#7. Mùa Bão và Sự Thật
Trời chuyển tối dần, những giọt mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên mái nhà thờ, mặt đất mau chóng bốc lên một mùi nồng nặc tanh tưởi hơn bình thường. Những lũ trẻ ngồi bên trong, mặt đứa nào đứa nấy đều lộ ra vẻ chán chường vì trời đổ mưa liên tục. Cha xứ đang chắp tay cầu nguyện, không hiểu sao trong lòng Cha dấy lên một cảm giác không lành, cầu nguyện xong Cha đi đến bên cửa sổ đóng chặt nó lại và lẩm bẩm:
- Năm nay mùa bão đến sớm quá.
Mùa bão chính là nỗi kinh hoàng đối với những người dân thành phố Sao Băng, không phải vì nó làm thiệt hại tài sản nhà cửa, mà là vì đây chính là lúc những tội ác tày trời bắt đầu âm thầm nhen nhóm. Những ống kim tiêm thuốc phiện nằm la liệt trên những bãi rác, những vụ bắt cóc trẻ em để thỏa mãn nhu cầu biến thái hoặc để buôn bán nội tạng xuất hiện ngày càng nhiều.
Cũng chính vì vậy mà trong thời gian này, các bà các mẹ đều dặn trẻ con phải ngồi yên vị trong nhà của mình nếu không Ông Kẹ sẽ đến bắt chúng đi.
Chrollo, Shalnark, Phinks, Feitan, Nobunaga, Franklin, Uvogin, Machi và Pakunoda là đều những đứa trẻ bị vứt bỏ nên Cha xứ cho phép những đứa trẻ đáng thương đó ngủ tại nhà thờ cho đến khi mùa mưa kết thúc. Nhưng bù lại, lũ trẻ sẽ có trách nghiệm dọn dẹp nhà thờ, nấu ăn cho các linh mục cũng như phải dành mười phút cầu nguyện mỗi buổi sáng. Còn Komorebi, cô cũng là một trường hợp đặc biệt nên Cha đồng ý cho cô ở lại.
Nghe lũ trẻ truyền tai nhau về Ông Kẹ, Komorebi bỗng nhớ đến người đàn ông đã tấn công cô và Chrollo lần trước. Ông ta cũng đeo một cái bao tải đen trên người mình, liệu đó có phải...
-ẦM!
Gió quật vào cửa sổ khiến nó rung lên dữ dội và bật chốt mở toang ra. Komorebi hoảng hốt nhìn ra khoảng không mưa trắng xóa bắn túi bụi lên bệ cửa sổ cũng như bắn vào người cô. Mặc dù đang là giữa trưa nhưng bầu trời âm u, tăm tối khủng khiếp. Cô nhoài người ra, nhanh chóng với tay đóng cửa sổ lại. Nhưng cơn gió bão lại khiến nó bật tung ra lần nữa. Ngay trong khoảnh khắc, một bóng đen lọt vào tầm mắt cô, đó là một cậu thanh niên đang đứng tần ngần trên đống phế liệu phía sau nhà thờ. Nhưng dáng người cậu ta lảo đảo và xiên vẹo, con người lờ đờ đảo liên tục nhìn cô khiến Komorebi mang một cảm giác sợ hãi.
- Chị Komorebi, mau đóng cửa sổ lại đi, người chị ướt hết rồi.
Một giọng nói trong trẻo như thiên thần cất lên. Machi cầm trên tay những miếng gỗ và một cái búa đang đi về phía cô.
- Machi, chị thấy có người ở ngoài kia, để cậu ta một mình liệu có ổn không?
Machi nhìn theo tay cô chỉ nhìn vào màn mưa mù mịt. Chẳng mấy chốc sau đồng tử trong mắt con bé co lại, nhanh chóng đóng cửa sổ giúp cô.
- Chị kệ cậu ta đi, mọi người bảo cậu ta bị nghiện ma túy đó. Chẳng mấy khi ai thấy mặt cậu ta vì toàn ru rú trong nhà. Nhưng không hiểu sao hôm nay mưa lại ra ngoài đứng nữa.
- Nhưng phải có tiền thì mới mua được ma túy chứ? - Komorebi thắc mắc.
- Thường là thế, nhưng trường hợp này là những kẻ xấu dụ dỗ anh ta chích ma túy. Khi anh ta không thể cưỡng lại cám dỗ đó thì đồng nghĩa với việc anh ta trở thành con chó cho bọn chúng hành hạ và mua vui.
Giọng Machi giá lạnh:
- Không hiểu sao em cảm giác không lành.
- Chị cũng cảm thấy vậy...- Komorebi nhìn qua tấm kính mờ đục, cảm giác rõ ràng cái bóng đen vẫn đang ở đó nhìn chăm chăm vào bọn họ.
- Chị giúp em đóng gỗ chắn cửa sổ với.
- Phải đóng gỗ sao? - Cô ngạc nhiên.
- Đúng vậy ạ. Hầu như năm nào vào mùa bão bọn em cũng sẽ đóng gỗ để chắn cửa sổ nếu không kẻ xấu sẽ đột nhập vào.
Machi bình tĩnh đáp. Cô bé thành thạo đóng những chiếc đinh lên ván gỗ rồi đính chặt nó lên cửa sổ. Khi đóng những miếng gỗ chặn cuối cùng lên, tiếng mưa bên ngoài cũng không rõ ràng như khi nãy nữa. Lòng Komorebi an tâm hơn một chút rồi chạy theo Machi đóng gỗ vào những cửa sổ còn lại.
Những đứa trẻ khác cũng không rảnh rang là mấy. Chrollo, Shalnark, Phinks cùng nhau đóng gỗ những cửa sổ ở tầng hai. Uvogin, Nobunaga, Franklin thì phụ trách giúp Cha xứ và các linh mục bê đồ nặng. Còn Feitan và Pakunoda thì ở dưới bếp chuẩn bị cho mọi người bữa tối hôm nay.
Khi làm xong thì ai cũng mệt bở hơi tai, Komorebi cũng không ngờ nhà thờ lại rộng đến vậy. Lúc đóng xong cửa sổ cô và Machi vật vã nằm xuống, cả hai mệt đến mức chỉ có thể nhìn nhau thở hổn hển không nói được câu nào, rồi khanh khách cùng nhau bật cười. Đúng như cô nghĩ, đằng sau sự lạnh lùng của Machi lại là một cô bé đáng yêu và tốt bụng vô cùng.
Khi tất cả mọi người xong việc thì cũng đã là sáu giờ tối. Đứa nào đứa nấy đói lả, ngồi quây quần quanh chiếc bàn và hướng đôi mắt sáng ngời về phía cánh cửa bếp. Lúc Feitan và Pakunoda xuất hiện cùng với chiếc nồi súp tôm bí đỏ thơm lừng, cậu bé Uvogin đã mau chóng lấy cái bát ô tô to đùng đứng chờ sẵn. Feitan khinh khỉnh nhìn Uvogin mà chẹp miệng:
- Đồ tham ăn.
Komorebi nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Chrollo đâu, đành hỏi:
- Phinks, Shalnark, Chrollo không ăn sao?
- Bọn em không rõ, đóng xong cửa sổ thì cậu ấy vào phòng thư viện rồi ạ.
Komorebi nhìn bát súp vàng óng ánh và sánh đặc trước mắt mình,không hiểu sao cô cảm giác không thèm ăn lắm. Nhưng cô vẫn từ từ thưởng thức bởi cô biết Pakunoda và Feitan đã tâm huyết như thế nào. Ăn xong, trong lúc mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cô nghiêng người rồi lặng lẽ đứng dậy, rón rén đi lên tầng hai.
Phòng thư viện phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo, tiếng mưa ở trên tầng hai to đến mức như muốn làm làm thủng và xuyên qua mái nhà vậy. Ánh đèn từ thư viện bỗng dưng bị tắt ngúm. Komorebi dừng lại, phía trước cô biến thành một căn phòng tối om và im lìm đến đáng sợ. Không có ánh sáng, không có tiếng xoạt xoạt mở sách hay tiếng chuyển mình, nó giống như một căn phòng trống người. Cô đứng ở ngoài chờ một lúc nhưng Chrollo vẫn không có dấu hiệu đi ra.
Rốt cuộc Komorebi vẫn lựa chọn bước vào.
Trước mắt cô chỉ là một màu tăm tối, ánh sáng yếu từ giếng trời chiếu lên chiếc bàn đọc sách nơi mà Chrollo đang gục đầu xuống. Nhưng lúc này Komorebi không thể bước tiếp, lưng cô đổ mồ hôi, làn da cô bỗng chốc trở nên tê rần bởi xung quanh cậu bé đang tỏa ra thứ ám khí màu đen hỗn loạn như ngọn lửa cháy và cô cảm nhận rằng ngọn lửa đen đó sẵn sàng nuốt chửng cả người cô nếu còn bước tiếp. Đây là thứ gì? Phép thuật ư? Cô tự hỏi. Nhưng liệu Chrollo có ổn không?
Càng đến gần sát khí càng đậm đặc hơn, cả người Komorebi run rẩy, cô định gọi cậu nhưng không thể mở miệng:
- PHẢI GIẾT HẮN! SARASA, TỚ PHẢI GIẾT HẮN! KHÔNG! CẬU KHÔNG THỂ CẢN TỚ! SARASA!
Chrollo thét lên một cách đáng sợ, các ngón tay cậu bắt đầu cào vào bàn khiến cho nó tóe máu. Komorebi hoảng hốt chạy đến định đánh thức cậu tỉnh lại khỏi cơn ác mộng. Nhưng khi cô bước vào không gian tỏa ra sát khí ấy, đầu Chrollo bỗng bật dậy. Đôi mắt cậu đen tối và đục ngầu, tròng mắt hiện lên những tia máu đỏ nhìn cô đầy phẫn nộ. Như thể Chrollo sẽ ra tay giết người bất kể là ai.
Komorebi lùi lại đầy hoảng sợ, đồng thời trái tim cô như bị ai xát muối mà đau đớn khôn xiết.
" ĐÙNG ĐOÀNG!! " - Tiếng sấm bên ngoài lóe sáng rồi gầm lên.
Cùng lúc đó Komorebi bị Chrollo đẩy xuống đầu đập mạnh vào nền đất. Mặt cô co rúm lại vì đau. Cậu bé giận giữ, lấy hai tay bóp chặt lấy cổ cô. Thế giới trước mắt Komorebi sụp đổ.
Komorebi hiểu, cậu đang nhầm cô với kẻ giết Sarasa. Nhưng...Nhưng tại sao trái tim cô lại đau đến nhường này. Đôi mắt Komorebi giàn giụa, miệng cô hé mở thoát ra một tiếng gọi khô không khốc:
- Ka...waakari!
Ngay trong tức khắc, ngọn lửa đen đó dập tắt như bị cô đổ gáo nước lạnh vào. Chrollo mau chóng buông cô ra và đôi mắt trở lại bình thường.
- Chị Komorebi...em...
- Đừng, tránh xa chị ra...
Komorebi ôm cổ run rẩy đứng dậy, không đợi cậu một lời giải thích, lặng lẽ quay lưng đi xuống tầng một.
Thế nhưng, điều đợi chờ cô là sự hỗn loạn trong nhà bếp. Một chiếc cửa sổ kính đã bị đập vỡ tan tành và cả những chiếc bát sứ nằm la liệt trên mặt đất vỡ đôi. Pakunoda bật khóc thảm thiết trên nền nhà, tiếng gió thét gào đập bùng bùng vào cái cửa sổ khiến giọt mưa thi nhau bắn vào xối xả, trái tim Komorebi bỗng hẫng một nhịp khi cô nhận ra trong đám nhóc ấy không thấy bóng dáng Machi đâu. Komorebi bỗng nhớ lại người thanh niên nghiện thuốc phiện ấy, cô cầm lấy con dao sắc nhọn từ kệ dao mà hét lên với đám nhóc:
- Mấy đứa không được chạy lung tung! Mau! Mau gọi Cha cầu cứu mọi người xung quanh!
Nói xong, Komorebi chèo qua cửa sổ và đâm đầu vào màn mưa dày đặc. Các dây thần kinh cô chết lặng, cô không thể nghĩ được gì nữa, cô không quan tâm đến an nguy của bản thân, cô cũng không quan tâm mình đang chạy đi đâu. Nền đất vì mưa trơn tuột, Komorebi ngã uỵch xuống, lồng ngực cô buốt nhói, nhưng điều đó không quan trọng. Tay cô cầm chắc con dao và gượng dậy, chạy về phía trước như con thiêu thân lao vào lửa.
Một tiếng thét xuyên thấu màn đêm.
Komorebi dừng lại nhìn theo tiếng hét kia. Phía bên kia, cột điện chằng chịt dây vì bão mà đổ xuống. Một cô bé đang treo mình trên rào sắt theo tư thế leo trèo, cơ thể liên tục co giật.
Là Machi!
Cô chạy về phía hàng rào với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cơn mưa tầm tã trút xuống, mây đen quần quận, gió quất mạnh vào mắt.
Mọi thứ trước mắt cô bỗng chuyển động chậm lại, trong tâm trí cô hiện lên hình ảnh một cậu bé co ro, gầy gò núp sâu trong góc tủ lạnh. Cô đặt tên cậu bé ấy là Kawaakari, một cậu bé đáng thương sinh ra ở thành phố Sao Băng.
Mưa rơi nặng hạt khiến Komorebi không thể nhìn rõ, cô cố gắng lau sạch nước mưa bắn lên mặt mình. Thế nhưng giọt nước bướng bỉnh cứ trường lên mặt cô, cô lau mãi không sao sạch được.
Komorebi đã chạy đến bên Machi, người con bé ướt đẫm, không nhúc nhích. Cô túm lấy cổ áo con bé mà bế vào lòng mình.
Ôi, kì lạ thay! Cô không bị giật điện.
A! Mọi người đến rồi! Machi, em sẽ ổn thôi, tin ở chị nhé!
Nhưng chân Komorebi khi chạy nhanh quá đã bị trẹo, ngay trong khoảnh khắc đó, không cần não truyền tín hiệu đến hai cánh tay, cô đã ném Machi về phía mọi người trước khi chạm đất. Uvogin đã đỡ lấy được Machi một cách gọn gàng. Còn cô ngã xuống vũng nước mưa gần đó.
Giỏi lắm, Uvogin!
Đội người cứu hộ chạy đến, họ đặt Machi nhẹ nhàng dưới mặt đất, hai bàn tay không ngừng ép xuống ngực cô bé. Chỉ vài phút sau Machi đã tỉnh lại, mơ hồ đảo mắt.
Tiếng hò reo của mọi người vang lên.
Con đội ơn trời.
Komorebi mỉm cười nhìn Machi. Trong lòng cô khuây khỏa vô vùng.
Bỗng dáng người nhỏ bé từ đâu chạy đến bên cô, nhưng lại bị mọi người khác kéo lại.
Là Chrollo!
Ơ kìa, Kawaakari, sao em lại khóc vậy? Machi ổn rồi mà, đừng khóc nữa.
Komorebi chống tay đứng dậy. Cả người cô nhẹ như bay. Cô bước đến bên cạnh Chrollo nhưng không thể. Giữa họ có một bức tường vô hình ngăn cách.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người không ai thèm để ý đến cô sao?
Komorebi nhìn theo ánh mắt của họ, cô ngước ra đằng sau thì thấy chính cơ thể cô nằm bất động trên vũng nước đó.
Đôi mắt Komorebi đã nhắm nghiền, đôi môi tím tê tái, mái tóc ướt và bết bùn dính khắp lên mặt.
Cột điện đã bị gió bão cuốn đổ đè lên chiếc hàng rào sắt. Dây điện cao áp bị đứt và rơi xuống vũng nước mưa mà cô ngã phải.
Komorebi được mọi người cẩn thận kéo lên. Họ cố gắng hết sức dùng phương pháp hô hấp nhân tạo cho đến thở máy nhưng vẫn không thể cứu vớt lấy hơi thở cuối cùng của Komorebi.
Dòng điện cao áp quá lớn...
Komorebi đã ngã xuống trong cơn mưa và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Chrollo điên cuồng giẫy giụa thoát ra khỏi còng tay của đám người lớn đó.
Cậu ôm lấy thân xác của Komorebi mà òa khóc nức nở. Những giọt mưa lạnh lẽo và giọt lệ nóng hổi bắn lên khuôn mặt của Komorebi, khuôn mặt ấy như đang chìm trong một giấc chiêm bao hạnh phúc. Không một chút đớn đau, không một chút ân hận.
Chrollo lắc đầu, bàn tay cậu bé nhẹ nhàng vuốt ve lấy má Komorebi. Khuôn mặt cậu nhăn nhúm vì đau khổ.
Cậu bé hét lên như một con thú dữ. Một tiếng thét đau buồn xen lẫn nỗi tuyệt vọng và hoang mang lay động tất cả mọi người chứng kiến.
Những đứa trẻ đi đến ôm chầm lấy cậu và Komorebi.
Chrollo vẫn tiếp tục hét, nhìn như thể cậu đang dốc cạn linh hồn của chính mình.
Trời ngừng mưa.
Một tia nắng óng ánh chiếu lên Komorebi khiến cả người cô tan chảy thành những hạt bụi vàng lấp lánh.
Mọi người đều kinh ngạc.
Nhưng Chrollo thì hoảng hốt níu kéo cô lại.
Nhưng muộn mất rồi.
Cậu bé ngắm nhìn khuôn mặt Komorebi lần cuối mà khắc cốt ghi tâm.
Cuối cùng khuôn mặt Komorebi tan biến thành những hạt bụi long lanh chảy qua các khe ngón tay của Chrollo như một sự lưu luyến cuối cùng rồi biến mất vào không gian.
Tạm biệt Kawaakari.
Giống như một thiên thần, Komorebi đã biến mất không để lại bất cứ gì chứng minh cho sự tồn tại của cô nơi đây.
APRANG
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com