Chương 7: Lửng, quạ và hạt dẻ
Ở Hogwarts, ngoài Ravenclaw - đại diện cho sự thông minh ra thì có lẽ khá hiếm một ai khác dành ngày nghỉ của mình ru rú ở thư viện. Harlene tự hứa phải xong quyển sổ độc dược mà trong năm nay anh Harry sẽ phải gặp và cải tiến công thức để cải thiện cái nhìn của Snape về Harry mới được.
Mấy ngày hôm nay quan hệ giữa em và nhà rắn thật sự không quá tốt, hơi xấu một chút. Pansy thì vẫn ghét vụ em làm nhỏ bẽ mặt nên có mấy lần nhỏ mắng rồi còn chơi xấu như cắt áo, xé sách nhưng mà bùa hồi phục đâu để làm cảnh. Em thì biết nhỏ này yếu đuối nên đụng vào mệt lắm tối nhỏ khóc là khỏi ngủ nên thôi dùng bùa cách âm cho nhỏ chửi một mình cũng được. Về Draco thì thấy Snape hay chuyện trò với em về độc dược thì có hơi ghen ra mặt nhưng ngoài ra cũng không có việc gì khác.
Nói về Snape thì có vẻ như đối với Harlene khá hoà nhã, chủ đề nói chuyện chỉ xoay quanh độc dược mà thôi. Em nhớ mẹ Lily thân thiết với thầy cũng bởi cả hai đều rất giỏi độc dược nhưng có vẻ Harry thì không thế.
"Anh có nghe về một cô bé suốt ngày trong thư viện lục lọi mấy cuốn sách về sinh vật và độc dược đến nỗi bị bà Irma mắng vì rời đi trễ!"
Herlene nghe có vẻ giống mình thì ngước đầu lên nhìn. Một chàng trai cao lớn, đẹp trai với mái tóc đen cùng đôi mắt màu xám sáng. Nhìn cũng biết là đàn anh Cedric Diggory - người sẽ tham gia Tam Pháp Thuật cùng anh Harry vào năm ba của anh ấy. Em không quan nhiều về người này nhưng anh ấy tự bước đến chẳng lẽ bất lịch sự đuổi đi?
"Anh không cần khen đâu, em sẽ không ngại!"
Harlene không rõ lời đó là khen hay chê nhưng dù có là khen hay chê thì em sẽ không quan tâm mấy. Anh ấy sẽ chết và dính dáng tới người sắp chết thì dễ bị tiễn đi theo lắm.
Chàng trai với bộ đồng phục màu vàng óng ngồi xuống kế bên em bắt đầu lật từng quyển sách của năm ba.
"Anh nghĩ em nên vào nhà Ravenclaw mới phải, em chăm học thế kia cơ mà?"
Em nhích người cách xa anh ấy ra một khoảng xa hơn cả ban nãy "Chăm học là bản năng còn Slytherin là bản chất!"
"Một lời khẳng định đanh thép nhỉ?!"
"Anh giới thiệu một chút, anh là Cedric nhà Hufflepuff!"
"Harlene Evans, gọi em là Evans là được!"
Em trả lời cụt ngủn và khẳng định rõ Cedric chỉ có thể gọi em là Evans thay vì thân mật là Harlene.
"Được rồi cô bé cáu kỉnh! Giờ mới thấy em giống Slytherin đấy!"
Cedric dơ tay đầu hàng trước cô bé cộc lốc này. Anh thấy Harlene khác với mấy nhỏ nhà rắn và hơn hết người hứng thú với lịch sử và độc dược thì khá hiếm đấy. Anh ban đầu không biết em đâu mà do trong trường khá nhiều lời đồn đại về em nào là mặt lạnh như tờ, bán linh hồn để đạt điểm cao và sự hài lòng của giáo viên và cả đống thứ bắt nguồn từ nhỏ cùng phòng nào đó của em.
"Anh khá hứng thú về cách em tìm hiểu các sinh vật nên anh nghĩ chúng ta có thể thảo luận về nó?!"
Cedric như đá cho em lời đề nghị.
Em vội đứng dậy gấp cuốn sổ lại rồi hỏi Cedric.
"Anh có cú chứ?"
Lúc gửi thư cho Bathilda thì sẽ có con cú của bà ấy tới lấy thư nhưng gửi cho Harry thì phải nhờ thôi.
"Anh có nhưng để làm gì cơ?"
"Gửi đồ chứ chẳng lẽ anh nghĩ làm cú chiên bơ hả?"
Harlene thấy anh ấy đẹp trai nhưng có chút ngớ ngẩn?
Em cột quyển nhật kí ghi tắt chữ 'H.P' rồi để con cú bay đến chỗ Harry. Khi ở còn thế giới Muggle, Harlene thường tặng quà cho Harry vỡi chữ ghi tắt 'H.P' có nghĩa là tên anh ấy và cũng là tên em.
Harlene xong việc cất cặp sách vào túi rồi đắt mấy đồng tiền lẻ lên bàn của Cedric.
"Cảm ơn vì cho em mượn cú!"
Chưa để anh ấy gọi lại thì em đã chạy vụt đi.
Lửng con nhìn mấy đồng tiền cười ngẩn ngơ rồi rời đi.
Harlene đi có chút gấp gáp nên vô tình đụng vào ai đó của nhà Ravenclaw. Cả hai cùng té với đống sách rơi trên đất. Em vội ngồi dậy nhặt lấy đưa lại cho người đó. Một cô gái nét châu Á với mái tóc đen và đôi mắt tròn dễ mến.
"Ổn chứ?"
Em khẽ hỏi sau khi đỡ cô ấy lên.
"Chị không sao!"
Em nhìn kĩ chị ấy liền nhớ lại gì đó. À, cô gái này là bạn gái tương lai của con lửng kia, may mắn ghê gặp cả đôi trong một ngày.
Nhưng mà khoan! Em vừa nhớ lại cảnh cô ấy hôn Harry!!! Harry thật sự sẽ thích cô ấy và ghen tị với Cedric trong vũ hội giáng sinh nhưng hình như cả hai không cưới nhau thì phải.
"Em là Evans nổi tiếng đó nhỉ? Chị nghe mọi người nói nhiều về em đó! Thật tiếc cho một bộ óc thông minh không về Ravenclaw!"
"Cảm ơn về lời khen của chị!"
"Chị là Cho Chang! Chị thấy em có vẻ hứng thú với Lịch sử và Luyện kim?" Cho Chang hồi nãy có nhìn thấy đống sách của em.
"Giết thời gian thôi!"
"Nếu em muốn tìm hiểu chung thì đến Ravenclaw tìm chị nhé!"
Chị ấy thân thiện như con lửng kia luôn, lạ quá xá.
Thứ năm có tiết bay nên Harlene phải ra sân tập từ sớm. Trời hôm nay, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa. Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn.
Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.
Bà quát " Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"
Harry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao. Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh " Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN."
Mọi người gào to "LÊN."
Harlene thì quen với trò này rồi chỉ là ít khi dùng thôi nên cũng không tệ. Em nhìn qua Harry, cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay . Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy, chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích.
Chắc nghe giọng hô "Lên" run run của Neville, cán chổi cũng biết tỏng là Neville hoàn toàn không dám giở hổng chân lên. Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật "Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai..."
Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát "Quay lại, trò kia!".
Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và...
RẦM!!!
Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.
Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Harlene nghe bà lẩm bẩm "Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào."
Bà quay lại nói với cả lớp:
"Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy."
Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.
Trong lúc bà Hooch đi thì Slytherin lại gây sự với Gryffindore. Draco lấy quả cầu gợi nhớ đi khiến Harry đuổi theo và tất nhiên anh ấy sẽ lấy được lại thôi nhưng Harlene không nghĩ Draco lại cướp đi rồi trượt tay quăng về phía em, merlin ơi tôi muốn yên ổn!!
Em lấy cán chổi đánh một cái rõ mạnh vào quả cầu bay về phía Harry và anh ấy đã lấy lại được nó nhưng ánh mắt của Draco không thiện cảm lắm về phía em.
Giáo sư McGonagall tiến lại gần sân tập. Harlene biết Harry sắp được cô cho làm tầm trẻ nhất lịch sử luôn!
"Trò Evans, mời trò cũng đi theo ta!"
Ủa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com