Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26: Tang thương

* Phần này tớ thấy giống ngoại truyện hơn.

Sau khi bộ ba kia rời đi, mọi ánh mắt liền đổ dồn lên tôi. Nhưng cũng thật nhanh kết thúc, khi giáo sư Snape kêu giải tán. Cho tôi một ánh nhìn không khác mấy là Harry lúc ban nãy, rồi rời đi.

Tôi cũng cùng Draco ra về khi hành lang vắng không còn đông đúc. Draco không nhịn nổi lên tiếng .

- Tại sao thằng mặt sẹo đó có thể nói được xà ngữ chứ? Thật hoang đường làm sao, nó là một thằng sư tử ngu ngốc.

- Harry không phải là hậu duệ hay như những gì cậu nghĩ đâu, đừng quá lo lắng. Chỉ là cậu ta may mắn có nó thôi...

Đối với chuyện này tôi không biết nói gì hơn. Chỉ có thể liếc nhìn Draco mà trấn an sự nóng nảy của cậu. Biết sao giờ, đối với sự sai lầm của chú Tom thân yêu, tôi không thể nói huỵt toẹt ra được, như vậy sẽ làm lộ ra nhiều thứ lắm.

Draco nhìn tôi đâm chiêu, sau đó gật gật đầu, lấy lại nét cười khinh khinh.

- Cũng đúng, mày mới là hậu duệ chân chính. Còn thằng Potter chỉ đáng đi xách dép, haha.

Tôi nhìn cậu bé mới 12 tuổi này cười lên, trông mặt rõ thấy ghét. Không khỏi sít sao độ dễ thương bé bỏng này, đưa hai tay lên nựng má cậu. Nhưng lần này Draco không la oai oái lên nữa, mà cứ thế để yên. Rồi một hồi mặt lại đỏ lên, xấu hổ mà gạt tay tôi đi, cuối gầm mặt xuống. Ôi Merlin, đây là đang xấu hổ sao? Tôi thấy vậy liền nổi hứng lên chọc ghẹo cậu, khiến Draco càng thêm đỏ.

Quả thật là kỳ ảo, những nhân vật trong trang sách tôi từng đọc, chỉ có thể thấy được một mặt theo hướng của tác giả. Nay gặp tận mắt chứng kiến, người bằng da bằng thịt, tôi mới có thể hiểu rõ, người trước mắt này rốt cuộc bản chất thực là như thế nào.

Draco Lucius Malfoy sinh ra trong một gia đình quyền quý, từ nhỏ đã được yêu thương chiều chuộng,chẳng phải mó tay làm bất cứ việc gì. Cậu được hưởng những gì tốt đẹp nhất. Ngủ dậy có người dọn giường. Đi tắm có người pha nước. Ăn cơm có người dọn sẵn. Sinh nhật có người tặng quà. Một đứa trẻ sống sung sướng từ nhỏ, tương lai định sẵn là người thừa kế duy nhất của gia tộc lừng lẫy Malfoy. Cậu ỷ mạnh hiếp yếu. Cậu ngang ngược bất trị. Cậu làm mưa làm gió dưới cái bóng gia tôc Malfoy sừng sững.

Nhưng nếu tiếp xúc tôi nhận ra rằng Draco Malfoy là một người vụng về trong việc bắt chuyện. Là người có tất cả mọi thứ trên đời, nhưng chẳng có lấy một người bạn thật sự. Cậu là một đứa trẻ tài năng. Biết kính trọng cha mẹ. Tuy luôn thể hiện mình hống hách, nhưng cậu cũng biết sợ hãi...

Không chỉ tiếp xúc mới biết, tôi thật ra cũng nhận ra được vài điều khi đọc truyện. Tuy không nhớ chi tiết rõ ràng, nhưng những điều này không hiểu sao lại được tôi nhớ rất rõ.

Cậu chưa từng làm gì thật sự xấu xa. Draco chưa từng giết người. Cho dù cậu có căm ghét Harry đến đâu, cũng chưa từng cố gắng giết Harry. Ngược lại cậu đã từng bảo vệ Harry khi ở Phủ Malfoy, đũa phép của cậu cứu mạng chúa cứu thế trong trận chiến cuối cùng. Draco từng tìm cách đưa Tử Thần Thực Tử vào trường, tước đũa phép của thầy Dumbledore. Nhưng lúc đối mặt với việc giết người đó hay bị Voldemort giết, cậu vẫn chần chừ. Cậu chưa từng dứt khoát trong việc tước mạng sống của người khác kể cả khi tính mạng của mình bị đe doạ .

Draco chưa từng ếm lời nguyền không thể tha thứ vào người khác một cách chú tâm. Thậm chí, cậu còn bị Harry ếm lời nguyền Cắt sâu mãi mãi, nhưng lại chưa từng có ý định trả thù.

Cậu không phải chưa từng quên mình vì người khác. Draco cố gắng ngăn cản Crabble giết Harry, cố gắng nắm lấy bàn tay trong biển lửa của Goygle dù cậu từng coi thằng đó như tuỳ tùng của mình. Cậu cố gắng làm mọi việc mà Chúa tể Hắc Ám giao chỉ để hắn ta không giết ba mẹ của mình.

Draco cũng là Kẻ Đựơc Chọn,nhưng chưa từng có ai bảo vệ và quan tâm cậu giống như Harry Potter đang có.

Draco chỉ đơn thuần là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đang lớn, sợ hãi và cần chở che. Rời khỏi Thái ấp, rời khỏi vòng tay của cha mẹ, cậu hoàn toàn chẳng có gì. Đeo trên mình sự cao quý hơn người, cậu cố gắng thể hiện, cố gắng thu hút sự chú ý, cố gắng phát đi tín hiệu. Cậu  cũng muốn có bạn. Cũng muốn được quan tâm.

Nhưng, cuối cùng, cậu vẫn cô đơn...

Để hiểu một người, không phải chỉ nhìn qua cách họ cư xử hay bề ngoài. Mà phải đặt mình vào họ, thấu hiểu cảm giác mỗi ngày họ phải trải qua. Tôi cũng từng giống Draco Malfoy rất nhiều thứ, nên tôi hiểu.

Có thể xấu xa nhưng không độc ác.

Có thể mưu mô nhưng không xảo quyệt.

Có thể kiêu ngạo nhưng không ác ý.

Chỉ đơn thuần xấu xa, đơn thuần hống hách. Đứng trước cái chết, cũng biết sợ hãi, cũng yếu đuối, cũng muốn dựa dẫm. Nhưng chẳng ai bảo vệ. Chẳng ai chìa tay nói với chúng tôi: "Không sao đâu,tất cả sẽ ổn." Draco đáng thương tới mức chỉ có thể khóc lóc với con ma trong nhà vệ sinh để rồi sau đó nhận lời nguyền Cắt sâu mãi mãi.

Chỉ mới mười sáu tuổi đã bị đe dọa. Và cậu không có sự lựa chọn. Đối mặt với Giáo sư Dumbledore, cậu không cười, cũng không ngạo nghễ.Tất cả những gì cậu có thể làm là đau khổ và bất lực.

Chẳng ai quan tâm Draco có muốn hay không. Họ chỉ quan tâm cậu có làm hay không.

Người ta nói nhiều về cái chết của Fred – cái ngày mà hai hai anh em sinh đôi từ “chúng tôi” chỉ còn lại “tôi”.

Người ta xót xa cho Ted Lupin – người chỉ còn biết đến cha mẹ qua lời tán dương của người đời.

Người ta ngưỡng mộ Severus Snape – một Slytherin dũng cảm dành trọn cuộc đời cho người mình yêu.

Người ta ngạo nghễ trước cảnh Voldemort ngã xuống cùng với thứ tham vọng điên rồ của hắn. Chúc tụng. Ăn mừng. Thương xót. Tiếc nuối. Tái sinh.

Còn tôi đã từng khóc vì Draco vẫn ở lại. Còn sống. Nhưng vẫn cô đơn.

Không còn Crabble. Không còn Goygle. Không còn Pansy. Thậm chí,tình thương duy nhất trên thế giới này dành cho cậu, nếu như đã từng tồn tại, là gia đình cũng không còn...

Bộ truyện cuối cùng ra, kết thúc ở Ngã Tư Vua, cậu đứng đó. Bên cạnh là người vợ xinh đẹp thuần huyết mà thậm chí chưa từng xuất hiện trong thời niên thiếu của cậu cùng với đứa con giống hệt mình.

Đứa trẻ đáng lẽ đã có nụ cười rất đẹp, nhưng đến phút cuối, chưa từng có ai nhìn thấy cậu nở nụ cười thật lòng.

Sân ga đông người thế, nhưng cậu đứng ở đó, trong một góc,nhạt nhoà giống như chưa từng tồn tại.

“Harry Potter” khép lại với happy ending.

Thế nhưng, sự cô đơn của Draco Malfoy khiến tôi không thể vui nổi.

Liệu có ai ngoài tôi nhìn ra, đằng sau cậu, là cái tôi kiêu hãnh đến mức đáng thương, là cuộc sống đầy đủ nhưng cô độc?

Tất cả đã yên lành. Với Harry, với Weasley, với Granger. Với thế giới phù thuỷ.

Tất cả đã yên lành. Nhưng không phải với Draco...


hiến tranh, dù chính nghĩa hay phi nghĩa, đều sẽ gây tổn thất. Kẻ ở lại, người ra đi, ai dám nói người nào bị tổn thương nhiều hơn.

Tôi nhìn người đang cười trước mặt mình không khỏi chua xót. Cùng là một loại người như nhau sao tôi không hiểu được. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Draco lúc này phát hiện liền hoảng hốt không thôi. Bây giờ tôi biết đáp án lý do tôi được đến đây rồi...

Tôi lao nhào đến người Draco, vùi mặt vào người cậu. Lúc này đây Draco chỉ biết vụng về vô lấy tôi, khẽ kêu.

- Đồ ngốc... Lớn rồi mà còn khóc bù lu bù loa như con nít nữa...

Một đêm cứ thế trôi qua, đầy đau buồn cho cuộc đời đáng thương. Nhưng cuối cùng cũng thật ấm áp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com