Chap 23 Đánh mất vật quan trọng
"Hả ? Sao em lại nghĩ vậy ?"
Kira không trả lời ngay, nàng có đặt ngọn nến xuống sàn rồi ngồi khoanh chân, tên mái ngố cũng theo đó ngồi đối diện, hai người nhìn nhau giây lát Kira mới trả lời :
"Bởi vì cảm thấy thật vô nghĩa. Con người chúng ta cung phụng thần linh để cầu mong bản thân và gia đình có thể bình an, nhưng thần linh cũng không phải toàn năng, họ không thể cứu tất cả tín đồ thoát khỏi bất hạnh, người lương thiện thì phải chịu khổ đoạ đày, quân bất nhân lại được an nhàn sung túc. Người ta nói gieo nhân nào gặp quả nấy, nhưng cái 'quả' ấy bao giờ mới tới, chẳng ai biết được. Có khi xương của những người bị hãm hại mục nát hết cả, cỏ trên mồ của họ mọc cao ba thước thì kẻ xấu mới chịu trừng phạt, lúc đó thì còn có ý nghĩa gì nữa ? Bản thân tôi trước giờ luôn đối tốt với mọi người, cũng chẳng mong được báo đáp gì, chỉ là mong mỏi một chút thiện ý mà thôi, nhưng kết quả lại là nhà tan cửa nát, bản thân phải lưu lạc. Nếu cuộc đời đã vốn như vậy thì con người cần gì phải trông cậy vào thần linh"
Kira cũng không biết mình phạm phải cái mạch nào mà kể lể dài dòng như vậy, suy cho cùng tên mái ngố này cũng không hiểu, sẽ không nghiêm túc nghe nàng nói. Nhưng có lẽ lần này Kira lại đoán sai, tên mái ngố trầm ngâm, xoa xoa cằm, mái tóc ướt sũng nước mưa rũ xuống ôm sát vào hàng chân mày đang hơi cau lại trong suy tư, sau đó lại nhìn thẳng vào Kira, dùng chất giọng trẻ con nói với nàng :
"Con người vốn là loài yếu đuối tụ tập theo bầy sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ chỉ tồn tại trong vòng một thế kỷ, trước vòng quay của thời gian một thế kỷ là rất ngắn nhưng với con người đủ để họ có bao đổi thay, trải nghiệm, trước sự xô bồ của cuộc sống họ cần một cái gì đó làm đức tin để dựa dẫm, hướng về, chính vì vậy mới có sự xuất hiện của 'thần linh'. 'Thần linh' là một thứ vừa hữu hình lại vừa vô hình, nếu chúng ta tin rằng thần linh có tồn tại thì họ sẽ tồn tại, không tin thì không có thôi. Nhưng cho dù có hay không thì cuộc sống của con người chúng ta và thần linh là hoàn toàn tách biệt, họ không phụ trách cho cuộc đời chúng ta, chỉ có chúng ta phụ trách thôi
Tuy là vậy nhưng anh cũng hiểu những gì em muốn nói, con người chúng ta thờ cúng họ dĩ nhiên mong nhận lại cái gì đó, anh nghĩ cái mà họ trao cho ta chính là 'tín ngưỡng', giữa cuộc sống hữu hạn, vạn vật đổi thay, đó là thứ giúp chúng ta đứng vững tiến bước không gục ngã"
Rõ ràng là chất giọng trẻ con đáng yêu nhưng lại phát ra toàn những lời mang tính triết lý chẳng phù hợp với độ tuổi trông lại có phần kì quái
Kira nghe vậy, cảm thấy lời này không sai. Mất mát là một phần quy luật của sự sống, cho dù có là thần linh cũng không thể thay đổi, cái mà chúng ta có thể lựa chọn chỉ có thể là cách ta sống và cách ta chết
Đạo lý đơn giản làm sao thế mà phải nhờ người khác nàng mới ngộ ra
Kira phì cười, bảo :"Anh không ngốc như tôi nghĩ nha"
Tên mái ngố trừng to mắt tựa hồ không thể tin được, kêu lên :" Anh ngốc !?" Sau đó lập tức lủi thân vào góc nhà cả người co lại thành một đoàn tự kỷ, miệng lẩm bẩm cái gì mà :"Mình ngốc sao ? Mình ngốc sao ?"
Kira :"....." Xem ra không những ngốc mà còn tự kỷ
Hai người ở trong ngôi đền nhỏ, người một câu ta một câu cho đến khi trời tạnh mưa
Kira rời khỏi đền thờ, nói :"Tôi về đây, anh cũng mau về nhà đi nhé "
Tên mái ngố gật đầu :"Ừ, anh cũng về liền luôn đây" Nói đoạn hắn đứng nhìn Kira chạy khuất xa, nàng vốn là ninja, thuấn thân một cái là đã không thấy đâu, tên mái ngố cũng đi khỏi đền thờ, thầm nghĩ không biết có gặp lại đối phương không
Nhưng chân vừa dẫm xuống đất đã cảm thấy cộm cả lên, mặt đất vừa mưa tương đối ẩm ướt, thầm nghĩ chắc là giẫm phải cục đá rồi nhưng vẫn theo thói quen cúi đầu xuống nhìn, nào ngờ đâu vừa nhìn thấy đồng tử co lại một vòng, cái mà hắn vừa giẫm không phải đá cụi gì mà là một món trang sức
Tên mái ngố khom người nhặt lên, món đồ này là một sợi dây chuyền, kiểu dáng đơn giản không giống như mấy thứ trang sức hắn thầy những cô gái thường đeo, mặt dây chuyền hình tròn, khá là to, bằng một đồng xu, bên trên không hề đính đá mà chỉ là một mặt tròn trơn láng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh bạc lấp lánh, tên mái ngố quan sát, phát hiện giữa hai mặt trước và sau có một khe rãnh, bên trong hẳn là có gì đó, vì tò mò nên đã mở ra, so với tưởng tượng thì dễ mở hơn nhiều. Nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong thì hắn lại không khỏi cau mày lại, bên trong là một thứ gì đó giống như tranh vẽ vậy, nhưng độ sắc nét thì hơn hẳn, hơn nữa còn có màu sắc, dù nhìn kiểu nào thì trông cũng không giống là do người vẽ, ít nhất là những hoạ sư mà hắn đã từng gặp không ai có thể vẽ ra
Mà bên trong 'bức tranh' này là một chàng trai và một cô gái, chàng trai đó anh tuấn, gương mặt mang nét cười ấm áp, ánh mắt nhìn vào cô bé bên cạnh lộ rõ yêu chiều dịu dàng, còn cô bé đó cười rất tươi, tựa như một đoá hướng dương nở rộ dưới ánh nắng mặt trời khiến người ta thoáng nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái
Cô bé trong 'bức tranh' đó lại có nét hao hao giống với cô bé ninja mà hắn vừa nói chuyện. Chỉ là tuổi tác quá khác biệt, cô bé trong ảnh rõ ràng lớn hơn, có ánh mắt trong sáng thuần khiết, còn cô bé ninja mà hắn vừa trò chuyện lại ưu sầu trầm lặng, không cười, ánh mắt lại như một thanh đao trong vỏ
Đây hẳn là đồ vật mà cô bé đó đánh rơi, nếu phát hiện bị mất chắc sẽ đến lấy, có lẽ cậu nên giữ mai chờ ở đây trả lại phòng có người đi qua chôm mất, nhưng lỡ cô bé đó trở lại ngay thì sao đây ta
Nghĩ nghĩ, hắn liền lấy hòn đá có đầu hơi sắc nhọn khắc chữ lên cây cột, phòng khi cô bé đó có trở lại thì thấy được khỏi phải lo lắng sau đó đi về nhà
Thời gian mưa tương đối dài, khi Kira về nhà thì trời cũng đã tối, chắc là Madara hôm nay không có tập luyện rồi, trời mưa thế này mà lại
Sau khi tắm nước ấm và uống một ly nước cam thơm ngon Kira mới thấy khá hơn, mặc quần áo ẩm lâu như thế ở ngoài trời thật không tốt cho cơ thể trẻ con
Cũng không có việc gì làm Kira đi ngủ, trong cô nhi viện thì mọi đứa trẻ đều phải tuân theo quy định có giờ ăn ngủ rõ ràng, Kira cũng không ngoại lệ, sắp xếp chăn gối ngay ngắn thì ngã lưng xuống, tay theo thói quen lần mò ở vị trí trước ngực tìm thứ quen thuộc. Sau đó ? Không có sau đó
Tim nàng giật thót một cái, ngồi bật dậy, sờ soạn lại lần nữa cũng không thấy thứ mình cần đâu, ánh mắt nhìn trong bóng tối tìm kiếm nhưng vẫn không thấy nó rớt trên chăn bèn đứng dậy, động tác của nàng rất nhỏ sẽ không kinh động đến những đứa trẻ đang say giấc bên cạnh
Cả ngày hôm nay nàng không đi quá nhiều nơi, sáng thì đi vận động, trưa thì vì trận mưa mà ở trên phố đến chiều mới về, còn khi về thì cũng chỉ đi loanh quanh từ phòng tắm tới phòng bếp phòng ngủ ở cô nhi viện. Địa phận cũng hơi rộng rồi, ngộ nhỡ rớt ở bên ngoài ai đó nhặt được thì nguy to
Không nghĩ nhiều nàng liền đứng dậy đi loanh quanh tìm kiếm, thậm chí là dỡ cả ống thoát nước trong nhà tắm lên coi nhưng vẫn chẳng thấy đâu, xem ra là làm rớt ở ngoài, lỡ như không tìm ra thì sao đây
Bây giờ thời gian đã nửa đêm, không thích hợp ra ngoài nhưng nàng căn bản là không ngủ nổi, chỉ có thể lấy chiếc đèn lồng leo ra khỏi cửa sổ ra bên ngoài tìm kiếm
Kira dò từ đoạn đường từ cô nhi viện đến ra bên ngoài nhưng vẫn chẳng thấy đâu, thầm nghĩ chẳng lẽ rớt ở đoạn ở phố, ở đó người qua người lại nhiều, lỡ làm rớt ở đó thì rất khó tìm ra
Nhưng Kira vẫn không bỏ cuộc, chỉ là ngại đi xa thêm nữa, nàng không sợ tối, chỉ là dù ở trong tộc địa thì ban ngày hay đêm vẫn có người đi tuần phòng trường hợp có kẻ không mời mà đến, nếu để bị phát hiện nhất định sẽ bị đuổi về
"Này, làm gì ở đây giữa đêm thế hả ?"
A, quả nhiên là bị phát hiện rồi
Nhưng Kira nhanh chóng nhận ra giọng nói quen thuộc này, nàng quay đầu lại, quả nhiên trông thấy một gương mặt thân thuộc dưới ánh đèn
"Thế còn anh, giữa đêm làm gì ra đây ?"
Madara cau mày, giọng nói xen chút ai oán chất vấn :"Anh hỏi nhóc trước nhé, làm gì nửa đêm rồi còn không ngủ xách đèn ra đây, với lại cả ngày nay không thấy nhóc đâu, trốn đi đâu thế hả ? Báo hại anh đây chờ nhóc dầm mưa ướt cả người "
Kira giờ cũng không có tâm trạng nói chuyện, chỉ bảo :"Hôm nay ra ngoài chơi về muộn, xin lỗi, em về đây"
"Hả ?"
Cho dù bản thân không phải là một người nhạy cảm lắm trong việc nhận biết tâm tình người khác, suy cho cùng với thân phận của mình từ trước đến nay chỉ có người khác xem sắc mặt của cậu nào đến lượt cậu để ý người ta, chỉ là lần này nam thẳng Madara cũng thấy được rồi, vốn bình thường nếu so sánh nàng với cái hoa mặt trời luôn lung la lung linh thì bây giờ....mặt trời héo rồi. Cái gì mà viết luôn năm chữ 'Lão tử đang không vui' trên mặt thế kia
"Nè, khoan đi đã, bộ hôm nay xảy ra chuyện gì à ?" Madara bắt lấy một tay của Kira, nàng im lặng trong giây lát, vốn là một người không quen nói dối, bảo :"Em làm rơi đồ rồi nhưng tìm mãi mà chả thấy"
Vốn tưởng là chuyện gì kinh thiên động địa lắm, nào ngờ là làm mất đồ, hắn thuận miệng nói :
"Còn tưởng chuyện gì to tát lắm"
Nhưng vừa dứt lời đã cảm thấy không ổn, bầu không khí xung quanh Kira càng trở nên lạnh lẽo, dù không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng Madara vẫn cảm giác được hình như lời vừa rồi đã khiến Kira tổn thương
Đành gượng gạo nói :"Hay là...anh giúp nhóc tìm nhé ?"
Kira cũng biết Madara nói lời vừa nãy cũng không có ý xấu, chỉ là lời nói phát ra một cách thuận miệng mà thôi, nhưng nàng vẫn cảm thấy buồn bực, bảo :"Đêm đã khuya rồi, giờ tìm cũng không được đâu, để mai đi"
Nghe thấy trong âm sắc của Kira tràn đầy lạnh nhạt, trên mặt viết bốn chữ 'Tránh xa ta ra' màu đỏ chói lọi, Madara thầm nghĩ lần này hình như không xong, nhưng thân là một thẳng nam tiêu chuẩn hắn không biết làm cách nào để dỗ dành bé gái, chỉ đành buông tay cho Kira về
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com