Chương 15
Hiện tại bọn họ đã đến được địa phận Dentora nơi có ngọn núi Kukuroo thuộc Cộng hòa Padokea nơi gia đình của Killua đang sinh sống. Họ lên một chuyến xe tham quan đến núi Kukuroo. Leorio để ý đến hai tên bặm trợn ở cuối xe liền nói nhỏ với Kurapika, Millay có thính giác tốt nên cũng nghe được hai người họ nói gì.
Nhóm bọn họ nhanh chóng đến nơi, trước mặt họ là một cánh cửa lớn được đánh số theo bậc và trên hai bên cánh cửa có hai con rồng lớn uốn lượn.
(Hoành tráng thật đó...)
Millay nhìn cánh cửa mà thầm cảm thán, cô thầm nghĩ cánh cửa này ngốn không ít tiền của nhà Zoldyck. Chị gái hướng dẫn viên còn nói phía sau cánh cửa và cả núi Kukuroo là đất tư nhân thuộc quyên sở hữu của nhà Zoldyck, làm mắt Millay sáng rực.
"Có nên quay lại nghề sát thủ không ta?"
Lời Millay vừa nói thu hút sự chú ý của Gon, Kurapika và Leorio. Millay liền cười hề hề bảo mình nói đùa đừng bận tâm.
Bỗng hai tên bặm trợn ở trên xe tiến lại chỗ phòng bảo vệ, hai tên đó cướp chìa khóa rồi ném ông bác bảo vệ xuống, Gon chạy lại đỡ bác bảo vệ, hai kẻ đó đi vào bên trong xong thì có tiếng thét thất thanh vang lên, từ sau cánh cửa một bàn tay lông lá với vuốt sắc nhọn ném hai bộ xương ra.
Du khách lúc này hoảng sợ chạy lên xe, chị gái hướng dẫn viên kêu nhóm Gon nhanh lên xe thì Gon nhanh chóng đáp lời.
"Chị cứ đi đi ạ. Tụi em sẽ ở lại đây."
Chị gái hướng dẫn viên ngơ ngác, chỉ đến khi khách trên xe hối thúc thì mới trấn tĩnh lại mà cùng chiếc xe rời đi.
...
Cả bốn vào trong căn phòng bảo vệ trò chuyện với ông bác kia. Sau một hồi nói chuyện Kurapika mới đoán ra gì đó khi nghe đến việc làm thêm cửa phụ.
"Cánh cửa thật không hề bị khoá."
"Chính xác"
Ông bảo vệ không phủ nhận câu nói của Kurapika, ông dẫn tất cả đến trước cánh cửa. Leorio sao đó đã thử đẩy cánh cửa nhưng nó không si nhê mấy.
Ông bảo vệ bảo Leorio dùng chưa đủ lực, ông ta tiến gần lại cánh cửa để tay lên đó, Millay có thể thấy một luồng Khí mỏng quanh người ông bác bảo vệ, điều này khiến cô có chút bận tâm. Cánh cửa lúc này đã được ông bác mở ra một chút sau đó lại đóng lại.
"Như các vị thấy, cửa sẽ tự động đóng lại nên khi mở ra các vị phải đi qua thật nhanh. Không phải lo về Mike, nó được lệnh không tấn công ai mở được Cửa Thử Thách và đi qua đó."
Gon, Kurapika và Leorio im lặng lắng nghe lời của ông bác bảo vệ. Millay lại chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
(Hmm... Có thể dùng Niệm để giúp mở cửa ư? Đáng để thử lắm đây.)
"Nhân tiện, cánh cửa thứ nhất nặng hai tấn đấy."
"Hai tấn?"
Gon và Leorio đồng loạt hỏi lại. Millay thầm tính toán sức nặng của 7 cánh cửa mà thầm nhức đầu.
"Đúng vậy, mà hôm trước khi cậu chủ Killua trở về nhà, cậu ấy mở tới cửa thứ ba đấy."
"Thứ ba... Tức là... Mười hai tấn!"
Millay gõ nhẹ đầu Gon, Kurapika phía sau chỉnh lại lời nói của Gon.
"Mười sáu tấn, Gon à."
Nhóc đầu nhím cười hề hề gãi dầu. Diễn biến sau đó thì Millay không rõ vì cô bắt đầu gục gà ngủ gật buồn ngủ nên đã dựa vào ghế mà đánh một giấc.
Chỉ đến khi cô bị đánh thức bởi giọng nói lớn của Gon thì mới lấy lại ý thức, cậu nhóc đang nói lớn vào điện thoại sau đó hầm hực đi ra Cửa Thử Thách định trèo tường qua.
Ông bảo vệ thở dài rồi mở cửa cho họ vào trong nhìn thử Mike. Nó là một con sói lớn, hay chính xác hơn là một con quái vật to lớn đầy lông lá. Millay cũng phải cảm thán tác giả xây dựng thế giới này thật tài tình khi mà nơi đây tồn tại những thứ mà con người chẳng thể diễn tả hết được.
Gon dù hoảng sợ khi thấy Mike nhưng cậu nhóc vẫn kiên quyết muốn đưa Killua về. Ông bác bảo vệ đưa họ về ngôi nhà của người làm công như ông ấy. Ông đề nghị họ ngủ lại ở đó vì trời đã muộn.
Ông bảo vệ - Zebro sao khi thấy quyết tâm mãnh liệt của Gon đã đề nghị họ ở lại đây rèn luyện để tự mình mở Cửa Thử Thách. Họ nhanh chóng đồng ý với đề nghị của Zebro, ông đưa họ mỗi người một cái áo nặng 50 kilogram bảo họ mặc mọi lúc kể cả khi đi ngủ và khi quen rồi sẽ tăng trọng lượng lên
Millay cũng muốn luyện tập nhưng cư nhiên bị cả ba từ chối vì sợ sẽ quá sức với cô. Mặc dù đã bảo mình ổn nhưng họ vẫn không cho cô rèn luyện.
Zebro rót cho mỗi người một ly trà và bảo họ cầm nó tất nhiên không ai cầm nổi, Millay nhìn họ như vậy liền thử cầm thì thấy cũng bình thường nhưng cô lại vờ như không cầm lên được. Ông bác bảo vệ bảo tất cả đồ gia dụng trong nhà đều từ 20 kilogram trở lên. Khi được Leorio hỏi trọng lượng của cánh cửa toilet thì Zebro cười trả lời nó nặng 500 kilogram làm Leorio bất mãn kêu lớn.
...
Sau vài ngày luyện tập họ được đưa ra ngoài thử sức, chỉ có Leorio và Kurapika, Gon và Millay phải đứng ở ngoài quan sát. Chỉ vài ngày để mở được cánh cửa đó là không thể. Cả ba người họ quay về luyện tập, Millay lấy lí do muốn quan sát kĩ cánh cửa nên đã ở lại, ba người họ cũng tin tưởng cô mà quay về. Khuôn mặt của Millay nở ra nụ cười thoã mãn.
(Hollywood chắc chắn nợ mình một giải diễn viên xuất sắc...giờ nên làm việc mình muốn thôi.)
Millay dùng Luyện sau đó đặt hai tay lên cánh cửa mà bắt đầu đẩy. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra làm Millay bất ngờ.
(Hể? Chỉ định mở chơi thôi ai ngờ mở được thật này)
Cô đẩy được tới cánh cửa thứ ba rồi bước vào bên trong. Millay cảm thấy tự mình mở cửa vào thật khác biệt với lúc người khác mở cho. Millay chợt rươm rướm nước mắt cảm động vì công sức mình lén dì Mito đi lên rừng luyện tập như điên quả không uổng phí.
(Đằng này cũng vô rồi thôi tham quan một vòng rồi hẵng về~)
Millay lượn lờ khắp nơi ở nhà Zoldyck, cô tung tăng đi lướt qua từng tán cây, còn mãi tung tăng thì một tiếng nói vang lên khiến cô khựng lại.
"Cô bé là bạn của Kil?"
Millay chậm rãi quay mặt lại, sau lưng cô chính là một trong những sát thủ của nhà Zoldyck, Zeno Zoldyck.
(Rốt cuộc là từ bao giờ mà...)
Millay ngạc nhiên rồi cũng quay lại đối diện với Zeno.
"Vâng đúng vậy ạ."
Cô gật đầu với câu hỏi của Zeno, có thể nói giờ Zeno đang đánh giá cô, Millay im lặng để Zeno đánh giá thầm nghĩ.
(Không lẽ số mình tới đây là hết sao...)
"Vào được đây chắc hẳn đã mở được Cửa Thử Thách? Mở tới cánh cửa thứ bao nhiêu?"
"Cánh cửa thứ ba ạ."
Zeno đưa tay lên cằm sau đó quay lưng bước đi, ông cũng ra hiệu cho Millay đi theo mình, cô cũng biết ý mà theo sau. Zeno dẫn cô đến dinh thự của nhà Zoldyck, khi cô còn đang thắc mắc thì Zeno đã giải thích.
"Cô bé đã mở được Cửa Thử Thách cũng coi như là khách của nhà Zoldyck với cả thằng nhóc Illu có nói nếu có một đứa trẻ tầm vóc nhỏ nhắn với mái tóc trắng đến hãy tiếp đón nó."
Millay gật gù như đã hiểu, cô tiếp tục theo chân Zeno đến một căn phòng yên tĩnh, ông bảo cô ngồi vào bàn.
"Thế nhóc tên gì?"
"Dạ Millay, Millay Santlaris ạ."
"Cháu có quan hệ gì với Kil và Illu?"
Millay suy nghĩ một lúc, nếu bảo với Killua cô sẽ nói ngay là bạn bè còn với Illumi thì...
Chợt cô nhớ đến Illumi còn nợ tiền mình liền nói.
"Cháu xem Killua là bạn còn đối với anh Illumi thì..."
"Thì...?"
Nghe đến đoạn Illumi thì bỗng cô ấp úng, thấy vậy Zeno liền tò mò.
"Anh Illumi nợ tiền cháu ạ..."
"Illu nợ cháu? Bao nhiêu?"
Millay thấy thời cơ đã tới liền làm bộ bi thương nói.
"70 triệu jenny ạ..."
Hai người nói chuyện được một lúc thì người hầu cũng mang trà vào, ông Zeno day trán bảo cô uống một tách trà đi. Millay cũng cầm lấy tách trà được người hầu rót cho, khi cầm ly trà lên cô nhìn vào trong tách sau đó liền nhẹ giọng nói:
"Ngài Zeno, trong tách trà của cháu có độc."
Zeno đang uống trà của mình cũng ngừng lại, ông để tách trà xuống rồi nở nụ cười với Millay.
"Không hổ người được thằng nhóc Illu chú ý. Khả năng quan sát rất tốt."
"Ngài quá khen rồi ạ."
Người hầu bên cạnh sau khi thấy Millay để tách trà xuống liền thay tách mới cho cô, lần này Zeno cười bảo ly này không có độc đâu yên tâm. Millay nghe vậy cũng cầm lên uống, quả thật không có độc bằng chứng là cô hiện vẫn còn sống.
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, sau khi được Zeno chấp thuận người hầu mới mở cửa ra để người bên ngoài vào, Millay khẽ ồ một tiếng khi thấy hai người bên ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com