Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🎭|PROLOGUE|🎭

Tác phẩm đầu tay, viết chỉ để thoả mãn những ý tưởng bị dồn nén trong đầu của bản thân. Sẽ gấc vui nếu có bất cứ ai đó ghé vào cái ổ non choẹt này để đọc những gì em viết, và tiện thì thả em một sao cũng như bình luận để em có động lực, em thích tám nhảm lắm. 🌹

------------------------

Trên con đường xa lạ, với những toà nhà kì quái cùng những biển hiệu quái gở không kém, giống như chúng hoàn toàn không thuộc về thế giới con người, một cô gái đang bước đi với biểu cảm hoang mang trên gương mặt. Rõ ràng thì, Melody, chính là cô gái với cái biểu cảm hoang mang ấy, không hề mong đợi việc bản thân cô sẽ kết thúc tại một nơi nào đó trông có vẻ hỗn loạn như này sau khi uống viên thuốc ngủ kia. Cô ấy chỉ đơn giản là muốn ngủ ngon hơn, sau một quãng thời gian dài làm việc mệt mỏi và áp lực trong cái công việc kế toán khốn kiếp mà cô ấy đã lỡ chui đầu vào thôi mà?

"Tôi làm gì có nhu cầu đăng xuất đâu..." - Melody thở dài khi cô ấy vẫn đang tiếp tục đi trên con đường của cô ấy. Lạc lối và bất lực, Melody bắt đầu nghi ngờ về việc có phải bởi vì cô ấy đã sống một đời khẩu nghiệp và tâm không thiện nên bây giờ cô ấy mới phải chịu cảnh bị đày xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này không.

"Kính thưa hội đồng xét xử, em bị oan."

Melody khóc thầm trong lòng khi cô ấy vẫn đang bước đi một cách mơ hồ và không có điểm đến, cô ấy chỉ đơn giản là bước đi để có một cái gì đó để làm thay vì đứng im một chỗ và gào rú như vừa bị ai đá mất bát cơm.

Càng đi vào sâu vào nơi trông giống như một thành phố sầm uất nào đó toạ lạc xứ người, Melody vô tình chú ý tới một vài toà nhà với những biển hiệu lấp lánh, nhấp nháy ánh đèn sang trọng, một mũi tên to lớn ở mép bảng với hướng mũi tên chỉ thẳng vào nội dung rất ngắn gọn và cực kỳ súc tích được sắp xếp ngay ngắn trên mặt bảng: "HELL".

Chu choa mạ ơi, cái tên nghe như sét đánh ngang tai. Dù liếc cái giao diện tổng thể cũng đã thấy nó điềm điềm rồi, nhưng tận mắt thấy chính chủ đính chính lại thông tin vẫn khiến cô ấy đau xé lòng xé dạ.

Melody bắt đầu nuốt nước bọt, nhìn một vòng xung quanh cô ấy, một vài sinh vật đang bước đi trên mặt đường, trông người nào người nấy cũng đều có ngoại hình kì quái và "không con người". Melody cũng không bất ngờ, dù sao thì ông trời cũng không phải kiến trúc sư tầm cỡ quốc tế. Và tiếp theo thì, đây là "Địa Ngục"...yep.

Dù bản thân Melody cũng có thay đổi một chút, nhưng ít nhất cô ấy vẫn sở hữu hình dáng của "con người", điều thay đổi nhiều nhất chắc là sau khi xuống đây da cô ấy trắng hơn hẳn, y như là vừa sài kem trộn vậy, mà trắng như vậy thì thường chỉ có cô hồn dã quỷ thôi chứ người sống gì tầm giờ này.

Melody cố gắng bước đi nhanh hơn một chút, cô ấy quá sợ hãi để giao tiếp với bất cứ một ai chứ đừng có nói là đi hỏi đường "người bản địa".

Mà thêm một cái, đến bản thân Melody còn chưa dám chắc cư dân ở đây người ta nói bằng tiếng "con người", chứ huống chi là mấy cái thứ tiếng như "Hello", "Konichiwa", "Ní hảo ma", "An-nyeong-ha-se-yo", "Xin chào bạn ăn cơm chưa" các thứ tùm lum đâu?

Nhìn người ở đây mặt ai cũng hằm hằm, tay thì lăm lăm dao rựa và mã tấu, nhìn qua một cái thôi là đủ biết dân người ta hiếu khách 10/10 rồi. Bây giờ những gì Melody có thể ước chỉ có một ai đó xuất hiện, vui vẻ và nhiệt tình khai sáng cho Melody biết bây giờ cô ấy phải đi đầu và về đâu thôi. Không, có khi Melody cần một khoá học lại đinh nghĩa cơ bản của việc "tồn tại" luôn cơ ấy.

Cứ cho là bây giờ số mình tới rồi, bị sốc thuốc ngủ chết đi, ừ, cái đấy nghe còn chấp nhận được. Nhưng vì sao? Vì sao lại là Địa Ngục? Hay trong lúc đăng xuất lại có con âm hồn bất tán mãi chưa tan nào đi ngang qua, thấy kèo thơm quá nên tiện tay kéo hồn cô xuống chơi cùng hay không?

"Ừ, có khi lại thế ấy nhỉ?"

Melody vẫn lang thang trên con đường dài thẳng tắp, không có lấy một đích đến, y hệt bản thân cô ấy. Cô ấy sợ, mất phương hướng, đang mất hi vọng xong giờ chuyển qua tuyệt vọng.

Nơi này thật sự tối, không chỉ bản chất của nơi này tối mà cái giao diện của nó cũng tối. Bầu trời thì có màu đỏ, còn thêm một cái vòng tròn năm cánh tặng kèm. Xung quanh đâu đâu cũng là những toà nhà với mấy vệt màu đỏ kì lạ, nếu không phải là máu thì chắc cũng là tiết canh. Bất lực, Melody ngồi sụp xuống nền đất, cô ấy hoàn toàn không biết phải làm gì, cô ấy lạ lẫm quá nhiều thứ và chẳng có ai sẽ trông như tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch của cô ấy....

"Kít"

Một chiếc xe ô tô màu trắng bỗng đỗ ở cạnh chỗ mà Melody đang ngồi sụp, nó trông khá giống kiểu xe Limousine, với đầu xe trông như một cái mồm của một con quái vật khi nó có răng nanh. Thực tế thì, có thể mô tả nó giống con cá sấu...

Nhưng đó không phải trọng tâm, Melody ngơ ngác, rốt cuộc là tại sao nó lại dừng ở đây, đúng bên cạnh chỗ cô ấy đang suy sụp chỉ cách vài bước chân?

Một lúc sau, cánh cửa xe ở ghế ngồi đằng sau mở ra khi một cô gái bước xuống, ơn giời là cô ấy trông có hình dáng của một con người, đó là điều tốt. Thiếu nữ có mái tóc màu vàng với hai má hồng đó nở nụ cười thân thiện khi cô ấy tiến tới gần Melody.

- Xin chào, quý cô, cô ổn chứ? Tôi vô tình nhìn thấy cô đang ngồi sụp ở đây, cô có vẻ không ổn lắm.

Áaaaa, trời ơi người ta nói được tiếng người nè, những sinh vật biết nói tiếng người đây rồi. Melody mừng rớt nước mắt, cô ấy nhanh chóng giải thích cho cô gái kia, theo cách ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể về tính huống của mình.

- Nói chung là, ừ, nó là vậy đó, là vậy đó. Ối trời ơi, cứu tôi, cứu tôi, tôi không biết đi về đâu hếtttt!

- A, đừng lo lắng về điều đó, cô đã nói cô không có nơi nào để về, phải không? - Cô gái tóc vàng phấn khích khi nhìn Melody.

- Ừm...vâng?

Melody nhướng mày, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.

- Tuyệt vời! Vậy thì, cô có muốn đến với khách sạn của chúng tôi không? Nó có tên là "Happy Hotel", tuy chưa chính thức đi vào hoạt động nhưng cô có thể sẽ trở thành người thử nghiệm cho dự án này. Ý tôi là, nó có mục đích tốt, đương nhiên! - Cô gái tóc vàng vui vẻ nói.

- "Happy Hotel"?

Melody lặp lại cái tên này một cách khó hiểu, cơ mà biết gì không, cô ấy làm quái gì có lựa chọn nào tuyệt vời hơn một người nào đó sẵn sàng giúp đỡ cô ấy ở cái nơi đất khách quê người này chứ. Có ai ném cho cái phao cứu sinh thôi là may lắm rồi đấy.

- Được thôi, tôi sẽ tham gia! Mà, khách sạn này có tính phí không? Ý tôi là, giờ trên người tôi không có xu nào ấy...

Cô gái tóc vàng nhìn Melody và nụ cười thậm chí còn trở nên rạng rỡ hơn khi cô ấy vẫy tay ra hiệu cho Melody đi theo cô ấy.

- Haha, yên tâm, khách sạn của tôi sẽ cung cấp cho bạn một phòng miễn phí, đương nhiên, không cần lo về vấn đề tiền bạc. Nào, hãy cùng lên xe để chúng ta có thể thảo luận nhiều hơn về vấn đề đó!

Ối trời ơi, vị thánh thần đến từ phương nào đây? Melody cảm động, cô ấy nghĩ rằng chắc hẳn đây là món quà xin lỗi, bù đắp từ ông trời cũng nên. Melody đi theo cô gái tóc vàng ấy bước lên xe, khi cô ấy nhìn vào trong, cô ấy để ý có thêm một cô gái khác đã ngồi ở đó. Cô ấy có mái tóc trắng có kiểu dáng liên tưởng tới loài bướm đêm, cô ấy có biểu cảm khá khó chịu dù Melody không biết cô ấy đã làm điều gì có lỗi với cô gái ấy. Ôi thôi mặc kệ đi, có đứa nào rảnh hơi đâu mà đi quan tâm cái này?

- Vậy thì bây giờ để tôi chính thức xin được tự giới thiệu nhé! Tôi là Charlie, và người bên cạnh tôi đây chính là Vaggie!

- Xin chào, tôi là Vaggie. Vậy tên của cô là gì, cô gái? - Vaggie chỉ dùng thái độ trung lập khi cô ấy hỏi Melody.

- Vâng, tôi là Melody, rất mong được hai người chiếu cố!

Từ giờ trở đi, Melody nhất định sẽ ôm chân vị hảo tâm rộng lượng này thật chắc, và cả cô gái Vaggie ngồi cạnh vị hảo tâm này nữa. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, mở ra một trang sách mới cho cuộc sống mới của Melody tại địa ngục.

--------Kết thúc Prologue--------

- Yah, cảm ơn vì đã kiên trì đọc tới đây. Chúc các bạn ngày vui vẻ (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)

Lưu ý: Do lâu rồi mới về fandom nên nhất định fanfic vẫn sẽ xuất hiện một số tình tiết mất não và tin không chuẩn, vẫn mong mọi người giơ cao đánh khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com