt tối vậy? Còn tóc của bồ, ôi!"
"Mình ổn. Tóc đẹp chứ? Anh Eze đã cắt cho mình đó."
"Bồ có hai anh hả?"
"Đúng rồi Ron, nhưng anh Eze hôm qua mình mới gặp."
"? Có phải là Ezekiel Fanashiton?!" Hermione thốt lên.
"Đúng rồi?"
"Là Bậc thầy Thiên văn, đúng chứ? Nghe nói anh mới năm tư đã có thể góp một phần công sức vào quá trình nghiên cứu hành tinh Zyberostan."
Hành tinh quái quỷ gì vậy?
Harry, đến lúc này cậu bé mới lên tiếng.
"Một người anh giỏi Thiên văn, một người em dốt đặc Thiên văn, ổn lắm đấy Anya."
"Cậu bé còn sống có vẻ cũng không được giỏi khoản Độc dược lắm nhỉ? Tôi nghe nói bà Lily Potter rất mạnh bộ môn này kia mà?"
"Hermione! Sao hai cái đứa này ngày ngày cứ khịa nhau ấy?!"
Hermione lắc đầu không biết. Cô bé lo lắng cho đứa bạn của mình, Anya đã quá nhiều lần chui vào nơi bệnh xá đây rồi.
"Fana, cậu khoẻ thế này là do thiếu gia đó, lạy Merlin, cân nặng của cậu càng ngày càng tăng."
Nott bước vào, trên tay cậu ta là ba cuốn sách cùng vài chiếc bút.
"Của cậu. Nếu thiếu gì thì cứ hỏi Zabini là được."
"Cảm ơn, gửi cả lời cho Pansy và Blaise hộ tôi nhé."
Nott bỏ qua sự xuất hiện của bộ ba tam giác vàng, từ từ đi thẳng tới chỗ Anya, cúi xuống và vuốt tóc nó.
"Anh Ezekiel luôn nổi tiếng là tinh tế, tôi cũng không ngờ là đến mức này. Thế, hai anh ấy đi đâu mất rồi?"
"Endy thì đi phụ giáo sư Snape, còn anh Eze đi đến tháp Thiên văn nghiên cứu luận án rồi."
"À, vừa nãy tôi có gặp hai ảnh ngoài kia."
"Hai anh ấy có nói gì không?"
"Endiez có cảm ơn tôi, lịch sự lắm, còn Ezekiel không nói gì cả, cảm giác như anh ấy trong lòng đang lườm tôi vậy, vì năm lần bảy lượt bế cô em gái bé bỏng của ảnh theo kiểu công túa chẳng hạn."
"Chắc không phải đâu."
"Chịu, ai mà biết được."
Nott cầm lấy vài lọn tóc của nó, tết thật cẩn thận. Không giống như bao lần khác, thằng nhóc dịu dàng với Anya, kệ cho ba đứa nhóc kia ngồi trố mắt ra nhìn (hình như cậu ta cố tình thì phải).
Tết đến chân tóc, Nott lấy một sợi dây đỏ trong túi và buộc cố định lại, để cho sợi dây được uốn thành một chiếc nơ nhỏ.
"Nè, Anya Fana."
"Gì thế?"
"Tôi biết là cậu muốn cho qua chuyện này, nhưng mà tôi hỏi.."
Thằng nhóc để mặt hơi sát lại gần nó, nói nhỏ.
"Ai đã làm cậu ra nông nỗi như vậy?"
Anya quay đầu nhìn cậu. Khoảnh khắc này gương mặt nó chỉ cách cậu một khoảng 10cm. Nó mở miệng, đáp một câu giống như được định sẵn.
"Tôi không biết."
Đôi mắt Nott trùng xuống, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này. Cậu ta quay ra với ba đứa đang ngồi.
"Granger, Weasly, Potter, các cậu có thể ra ngoài được không? Chúng tôi muốn nói chuyện riêng."
Ron rõ ràng bất mãn, liền lên tiếng.
"Không. Chúng tôi là bạn thì có gì mà giấu nhau cơ chứ?"
"Nhưng đây là chuyện Độc dược, cậu có chắc muốn nghe chứ? Chúng tôi chỉ nghiên cứu một chút thôi mà."
Hermione kéo Ron:
"Đi thôi Ron, dù sao thì Anya mới tỉnh lại, nhiều người quá cậu ấy sẽ khó chịu mất."
Ron rõ ràng bất mãn, thằng bé cay cú ngoảnh đầu lại nhìn Nott cười đểu rồi hậm hực ra ngoài.
___
"Có liên quan đến Draco Malfoy, đúng chứ?"
Anya ngớ người, tự lẩm bẩm không biết thằng nhóc này có phải do Trung Cộng cài vào hay không. Nhưng là một người chơi hệ có niềm tin vào cuộc sống, đã đâm lao thì phải theo lao, nó trả lời.
"Hả? Tôi còn chả biết Malfoy là ai."
"Nói dối. Tôi hỏi, Goyle tại sao lại cầm kéo của cậu? Thằng này lúc nào cũng chỉ kè kè bên Draco mà thôi."
"Đồ vật giống đồ vật."
"Vậy chắc cái kéo nào cũng khắc tên Anya Fanashiton nhỉ? Mà tôi cũng không biết là Goyle biết cầm kéo cơ đấy. Thằng ấy còn chả cầm nổi cây bút."
"Biết sao được. Nhỡ có cái kéo nào thương hiệu Anya Fanashiton thì sao? Trên thế giới này cái quái gì chả xảy ra ?"
"Ô, hay là Goyle tương tư cậu cũng nên ấy nhỉ? Đến nỗi mà không chỉ kéo khắc tên cậu, mà còn cầm một lọn tóc của cậu, buộc lại bằng sợi dây đỏ rồi cho vào trong hộp đâu. Thằng này là stalker chắc?"
"Không phải mỗi mình tôi tóc đen đâu Nott à."
"Sợi ruy băng màu đỏ cuốn lấy lọn tóc kia biết viết cái gì không? 'Gửi Anya Fanashiton' cơ đấy? Rồi gì nữa? Tóc thơm mùi oải hương cơ à? Phần tóc cậu bị cắt đi tầm khoảng 15-20cm gì đấy, và trùng hợp khi Goyle cũng cầm đống tóc có độ dài y chang vậy."
"Thế thì sao lại liên quan đến Draco Malfoy?"
"Nó mang đồ của cậu đến chỗ Draco và Crabbe, thì thầm thủ thỉ gì đó. Ba đứa ấy thì dám chắc lắm."
"Malfoy là bạn của cậu cơ mà?"
"Tôi có nói cái gì đâu. Tôi chỉ hỏi thôi mà. Sau vụ này tất nhiên tôi vẫn chơi với cậu ta, đương nhiên là vẫn chơi với cậu."
"Nott, vì tình nghĩa anh em, giữ kín chuyện này, hãy nghĩ đến thằng bạn của cậu."
"Ờ, tôi có nói với ai đâu, tôi chỉ nói những gì mình đã thấy về cây kéo và mớ tóc nào đó cho Endiez thôi, còn lại thì anh ấy tự suy luận."
"..."
Người ta (Mr. Siro) có nói: Một bước đi (yêu), vạn dặm đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com