6
"Nói mau, cái đồng hồ này mày nhặt được ở đâu?" Dượng Vernon nạt nó, Harry cũng bối rối, nó không nghĩ chiếc đồng hồ nhìn cũ kĩ mà Glacie tùy tay đưa nó lại là bản giới hạn mà trước đây Dudley vẫn nhõng nhẽo mà không có được.
"Là của một người bạn cho con."
"Bạn? Khi nào mày có bạn? Ai lại muốn làm bạn với một đứa quái nhân như mày?" Dì Petunia lườm nó sắc lẻm.
Giọng điệu chế giễu của dì làm nó phát ốm: "Con không phải dị nhân, con là..." Nó tính nói nó là phù thủy, nhưng chợt nhớ Glacie đã nói dì Petunia ghét phù thủy nên nó ngậm miệng.
Nghĩ nó đuối lý, dì Petunia tiếp tục: "Mày là gì? Là một đứa kì quặc, không cha không mẹ, ăn nhờ ở đậu, một đứa như mày sao có thể kết giao với đứa bạn nào có thể tùy tiện tặng một món quà giá trị như vậy?"
"Nếu mày không nói ra tên của người bạn của mày để tụi tao xác nhận, tao nghĩ không ai tin tưởng cái này không phải là do trộm cắp mà có được, Harry!" Dượng Vernon bổ sung.
"Là Glacie, cậu ấy tên Glacie Tenebris."
"Haha, ta đi đâu tìm một đứa nhóc tên...mày nói tên gì cơ?" Dượng Vernon chồm lên bắt lấy bả vai nó làm nó phát đau.
"Cậu ấy nói cậu ấy tên Glacie, là người thừa kế của dòng họ Tenebris, thưa dượng, đây là quà sinh nhật cậu ấy tặng con."
Một sự im lặng kì dị bao phủ căn nhà, ông Vernon là người làm ăn, ổng thừa biết đứa trẻ cùng lớp tuổi Harry, tên Glacie Tenebris, giàu sụ và đứa trẻ làm dậy sóng giới kinh doanh mấy năm gần đây rất có khả năng cùng là 1 người. Petunia, vợ ông, đương nhiên cũng biết, chỉ có Dudley không màng tới và Harry không được hỏi là mù thông tin về con bé trong cái nhà này.
Vernon loại trừ khả năng thằng bé Harry nhặt được hay cướp được đồ từ Glacie, ông nghe phong phanh có mấy đợt sát thủ xử lý con bé, đều bị nó xử lý gọn gàng một cách bí ẩn, sau vài ngày là tin tức công ty nào đó phá sản. Một người như vậy có thể làm rơi đồ vật quý như vậy sao?
"À, Harry, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Vernon cố làm cho giọng mình dịu nhất có thể, điều này làm Harry nổi da gà.
"Mười tuổi, hôm nay là sinh nhật con."
Ông hít vài hơi thở sâu rồi ép mình nhe răng cười, một nụ cười hết sức đau khổ.
"Ờ phải rồi Harry à, cái phòng xép dưới gầm cầu thang này ấy mà. Dì con và dượng đã suy nghĩ rồi… con bây giờ đã hơi lớn so với nó… dì dượng thấy cũng được nếu con dọn lên phòng ngủ phụ của Dudley."
"Thật chứ ạ?" Nó sắp có một phòng riêng rồi, Harry sung sướng nghĩ.
Ngôi nhà Dudley có bốn phòng: một phòng cho ông bà Dursley, một phòng dành cho khách (thường thường là cô Marge, em gái ông Dursley), một phòng để cho Dudley ngủ, và một phòng để cho Dudley cất tất cả đám đồ chơi mà nó không chất hết được trong phòng ngủ của nó.
Đồ đạc của Harry thì chỉ cần ôm gọn lên lầu một hiệp là xong. Nó ngồi trên giường, trong một căn phòng ngủ thực sự và chăm chú nhìn quanh. Hầu như món gì cũng sứt càng gãy gọng. Cái máy quay phim mới sắm chưa đầy tháng nằn chỏng chơ trên cái xe tăng mà Dudley có lần cán trúng con chó của nhà hàng xóm. Trong một góc phòng là cái máy truyền hình thứ nhất của Dudley. Nó đã đá lủng màn hình khi chương trình nó khoái nhất ngừng chiếu. Có một cái chuồn chim, có lần nhốt một con két mà Dudley đã đam vô trường đổi lấy cây súng hơi. Cây súng đó bây giờ vắt vẻo trên kệ và cong vẹo vì bị Dudley ngồi đè lên. Trên kệ đầy sách, và đó là thứ duy nhất trong phòng có vẻ như chưa từng bị đụng tới.
Phía tầng dưới vọng lên tiếng của Dudley đang vặc mẹ nó:
− Con không muốn nó ở đó… con cần cái phòng đó… đuổi nó ra đi…
Harry hít thở một hơi thật thoải mái và duỗi người nằm dài trên giường. Hôm nay thật tuyệt vời, nó có bạn mới, có quà sinh nhật, và có phòng riêng, mà tất cả nó chắc mẩm là nhờ Glacie. Ôm mộng đẹp tiến vào giấc ngủ, Harry không quên chúc Glacie ngủ ngon, sau đó rối rắm cô chắc chắn sẽ không nghe được, nếu Glacie không nghe được thì Glacie có biết nó sẽ chúc cô ngủ ngon dù không gặp nhau không nhỉ? Rồi thì không biết bên kia Glacie có chúc lại nó không, suy nghĩ một hồi, Harry ngủ lúc nào không hay.
Trong mộng của nó, nó đang ngồi trên đu quay lúc sáng, mặc...váy công chúa màu hồng? Sau đó Glacie cưỡi một...cây chổi quét sân màu trắng? Sau đó cô đưa tay về phía nó, kéo nó lên chổi, ngồi đằng trước, Glacie ôm lấy nó, hai đứa bay lên trời, và...hôn nhau ở trển.
Harry bật dậy, giấc mơ này tuyệt đối nhảm nhí! Tuyệt đối!
Vào bữa ăn sáng hôm sau, mọi người hơi yên lặng. Dudley còn bị sốc. Nó đã gào khóc, đã phang cha nó mấy lần bằng cây gậy cảnh sát đồ chơi, đã giả bệnh, đá cho mẹ nó mấy phát, liệng con rùa của nó qua nón nhà kính, mà vẫn không đòi lại được căn phòng. Harry còn chưa thoát khỏi di chứng của giấc mơ. Dì và dượng nó thì đưa mắt nhìn nhau đầy uẩn tình…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com