Chương 50. Phiên ngoại.®
Ngày 31 tháng 10 năm 1981, ban đêm Halloween, ngoài cửa sổ một đứa trẻ cầm theo bí đỏ cao giọng cười chạy vụt qua, trước cửa những căn nhà thường có những đứa nhỏ mang áo choàng và mặt nạ kì quái gõ vang cửa, cao giọng kêu : "Trick or treat!" (Cho kẹo hay bị ghẹo), cho đến khi phát hiện trong phòng không có ánh đèn sáng lên, cũng không có người để ý tới cửa, bọn trẻ mới thất vọng rời đi, tìm kiếm hộ gia đình tiếp theo.
Bellatrix một mình ngồi trong căn phòng tối tăm, dưới chân là những hành lý đã được sửa sang lại đàng hoàng, mặt cô mang biểu cảm không mừng không vui, chỉ chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái. Viên đá phục sinh màu đen dưới ánh trăng, phản xạ ra một loại ánh sáng quỷ dị, càng làm nổi bật thần sắc khó lường, sâu thẳm trong ánh mắt cô.
Lợi dụng, ngờ vực, giam giữ, từ sau khi mang lên chiếc nhẫn khảm viên đá phục sinh này, đã qua gần mười ba năm thời gian, tra tấn lẫn nhau, phòng bị lẫn nhau, bối rối giữa yêu và hận đã hao hết tinh lực mà cô có.
Bellatrix từng cho rằng đây là tình yêu nhưng thật ra nó chỉ là một hồi âm mưu chinh phục, mà cuộc sống tốt đẹp, yên bình mà cô đang tìm kiếm cũng bị hắn đánh nát mọi khả năng có thể thực hiện.
Cô muốn tương lai nhưng hắn không thể nào bảo đảm, cô muốn tự do hắn cũng không chịu đưa, hắn muốn cô thần phục cô vĩnh viễn không chịu thỏa hiệp, hắn muốn sự trung thành cô cũng không thể dâng lên. Cách xưng hô lạnh lùng "chủ nhân", khiến hai người đang đứng đối diện nhau như cách xa ngàn dặm.
Lúc hắn rốt cuộc ra tay đoạt lấy, cô cũng đã mất đi năng lực phản kháng. Mặc kệ ý nguyện của cô, cũng không để ý đến tôn nghiêm của cô, hắn chỉ kiên trì rằng thứ hắn muốn, nhất định đều phải tới tay hắn, cho dù áp dụng thủ đoạn gì, dùng bất kì phương pháp gì. Vì thế, ở thời khắc vốn dĩ gần gũi nhất, cô lại vẫn như cũ cảm thấy tuyệt vọng lạnh lẽo. Trong thời khắc tứ chi nóng hổi giao triền, cõi lòng lại rét buốt, cô quyết định cắt đứt tia tình yêu say đắm cuối cùng này.
Hắn đối diện với đôi mắt không có độ ấm nào của cô, lại vẫn như cũ không thể cho cô một lối thoát, không muốn cởi ra chiếc nhẫn trên tay đang giam cầm cô, không muốn thả cô rời đi. A, có lẽ cô sớm nên biết rõ, hắn nguyên bản là một kẻ như vậy, thế giới có lỗi với hắn, hắn liền muốn kéo thế giới này cùng xuống địa ngục, cõi lòng hoang vu của hắn xâm chiếm cả thế giới, người phản bội hắn, hắn tất yếu sẽ trả lại gấp trăm lần, tuyệt đối không để bản thân nuốt xuống dù chỉ là một chút uất ức. Cho nên, dù phải hao hết kiên nhẫn, hao hết thứ tình yêu mông lung ít ỏi mà họ từng có, hắn cũng như cũ không chịu buông tay, cũng chẳng thèm để tâm đến ánh mắt trống trải dần dần nhuốm màu thù hận của cô.
Voldemort không hiểu tình yêu, có lẽ đơn giản là vì hắn căn bản chưa từng chứng kiến cách thức để yêu một người, căn bản không biết đó là cảm giác gì. Trong thế giới của hắn, chỉ có tranh giành, chiếm đoạt, dựa vào những thứ đó, hắn mới có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt của cô nhi viện, mới khiến cho hắn - một kẻ mồ côi mang theo hai chữ hỗn huyết, mang theo chiếc áo choàng phù thủy - từng bước một bước lên vị trí hiện tại. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là yêu sâu sắc, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác tín nhiệm một người, vì vậy, hắn đáp lại thế giới này, vĩnh viễn là lạnh lùng và ngờ vực. Lấy chiếm đoạt là một loại phương thức sinh tồn, hắn theo bản năng mà áp dụng phương thức đó trên mỗi một hành động việc làm. Cho dù hắn từng cảm thấy Bellatrix khác biệt, nhưng vẫn như cũ không thể thay đổi cách làm cường thế của hắn.
Khiến sự ràng buộc cuối cùng cũng mất đi, tia lý trí cuối cùng cũng bị thiêu hủy, giữa bọn họ chỉ còn lại sự chấp nhất không thể thấu hiểu, chỉ còn lại chấp niệm vô vị. Cho nên, khi Bellatrix nhìn thấy chàng trai mang vẻ mặt tối tăm từ phía sau lưng Lucius đi đến, cung kính quỳ gối dưới chân Voldemort run rẩy báo tên của mình : "Severus Snape", cô dường như muốn cười thật to, cười vì chung quy bọn họ chỉ là những con rối gỗ bị giật dây trong tay Merlin, bọn họ tiến từng bước một nhưng lại đi về phía số mệnh đã được sắp đặt.
Dấu hiệu hắc ám hình rắn đầu lâu phun ra nuốt vào cái lưỡi tọa lạc trên cánh tay Snape, cô chính là nhân lúc không người nhàn nhạt nói với cậu ta : Lily Evans sẽ kết hôn cùng với James Potter, em trai cô, Sirius Black sẽ là phù rể của họ, rồi sau đó, cô rất vừa lòng khi nhìn thấy trong mắt Snape hiện lên tình yêu sâu đậm, sự đố kị, sự hối hận,... đủ loại cảm xúc ngổn ngang.
Snape sau khi nghe được lời tiên đoán không trọn vẹn kia, lập tức quay về báo cáo. Sau đó cô lại nhìn xuyên qua Narcissa, mỉm cười nhắc nhở Lucius theo lệnh tiến đến đây điều tra cô, nói rằng so với hậu duệ gia tộc Longbottom hoàn toàn thuần huyết kia, nói không chừng chủ nhân còn vui vẻ hơn khi quét sạch hậu duệ gia tộc Potter có một nửa huyết thống Muggle.
Vợ chồng Potter bắt đầu trốn đông trốn tây tìm nơi che chở cho chúa cứu thế - người được chọn duy nhất trong tương lai, bọn họ thương yêu đứa nhỏ vô cùng. Mà Bellatrix nhìn Sirius đang lo lắng, giống như lơ đãng mà nhắc nhở họ Voldemort sẽ không chú ý đến những kẻ yếu đuối, thứ mà hắn đề phòng luôn là những kẻ mạnh. Cho đến khi cô chứng kiến Sirius để Peter Pettigrew làm cam kết giữ bí mật về nơi ở của gia đình Potter bằng Bùa Trung tín, trở thành người giữ bí mật về địa chỉ gia đình họ.
Đi từng bước một, cô chính là lạnh lẽo quan sát hướng phát triển của vận mệnh, đi từng bước một, cô vẫn như cũ ở trong nỗi khổ riêng, kiên trì với dự tính tốt nhất của mình. Voldemort bắt đầu mưu toan giết chết cứu thế chủ trong miệng mọi người, hắn lấy tác phong cường thế của hắn, nói cho toàn bộ giới phù thủy rằng Harry Potter vĩnh viễn không bao giờ thắng được hắn. Mà Bellatrix, ở sau lưng hắn, bày ra con đường chạy thoát, chỉ cần ở thời điểm cuối cùng, cô tạo ra một thay đổi nhỏ, một nhân vật không đáng chú ý như cô sẽ thoát khỏi hướng đi lịch sử.
Peter Pettigrew cuối cùng quỳ gối trước mặt Voldemort, đôi mắt bé tí hí của hắn tràn đầy sợ hãi, giọng nói the thé của hắn hơi hơi phát run, đứt quãng báo cáo địa chỉ cụ thể của vợ chồng Potter, nói rồi hắn thở phì phò muốn khống chế cơ thể run rẩy của mình. Mà Voldemort rốt cuộc chiếm được đáp án của vấn đề hắn luôn tìm kiếm bấy lâu, hắn vừa lòng vẫy tay, lệnh cho Peter Pettigrew đi xuống.
Lúc đi ngang qua người Bellatrix, Peter trong nháy mắt cứng ngắc, kinh sợ trước nụ cười quỷ dị đang nở trên mặt cô. Bellatrix vốn không xem trọng kẻ này, một cái liếc nhìn cũng không thèm bố thí cho hắn ta, cô đã sớm viết rõ thư từ đầu đến cuối, đem mọi chuyện, bao gồm thân phận của kẻ phản bội giấu trong phòng mình, chỉ cần Voldemort nhích người đi đến thung lũng Godric, cô sẽ đem thư giao tận tay cho Dumbledore. Mà trên người Pettigrew, cô cũng đã hạ bùa truy tung, ngăn hắn chạy thoát, khiến Sirius khỏi phải lãnh mười năm tù oan ở Azkaban.
Bánh xe lịch sử vẫn di chuyển theo quỹ đạo ban đầu của nó, lúc Harry Potter một tuổi là vào một đêm Halloween, Bellatrix vào lúc Voldemort rời đi, một mình ngồi trong trang viên trống trải của hắn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần ảm đạm rồi dần dần biến mất. Đêm đã gần khuya, cô dường như có thể cảm nhận được viên nhẫn khảm đá đen trên tay có chút nóng lên, chỉ là lòng cô lúc này đã minh bạch : "Voldy, tôi có lẽ đã từng yêu anh, nhưng tôi phải lựa chọn buông tha cho anh và thành toàn cho chính tôi. Tôi có lẽ sẽ không yêu bất kì ai nữa, nhưng tôi vẫn sẽ lựa chọn phương thức thích đáng để tôi có thể tùy ý, tự do mà sống. Thật xin lỗi, yêu cùng hận đều rất nặng nề, giới hạn trong đó cũng quá mơ hồ. Dù cho cả hai đều động lòng, vẫn như cũ không áp chế được sự khác biệt quá lớn giữa chúng ta, không dung hợp được hai lý tưởng khác biệt mà hai chúng ta đang theo đuổi. Vậy nên, tôi lựa chọn dừng lại, để vận mệnh cứ đi theo lộ tuyến của nó, chờ đợi kết quả cuối cùng."
...
Thung lũng Godric phía xa xa.
Cuối cùng đôi mắt hình quả hạnh màu xanh lá cây xinh đẹp lóng lánh và đôi mắt màu hạt dẻ tươi tắn kia, vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc hoảng sợ cùng không dám tin, mà cùng lúc đó, cứu thế chủ bé nhỏ kia, còn đang ở trong nôi, dưới thân thể của Lily Evans, hứng thú dạt dào nhìn vào gương mặt của kẻ xâm nhập, mỉm cười nhìn hắn giơ lên đũa phép.
Voldemort cẩn thận mà để đũa phép chỉ vào mặt của Harry Potter, hắn muốn tận mắt nhìn thấy chú ngữ có hiệu quả, muốn tự tay diệt trừ hậu họa sau này của hắn. Sau khi căn phòng bị bao trùm bởi ánh sáng màu xanh, bóng người cao lớn vĩnh viễn ngã xuống nền đất lạnh như băng, chỉ để lại cứu thế chủ nhỏ tuổi đang cười khanh khách, hai bàn tay bé nhỏ vỗ vào nhau, nó giống như cho rằng hết thảy mọi chuyện đều là trò đùa dai của bố và mẹ nó.
Nhẫn đen trên tay cuối cùng đã trở nên nhẹ tênh, rõ ràng hết thảy đều đã kết thúc. Bellatrix chậm rãi cởi ra chiếc nhẫn không trọn vẹn kia, nhẹ nhàng đặt ở một bên trên bàn. Thứ này đã giam cầm cô mười ba năm, rốt cuộc cũng gỡ xuống được, lúc này cô không biết trong lòng rốt cuộc là vui, hay buồn, hay giải thoát, hay là một loại cảm xúc khắc cốt ghi tâm. Trong lúc hoảng hốt, cô nhớ lại xưng hô mà hắn đã từng ngậm ý cười trêu chọc : "Tiểu thư White." Lại nhớ đến biểu cảm âm hiểm ác độc của hắn khi đe dọa : "Em cứ việc giãy dụa, cứ việc phản khảng, xem xem em có năng lực này hay không, thoát khỏi truy tung của tôi."
Cảm giác của hắn là như thế nào? Có lẽ có hứng thú, có lẽ có lợi dụng, có lẽ cũng từng có một tia động lòng. Nhưng cuối cùng, đều biến thành cố chấp không chiếm được, biến thành hận thù không muốn buông tay, biến thành vì giữ lại cô mà giữ lại mơ mộng hão huyền của cô.
Chỉ là, chung quy hết thảy đều đã qua, thế sự đã được định đoạt, lần này không có Trường sinh linh giá trợ giúp, lần này hắn là thật sự hồn phi phách tán, không còn cơ hội trở mình.
Một giọt lệ cuối cùng, không tiếng động mà rơi xuống tấm thảm thật dày trên đất, lặng yên mà nhanh chóng bị tấm thảm dày đặc hút vào, không lưu lại một chút dấu vết. Bellatrix nhấc hành lí bên chân, lẳng lặng rời đi căn phòng không một bóng người.
Từ này về sau, thế giới phù thủy có như thế nào cô cũng không quan tâm, cuộc sống về sau, cô chỉ biết chính cô. Bellatrix nhanh chóng cất bước, tránh khỏi bọn Tử thần thực tử muốn truy bắt bản thân. Lần này, sẽ lại không có người, dùng hết sức lực của mình truy tung đến chỗ cô nữa. Cô tin rằng, lần này, cô chân chính phản bội thành công.
---
Chương này nhiều cảm xúc thật, đây cũng là một cái kết cục có thể xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com