Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Tiêu Thành Long mười hai tuổi là một trong những thiếu niên có tầm ảnh hưởng nhất trong cả họ, đó là điều khuyến bản thân cảm thấy phiền toái nhất trên đời. Bố mẹ cả ngày cứ khoe khoang cả tên hắn, sau khi học hết cấp một ở quê nhà Thượng Hải bố mẹ đá hắn lên Bắc Kinh học tập, ban đầu không muốn nhưng nhìn mẹ hắn đi, một tay cầm thước một tay bế em gái nhỏ, hắn ớn lạnh sống lưng gật đầu kịch liệt. Ở Bắc Kinh bố mẹ đầu tư cho hắn một căn nhà với một người bảo mẫu, lần này hắn không dám từ chối nhưng lại có yêu cầu là khi hắn lên lớp 8 thì không cần bảo mẫu nữa, mẹ cũng đồng ý

Ngày đầu tiên nhận lớp Thành Long chính xác là dở chứng, hắn tìm một góc ngồi xuống không nói chuyện không ngọ nguậy gì. Đến khí khai giảng chính thức bước vào kỳ học, Thành Long lại mọc ra cái đuôi khỉ, phá phách khắp nơi trong trường, điểm kiểm tra thấp tẹt trong buồn đáng thương, sáng nào đi học cũng quần áo tinh tươm, đến chiều về thì trong không khác cái bang bao nhiêu. Chưa quá hai tháng, giáo trực tiếp ký tên đá hắn sang lớp học mới, bạn đầu không quan tâm, đến khi đến lớp mới, nhìn thấy giáo viên cười hiền hoà với mình Thành Long lại trùng xuống

-cả lớp, đây là bạn mới của chúng ta. Chào em thầy là Từ Thất, mong em sẽ hoà thuận với các bạn nhé

Thầy Từ chính là thần tượng đầu tiên của hắn là người hắn kính trọng nhất, chỉ vì vài câu nói cùng với nụ cười hiền hậu kia đã thay đổi hắn. Thầy Từ xếp hắn ngồi cạnh một đứa nhỏ, trong bé tí da trắng sứ trong rụt rè, ngồi với nhau cả tuần không ai hỏi ai câu gì, đến giờ toán hôm đó Thành Long chống cằm nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang cậm cụi viết bài, đang đánh giá một lượt thì đứa nhỏ kia nhìn qua lướt vào mắt hắn một cái, cả người như con thỏ nhỏ mà giật mình, rồi nhanh chóng quay đi viết bài tiếp. Đúng là dễ thương a

Ngồi cạnh đứa nhỏ này làm hắn có chút ý chí tự học, nhưng điểm vẫn thấp tẹt, thầy Từ không vì thế mà tức giận với hắn còn bảo đứa nhỏ kia kèm hắn học tập, đứa nhỏ ngoan ngoãn này đích thực là học bá trong lời đồn, cái gì cũng giỏi, nhưng không bằng hắn, hắn chỉ giả ngu ngơ chứ có dốt thật đâu

-Ninh, câu này giảng lại cho tớ nghe đi tớ không hiểu

Giọng nói của đứa nhỏ này chính là ngọt quá đỗi, cứ mềm mềm dính dính như muốn giết người, làm hắn cứ muốn bé con này nói chuyện nhiều một chút chút chút

Hôm đó hắn vừa học võ ở võ đường gần nhà, vừa tạm biệt huynh trưởng xong thì thấy bé con đang bị người ta ức hiếp run rẩy lùi về góc tường. Đó không phải đám Côn Bằng à, hắn tiến đến vỗ lên đầu tên Côn Bằng đang trợn mắt với bé con

-Mẹ!! Là thằng nào!?

-.... Anh, ha ha anh Tiêu... Anh có việc gì không?

-mày đang làm gì hả?

-em, em chỉ đùa thôi em xin lỗi anh

Nói xong tên Côn Bằng chân trước đá chân sau cùng đám đàn em bỏ chạy

-nè cậu không sao chứ?

-không, tớ cảm ơn cậu

-đừng khách sáo

Hắn định quay người đi thì vạc áo bị kéo lại

-sao thế?

-tớ, tớ cảm ơn cậu nhiều. Cho tớ hỏi... cậu tên gì?

Hắn nghe thế cũng hơi bất ngờ, bé con chưa biết tên hắn, nghĩ một hồi hắn mới nói

-Văn Hướng

Đứa nhỏ chớp mắt nhìn hắn, Thành Long cảm thấy đứa nhỏ này dễ thương quá đi, hắn muốn ôm một cái nhưng bây giờ làm vậy không khác nào dọa bé cưng chạy mất lúc đó hắn sẽ rất rất đau lòng đó a

-tên đẹp không?

-đẹp...ừ, ừm, tạm biệt cậu Văn Hướng

-ừ, đi về cẩn thận

Đứa nhỏ nhanh chóng đi mất, Thành Long chính là muốn la lên, đáng yêu quá đi, nhưng hắn không có bị khùng, bé con này hắn phải đem về, đem về giấu thật kĩ

-thiếu gia cậu mới về, tôi làm đồ ăn xong rồi cậu ăn đi không nguội mất

-con cảm ơn dì Lâm

Dì Lâm là bảo mẫu mà mẫu thân đại nhân chọn để quản giáo hắn, chỉ cần hắn phá phách một chút thì sẽ bị dì ấy chỉnh, hắn không sợ, mặc dù hơi khó chịu nhưng không thể thất lễ với người lớn được . Ăn uống xong hắn quay về phòng, trên bàn học đầy những xấp giấy tờ các loại hầu như là cái đề toán và văn, có vài quyển toán cấp cao dày cộm, ở trường học tập nhàm chán, hắn chỉ muốn học tập ở nhà thôi, vừa yên tĩnh vừa tập trung, nhưng vì sao điểm của hắn lại thấp, tại hắn làm bừa chọn bừa

Làm xong bài tập Thành Long chưa muốn ngủ ngồi bên bệ cửa sổ, ở phòng cũ của hắn ở Thượng Hải cửa sổ nhìn ra con suối nhỏ chảy róc rách, tối thì có ánh trăng soi sáng trong hữu tình, sáng thì tiếng chim hót tiếng suối chảy, đến hè có tiếng ve kêu, ở đây chán ồm, có cái vườn hoa nhỏ với ánh đèn lập loè của đường phố

Lúc đi bò lên giường đi ngủ thì cái bộ đàm cũ bị hắn vứt ở góc phòng kêu rè rè

-"Văn....H.. Hướng"

Hắn cầm bộ đàm lên lâu lắm rồi chưa động đến bên kia bộ đàm có người gọi

-"cái gì đây hả, Nghiêm?"

Bên kia rè rè đáp lại một cách chậm chạp

-"nhớ thôi... cậu, sống thế nào?"

-"sống nhăn, chưa chết, tăng thêm mấy ký"

-"tôi đi ngủ..., ngủ ngon nha Hướng"

-"Ê? Rảnh lắm hả??"

Thành Long chán ghét tháo pin của bộ đàm ra luôn, Trần Nghiêm xàm xí, rãnh quá thì cút đi làm phiền hắn thì có ích lợi gì hả

Trần Nghiêm là bạn cùng xóm, tính tình đối nghịch Trần Nghiêm tên như người, nhưng chơi cạnh hắn chính là bộc lộ nhân cách. Haizz, không nói nữa, tên Nghiêm đó chính là bị khùng, là bị khùng đó, đừng quan tâm



Bản thân hắn giả ngu giả ngơ, ban đầu ở lớp giỏi chính 6/², phá phách đến mức bị đá đến 6/⁸ hắn không quan tâm, đến bạn học cũ xỉa xói hắn việc học không tốt ảnh hưởng đến lớp, hắn chẳng buồn để, niềm vui hằng ngày chính là đi đến võ đường, ăn cơm, đến lớp thì ngủ, chính là thuộc tip người đơn giản nhất rồi. Sau đó hắn đi đánh nhau, vì sao hả, thằng ranh Côn Bằng ức hiếp bé con, ngày trước bảo ghét hắn vì cho rằng hắn nhìn điểu nhìn khinh nó, khinh điểu cái rắm, mắt hắn chính là mắt tướng mắt tam bạch trong lời đồn, hắn không thích lắm nhìn bặm trợn, nhưng đôi khi có ích, một mình hắn đấm cho đám Côn Bằng khóc gọi bố gọi mẹ, tên kia hèn nhát quy hắn làm lão đại, hắn không để ý phủ phủ qua một bên

-Ninh, chào buổi sáng

-chào buổi sáng

Bé con có vẻ niềm nở hơn với hắn, lúc ngồi xuống ghế bé con cứ liếc nhìn hắn rồi nhìn lung tung, buột miệng hỏi

-sao thế, có vấn đề gì à?

Vĩnh Ninh lấy trong hộc bàn ra một quyển giải toán nâng cao đẩy cho hắn

-Thầy Từ bảo, tớ kèm cho cậu, cuối giờ có thể ở lại không?

-Được - hắn không đó dự mà đồng ý, được ở riêng với cậu chính là vinh hạnh cả đời này hắn muốn có được, mấy bài toán nâng cao này, chỉ là bài tập cơ bản nhất hắn làm qua không biết bao nhiêu tái bản rồi

Thành Long lấy trong túi áo đồng phục một viên kẹo đẩy qua cho cậu

-kẹo thảo dược, ấm bụng đấy

Vĩnh Ninh nhận lấy viên kẹo, không ngần ngại mà bốc vỏ viên kẹo ra

-ngon lắm cảm ơn cậu nhé Văn Hướng

-ừm, cậu thích thế ngày mai tớ sẽ mang nhiều một chút

Hắn cười cười gãi đầu ngượng ngùng, bé con này nói chuyện cũng lễ phép lắm chứ, đánh yêu mà











====================

:))) Thành Long này có thiệt nhé mọi người, mấy cái nhảm nhí này tôi chỉ dựa theo lời kể của anh ta thôi(ảnh cứ ln mồm bảo bạn Ninh kia đáng yêu) sự việc trong truyện nữa giả nữa thật, nó có trí tưởng tượng của tui ở trong đó đó hehe , đừng có áp đặt nheeeee

Mong các cậu sẽ ủng hộ tớ một chút

PhwHoa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com