Chương 32: Hufflepuff vs Slytherin
Mùa của những trận Quidditch cũng đã tới. Dù sự xuất hiện của các Giám Ngục khiến tính an toàn của các trận đấu có chút lỏng lẻo nhưng các giáo sư vẫn nghĩ nó khá an toàn nên các cuộc thi đấu vẫn diễn ra như thường lệ.
Đội nhà Slytherin năm nay có thêm một số thành viên mới là Zabini và Draco. Harlene không vui lắm vì thể nào thằng nhóc đó cũng kiếm chuyện cho xem.
"Nghe đây! Trận tới chúng ta sẽ đấu với Hufflepuff, đặc biệt huynh trưởng Diggory cũng có mặt và nghe đâu hồi hè anh ta còn thắng giải thanh thiếu niên! Chúng ta không thể để thua được! Có ý kiến gì không trò Evans?"
Tên học trưởng Flint vẫn cay cú lắm vì tên huynh trưởng nhà Lửng lại ra vẻ ta đây khiến hắn ghét, mà nói đúng hơn hắn ghen tị những gì mà Cedric có, đặc biệt là ngoại hình. Hai cái răng cửa của hắn vẫn chưa mọc lại vì lí do nào đó nên hắn càng tức Harlene và Cedric.
"Không?"
Harlene cũng khó hiểu vì sao họ lại hỏi ý kiến em? Đúng là Harlene và Cedric quen nhau nhưng việc nào ra việc đó, dù chăng em không thích nhà của mình nhưng suy cho cùng cả hai cũng phải sòng phẳng. Em không nhường Cedric và anh ấy cũng thế, đó là cách cả hai tôn trọng nhau.
"Chà có mày chắc Diggory sẽ nhường đội nhà ta thôi!"
Draco khinh khỉnh nói.
Thằng nhóc này như đa nhân cách vậy. Lúc thì tỏ ra thích Harlene lúc thì xỉa xói, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu ta đây?
Giờ ăn trưa, Harlene và Cho Chang hôm nay dùng bữa với nhau còn Cedric thì lại có công chuyện giữa các huynh trưởng nên cũng mất tăm.
"Nghe nói em sẽ đấu với Cedric vào ngày mai đúng không?"
Cho rất hào hứng về việc này vì hiếm lắm mới thấy tên Lửng đau lòng bởi phải đấu với người thương. Cô nàng rất hả hê vì anh dám độc chiếm bé Thỏ suốt mùa hè.
"Ừm... hay em giả vờ ốm nhỉ?"
Harlene thật lòng chả muốn đấu gì cả nhưng mà vì em là tấn thủ giỏi nhất đội nên bị tên Flint bắt ép tham gia, em muốn ngồi cái ghế dự bị thôi à.
"Em không biết đó chứ... Cedric mấy bữa nay tập dáng vẻ của kẻ chiến thắng để tặng hoa cho em đó. Nghe đâu là anh ta tập đến tận tối vì muốn thắng để đeo huy chương cho em nữa đó. Em mà không tham gia là anh ta buồn thúi ruột."
Cho Chang đã nghe được chuyện này từ mấy nhỏ nhiều chuyện nhà Hufflepuff.
"Nhưng mà... chị không thấy buồn hả?"
Harlene đôi khi vẫn thấy mình có lỗi vì cướp mất anh ấy của Cho Chang.
"Sao em lại hỏi vậy?"
"Chị thích anh Cedric mà đúng không? Vì em nên-"
Chưa kịp nói hết thì đôi má của em bị bàn tay nhỏ nhắn của Cho xoa nắn.
"Em nghĩ gì vậy hả?! Từ lúc chị làm bạn với em đến bây giờ, chị đều không có ý gì với anh ta cả?! Chị chỉ thấy anh ta như thằng khờ khi ở bên em thôi! Lúc trước, em cứ gán ghép chị với ổng là chị đã không thích rồi. Chị làm bạn với ổng và hay đi chung là vì muốn san sẻ nỗi lo và thấu hiểu em hơn chứ không có gì cả!"
Cho Chang nói một tràng khiến mọi người xung quanh thoáng im lặng rồi lại trố mắt nhìn cả hai cô gái nổi tiếng của trường.
"Nói chung là chị chơi với anh ta vì ổng là bạn trai em chứ chị không có thích ổng gì hết!"
Cho Chang nhéo má trắng hồng của em.
"Thế chị thích ai?"
Harlene thắc mắc. Nếu chị ấy không thích Lửng thì thích ai ta?
"Nói nhỏ với em thôi đó... chị đang thích cậu nhóc Harry Potter năm ba..."
Cho Chang vừa nói thì Harlene đã bị sặc nước, ho sặc sụa.
"H-hả?!"
"Cậu nhóc đó nhìn cũng hơi non nhưng mà có vẻ cậu nhóc đó cũng khá tình cảm, không thông minh như Cedric nhưng mà lại khá biết đối nhân xử thế nên chị nghĩ nếu có vũ hội sẽ mời cậu ấy đi. Em thấy sao? Chị thấy em thân với cậu ấy mà..."
Harlene lau miệng, thầm nghĩ nếu bản thân nói mình là em của Harry chắc chỉ phóng tới cưới ảnh luôn quá.
"Thế ý chị là Cedric hông biết đối xử với người khác ấy hả?"
Harlene đánh trống lảng hỏi lại cô nàng.
"Ấy! Chị không nói gì đâu nhá! Nhưng em nghĩ kĩ đi, giữa Cedric với chị thì em chọn chị tốt hơn không phải sao? Ổng được cái đẹp trai, nhà giàu, học giỏi nhưng mà ổng nghiêm khắc lắm, khó tính y chang ông già vậy á!"
"Hả? Cậu nói ai y như ông già?!"
Bàn tay nam tính đặt lên vai Cho Chang. Cedric xuất hiện từ lúc nãy rồi nên em mới trêu Cho Chang.
"Á! Bộ anh không phải ông già hả?! Chăm bé Thỏ như gà mẹ vậy á! Suốt ngày càm ràm rồi bắt mấy đứa cùng nhà chùi toiilet, tập luyện đến đứt hơi. Anh hơn cả ông già nữa á!"
Cho Chang chạy đi và thế là cả hai như chơi đuổi bắt vậy, chạy hết cả cái sảnh đường. Cho Chang còn chẳng thấy mệt nên tiếp tục chọc Cedric khiến ảnh tức điên lên. Cuối cùng là Cho Chang bị huynh trưởng nhà Ravenclaw kéo đi vì Cedric nói huynh trưởng nhà Quạ là Cho định trốn tập Quidditch để đi chơi với em.
"Hai người dám nói xấu anh hả?"
Cedric khều nhẹ chiếc mũi hồng của Harlene.
"Đâu có... chỉ tự nói mà..."
Harlene đưa tay nghiêng đầu, đưa tay tạo ra dáng vẻ bông hoa khiến tai Cedric đỏ hết cả lên. Bình thường thì em không có làm mấy cái này nhưng hồi nãy lúc anh ấy bị Cho trêu, em thấy cũng vui nên chọc anh ấy một chút thôi.
"Em đừng có mà học theo thói xấu của nhỏ đó!"
Cedric cảm giác Harlene là một bông hoa trắng tinh mà nam nữ nào cũng có thể yêu mến, trừ Slytherin, nên anh cảm thấy bản thân có chút hơi nguy hiểm, chỉ cần lơ là một cái là Thỏ nhỏ bị cướp mất.
"Em cứ tưởng anh đi họp?"
"Anh họp xong rồi. Anh chuẩn bị có tiết nhưng mà đưa em mấy quả quýt với kẹo ngải tây em thích rồi mới đi học. Kẹo do mẹ anh làm đó. Bà ấy khoẻ hơn nhiều rồi, mấy hôm nay đã có thể xuống bếp nấu ăn nữa đó."
Cedric dúi cả túi kẹo màu đỏ vào tay em.
"Em có thể coi đây là hành động mua chuộc đối thủ của anh đó, anh Diggory?"
Harlene mỉm cười rồi chạy đi để lại trái tim của chàng Lửng hẫng đi một nhịp.
Hôm sau, trận đấu Quidditch diễn ra. Thời tiết không tốt lắm, mưa cứ nặng hạt khiến đất nhão như bùn làm áo chùm tụi phù thuỷ sinh lấm lem hết. Dẫu vậy, sự hút mắt của bộ môn này vẫn khiến hàng tá đứa can tâm chịu cái lạnh giá buốt lưng để đi ra sân xem.
"Thưa quý ông và quý bà, giữa lúc trời mưa thế này, chúng ta lại được chứng kiến trận đấu mở màn cho cuộc thi Quidditch năm nay với sự tham gia của Slytherin và Hufflepuff! Tôi cá đây là trận đấu nảy lửa khi cặp đôi dễ thương nhất trường hai năm liền phải tranh đấu với nhau! Một người là đội trưởng trẻ nhất lịch sử và một người là truy thủ trẻ nhất lịch sử, liệu họ có nương nhau hay sẽ chơi hết mình dưới cái lạnh thấu da này đây!"
Lee Jordan vui vẻ bình luận dù có nhiều thứ không liên quan đến trận đấu lắm.
Cả hai đội dàn hàng trên sân. Cedric nhìn em mãi khiến Draco khó chịu mà chen lên trước che luôn tầm mắt của anh.
'Tuýt'
Tiếng còi của giáo sư Hooch vang lên cũng là lúc trận đấu bắt đầu.
Cả hai nhà mặc kệ những giọt mưa nặng hạt mà bay như xé gió để giúp đội nhà ghi điểm.
Harlene truyền quả Bludger cho Peregrine Derrick, còn mình thì đánh quả Quaffle về phía khung thành nhưng đã bị chặn lại bởi Maxine O'Flaherty.
"Quý cô Evans đã đánh về phía khung thành... và nó bị chặn bởi tầm thủ O'Flaherty! Chà, Evans tăng tốc nhanh hơn... ôi không! Quả Bludger do Derrick đã đánh trúng Malcolm Preece té xuống vũng bùn! Hufflepuff mất đi một truy thủ!"
Harlene bay vụt lên cướp lấy quả Bludger đánh về phía Cedric nhưng anh ấy đã né được. Cả khán đài hò hét. Bọn họ vốn nghĩ rằng hai người sẽ nhường nhịn nhau nhưng đâu có ngờ cả hai chơi khô máu với nhau đâu, đến cô McGonagall và thầy Dumbledore còn bất ngờ kia mà.
'Đoàng!'
Tiếng sấm dội xuống khiến tai của Harlene bỗng ù đi, tầm mắt của em mờ dần. Lần cuối em còn nhận thức được khi đó là tiếng gọi của Cedric giữa tiếng mưa xối xả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com