Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

-"Tới rồi kìa!"

Tôi hí hửng phóng qua Kurapika để nhảy tới nắm vai Leorio, nói là nắm thế thôi chứ tôi phải đưa cả tay qua đầu mới vịn được góc vai của ảnh đấy. Với cái chiều cao lêu nghêu đó thì tôi hẳn phải độn thêm 20 phân vào đôi giày mặc may vừa tầm.

Chúng tôi chưa thân quen gì nhiều, chỉ là tôi vui quá hóa rồ nên đụng chạm không suy nghĩ. Leorio hiển nhiên không để tâm, đối với người vô tư như anh ta việc này rất chi bình thường.

Tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn tòa nhà lấp la lấp lánh sừng sững trước mắt. Địa điểm thi nằm ở đây hả? Cuộc thi Thợ Săn tổ chức tại nơi xa hoa thế kia sao?

Coi bộ tôi lặn lội gian nan bước được đến đây không uổng công.

-"Này hai người, không phải bên đó đâu. Bên đây này."

Vỡ mộng...

-"Hả?! Đó là quán ăn bình thường mà, có nhầm lẫn gì không đấy?!"

Dù tâm không muốn chăng nữa vẫn tem tém miễn cưỡng nối sau hướng dẫn viên bước vào một quán ăn "kém nổi bật".

Không gọi là sập xệ, có điều nhìn bình dị quá. Tôi tự hỏi, làm sao một quán ăn cũ kĩ mà kinh doanh ngon ơ giữa thành phố phồn thịnh như Zaban. Lại còn nằm ngay mặt tiền mới ác.

Vốn dĩ từ nhỏ tôi được đi biết bao nhiêu cái nhà hàng sang trọng, cơ mà mỗi lần chứng kiến thứ gì được đầu tư với giá thành ngất ngưởng nó vẫn mang tới cảm giác choáng ngợp.

Dùng từ "ngột ngạt" chính xác hơn.

Không gian bên trong bài trí theo phong cách ấm cúng, kiểu bữa cơm gia đình ấy. Nói đi cũng phải xét lại, tôi thích những tác phong thế này.

Thôi thì bổ sung thực phẩm trước khi cống nạp năng lượng vào cuộc thi Hunter đỡ vậy.

-"Gọi đồ ăn sao? Muốn nấu thế nào?"

Chàng trai họ Kiriko kia xổ một câu, "Nấu từ từ trên lửa nhỏ đến khi nào ông thấy chán."

-"Vậy sao? Xin đến phòng cuối đợi một lúc."

:v?

Rốt cuộc anh muốn để tôi đói chết đúng chưa, mà món gì nấu từ từ trên lửa nhỏ chừng nào chán thì thôi mới được cơ? Này nhé, nấu kiểu đó không khét cũng hao ga chết. Quán nhỏ mà ngân sách xem ra dư dả, ông chủ chịu chơi ghê.

***

-"Tôi chỉ đưa mọi người đến đây thôi. Hẹn gặp lại, năm sau tôi sẽ rất vui nếu tiếp tục làm hướng dẫn viên cho 4 cậu."

Giờ thì tôi hiểu rồi, ra cái lửa nhỏ nhỏ ban nãy là ám hiệu thôi. Tôi thở dài xong lại nghe cấn cấn ở đâu nữa.

Năm sau tiếp tục? Ý anh làm sao? Lý nào mới tới vòng gửi xe là rớt liền hay sao?

Cơ bản chẳng lạ lẫm gì, "ba năm nột người đậu", miệng đời phán vậy là lẽ đương nhiên. Tôi chấp nhận.

Nhưng Leorio thì không.

-"Chết tiệt, cậu ta muốn trù chúng ta rớt hả?!"

Kurapika giơ tay, "Cuộc thi Thợ Săn vốn rất cam go, anh nghĩ ba năm một người là dễ xơi lắm hả?"

"BRRRRR"

Phòng này mỗi tôi đem điện thoại, dù có điếc cũng tự biết của ai. Tôi đưa mắt hỏi ý, ba người kia lập tức gật đầu.

Cầm chiếc điện thoại trên tay, đọc xong dãy số đang gọi đến tôi thiếu điều muốn đập đi cho sạch nợ. Tôi cụp mi, ngón trỏ chần chừ ấn nút đồng ý. Đầu dây bên kia cất tông giọng quen đến phát ngán.

-"Ráng thi đậu đi, anh có việc nhờ mày."

Tôi cau mày, "Không thì sao?"

-"Đừng khiếm nhã thế, sẽ có thưởng mà, chỉ sợ mày làm không nổi thôi. Không thì-..." Maito dừng một chốc, "Anh tóm cổ mày về ngay và luôn."

Đây là lời đe dọa.

Tôi bực chứ, cả giận mất khôn, không thèm suy nghĩ đập thẳng tay xuống bàn tạo tiếng "BỐP" rõ to, "Đừng thách nhau nhé!"

Ba người bên cạnh giật mình vì hành động bất ngờ của tôi, Leorio nhịn hết nổi đành mở lời, "Xin lỗi nếu chen ngang. Nhưng chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?"

Tôi chả thèm ngắt máy, nhấc điện thoại khỏi lỗ tai, nhẹ giọng phản hồi, "Bị một tên lạ mặt làm phiền."

Đâu ai lần trước, sai một li đi một dặm, Leorio hùng hổ giật lấy điện thoại từ tay tôi, sẵng giọng "công khai".

-"Kurapika! Bịt miệng Leorio lại đi!" Tôi tìm đường cầu cứu, tiếc là vẫn chậm một giây so với anh ta.

-"TÔI KHÔNG BIẾT ANH LÀ AI NHƯNG TÔI LÀ BẠN TRAI CỦA KAMAO! ĐỪNG LÀM PHIỀN CÔ ẤY NỮA! TÔI CẢNH CÁO ANH TRÁNH XA KAMAO RA!"

?!

Ôi mẹ ơi!

Gon há mồm, to đủ nhét hai quả trứng gọn lỏn.

Tôi liếc sang Kurapika, cậu ấy đang bất lực đập tay lên mặt.

Nhưng mà mấy cái đó không quan trọng.

Quan trọng, kẻ hứng bão là tôi.

Tôi tím mặt giằng lại máy trong tay Leorio đưa lên tai, "Khoan, nghe em giải thích!"

-"Chà, không tồi, mới biệt tăm 4 tháng đã thành hoa có chủ à? Em gái, em có định dẫn về ra mắt không đây?" Maito cười cợt.

Tôi lo mình không có cơ hội "giải trình", vội đớp lời tới suýt cắn trúng lưỡi, "Không! Bạn em đùa thôi!"

-"Sao cũng được, nói ít hiểu nhiều. Thi vui vẻ, chúc hai đứa tình cảm 'mặn nồng'."

-"Cái-!"

Thằng chả ói ra một câu khó ưa, thậm chí còn nhấn mạnh hai từ cuối, sau đó chủ động cúp máy. Tôi tức lộn gan, chẳng nói năng gì được.

Trực giác thông báo bằng những ánh mắt ngờ nghệch đang quan sát mình, hôm nay ra đường quên rút quẻ bói, toàn chuyện ba xàm làm nhau khó xử. Tôi thẫn người, quét mắt từ trên xuống dưới, tuyệt không dám đối mắt với Leorio.

-"Chuyện này là sao vậy? Anh ta là ai?"

Đầu têu cơn bão đã lên tiếng, tôi nhắm mắt an thần, "Là anh họ tôi."

-"Sao cô nói là người lạ mặt?!"

Tôi từ từ hé mắt, "Cách để tránh những câu hỏi thừa thải chính là nói dối. Nghe quen không? Tôi mượn của Kurapika đó, chưa giải quyết vấn đề bản quyền nhé."

Thấy biểu cảm của Leorio, tôi sửa miệng, "Xin lỗi, tôi không có ý chê anh phiền phức, tôi giỡn đấy. Lúc nãy tôi tiện mồm đùa thôi." Tôi bật cười, "Mà anh lại tin thật."

-"Kamao nè, anh hiện không muốn đôi co với cô."

Tôi tắt nắng, "Tự nhiên hiền vậy?"

-"Tại nhìn mặt cô trắng xác. Anh hỏi, cô thấy trong người có khỏe không?" Ảnh chuyển từ giận giữ boy thành dịu dàng boy.

Tôi lấp lửng rồi gục xuống chà áp tay vào mặt, "Tôi...toi rồi."

"Bé Gon - thiên thần nhỏ" cẩn thận đặt một bàn tay lên vai tôi.

-"Chị."

-"...hửm?"

-"Cố lên."

-"Cảm ơn em." Tôi mém rớt nước mắt.

Mẹ nó, biết ơn thế...

***

P/s: Nhắm mắt đăng bừa, cầu trời đừng typo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com