Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Dazai Osamu cực kì mâu thuẫn.❞

Ánh sáng chói lòa và bóng tối cùng cực hòa quyện vào nhau cùng tồn tại trong một con người. Anh ta hét lên tiếng cầu cứu bằng một tiếng thì thầm nhẹ nhàng.

Đó là một bông hoa màu đen bừng bừng sức sống đang nở rộ, đẹp đến nỗi người khác không thể hiểu được. Lóa mắt, bí ẩn, và rồi... tàn lụi vào thời khắc lộng lẫy nhất.

═══════

3.

"Tại sao cha lại muốn ta làm thế? Nó không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Bởi vì những người khác nên ta cũng phải như vậy?"

"Ah, ta đã biết. Chính vì con người tồn tại là để đáp lại sự chờ mong của người khác, ít nhất thì ta là người như thế này. Bởi có người yêu cầu ta làm như vậy nên ta phải làm một đứa trẻ ngoan, trở thành một người thông minh, đức cao vọng trọng."

"Thật nhàm chán. Bọn họ cứ nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực, sợ hãi, chán ghét, thù hận dù ta chẳng làm cái gì. Đến tột cùng thì vì cái gì ta lại bị cừu thị? Ta, chỉ đang đáp lại yêu cầu của cha thôi mà."

"Khả năng, có lẽ, ta trời sinh là người cô độc. Vốn sẽ bị như vậy."

"Hẳn tử vong sẽ đem đến cho ta một thứ gì đó. Không. Cái chết của ta cũng như bao người trên thế giới này, chẳng thể thay đổi thứ gì, cũng chẳng thể..."

"Không phải, nó không phải là thứ ta tìm. Tử vong, bác sĩ, hắn ta--"

4.

Ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh như lưu ly, và chỉ có những người gieo mình xuống nó mới nhìn thấy được bản chất thật sự đằng sau vẻ đẹp mỏng manh ấy.

Tăm tối, áp lực và hít thở không thông.

"Hộc hộc hộc."

Ta ho khan, nước hồ đã từng lấp đầy từng cơ quan nội tạng trào dâng ra ngoài và để lại chỗ trống cho quá trình trao đổi oxi hoạt động. Tín hiệu đau đớn chiếm trọn đầu óc, cơ thể đang lên án chủ nhân nó làm chuyện điên rồ khiến nó phải làm việc quá tải.

Tàn nhẫn quá.

Vì sao, ta lại phải nhảy hồ cơ chứ?

Chẳng lẽ vì ta hiện tại là ... Tsushima Shuuji, Dazai Osamu?

Nhưng, phán đoán của ta đã sai rồi. Đây chả phải kí ức của shota Zai, mà là tất cả kí ức của một nhân loại, tác gia, thám tử, thủ lĩnh Mafia, người nam nhân tên Dazai Osamu.

"Cậu không sao chứ?"

Một cậu bé gầy gò ốm nhom, mặc bộ đồ luộm thuộm, phai màu do sử dụng quá lâu. Gương mặt thanh tú nhưng bị che bởi tóc mái đen dài và cặp kính tròn to cũ.

Cơ mà dù có che cũng không thể qua được đôi mắt này được, chúa cứu thế Harry Potter.

Chúa cứu thế...

Khoan khoan, ta là ta. Dazai Osamu là Dazai Osamu.

Tuy rất vui khi có thể trở thành anh ta nhưng ta tuyệt đối, tuyệt đối không thể để bị ảnh hưởng.

Bởi ta vẫn còn rất yêu con người! Yêu cuộc sống! Có lý tưởng và chưa từng có ý nghĩ tiêu cực quá mức!

Ta, và dù trở thành Dazai Osamu, còn có thể được cứu vớt.

Vì thế--

"Cảm ơn đã cứu tôi. Không biết tôi có thể biết tên cậu không? Và cả ông chú to con đang đứng bên cạnh nữa."

-------------

Tui đã thành cá khô, ép hớt chữ rồi hmu hmu.

Sự ngây thơ thuở mới bắt đầu của Dazai kun, đến chúa cứu thế cũng chả phải là người có thể cứu rỗi được.

Tui (nắm tay): Phải là người như Odasaku coe!

Đã thêm một chương như đã hứa, tui lại lặn đây. Thật sự thì khó viết bộ nì cực, não thì muốn viết hài hước các thứ nhưng tay lại viết dảk. (Khồng hỉu kiểu rì, chặt tay.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com