Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Sau những dãy núi là một thôn xóm nhỏ, khí trời ấm dần, không khí ngày xuân càng thêm nồng nặc. Nơi này đã rời xa chiến tranh, cũng không có mùi của yêu quái. Tôi nằm dưới thảm cỏ nheo mắt lại, thoải mái mở rộng tay chân. Ở lại thôn đã ba ngày, ba ngày trước tôi và Vô Ảnh lúc trên đường về thôn vô tình cứu được con của trưởng thôn bị rơi xuống nước. Liền chúng tôi được những người trong thôn chú ý.

"Này Kagome, đến cùng lúc nào mới xuất phát?"

Tiếng Vô Ảnh thiếu kiên nhẫn vang lên ở phía trên. Tôi mở mắt ra, chỉ thấy cậu ấy ngồi xếp bằng ở trên cành cây, khoanh tay ở trước ngực. Câu ấy nhìn tôi, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Vô Ảnh, bà ngày trước chúng tôi về tới đây, cậu ấy trông rất lạ. Nói ít đi nhiều, thường xuyên rơi vào trầm tư. Giờ khắc này, cậu ấy đang mất kiên nhẫn thúc giục tôi, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ bí thương.

Tô chớp mắt, nhẫn không trụ hỏi: "Vô Ảnh, lúc cậu đi tìm Trí Mỹ có gặp cậu ấy không?"

Vô Ảnh không trả lời tôi, bỗng nhiên cậu ấy đứng trên cành cây, cúi đầu xuống bảo tôi, "Kagome, chúng ta phải về ngay. Người trong thôn đang gặp nguy hiểm."

#

Mới đi vào tới cửa thôn, theo gió tới là mùi máu tanh. Vài giờ trước còn tràn ngập tiếng cười nói mà giờ khắc này lại là cảnh chết chóc yên tĩnh. Tôi đứng ở cửa thôn, vòng vo nhìn thi thể có khuôn mặt dữ tợn. Một cô gái mặc bộ đồ màu hồng nhạt đầu với thân thể hầu như lìa ra, nhưng đôi mắt trợn tròn nhìn tôi bằng ánh mắt chết. Dưới chân mềm nhũn, tôi cảm giác da đầu tê dại từng trận, cảm giác mát mẻ từ đáy lòng lan đến tay chân, khiến tôi không cách nào nhúc nhích.

"Kagome, cẩn thận!"

Vô Ảnh phun khí từ ra mạng theo một luồng ấm áp. Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, chưa bao giờ thấy vẻ mặt trầm trọng trên khuôn mặt Vô Ảnh. Tôi hít mũi, ngửi thấy không phải yêu khí, cũng không có tà khí. Lông mày Vô Ảnh run lên, cau mày,

"Không được giết bọn họ, họ không phải yêu quái, mà là con người."

Con người? Tôi tái diễn lại lời nói của Vô Ảnh. Võ sĩ lang thang, giặc cướp... Đây chính là Nhật Bản thời chiến quốc, sát nhân không chỉ có yêu quái mà còn cả con người.

Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, theo là tiếng cười lớn cùng với vó ngựa tiến gần.

"Đại ca, đồ chúng ta thu hoạch hỗ này thật sự rất là nhiều. Không nghĩ chỗ thôn nhỏ như thế này có nhiều đồ như vậy."

"Ha ha, ta đã để ý tới bọn họ rất lâu. Nếu như hôm nay không phải hết lương thực thì sẽ không thu hoạch được như vậy đâu."

"Đáng tiếc... Nơi này không có phụ nữ."

"Chúng ta đi."

Vô Ảnh ôm eo của tôi, nhẹ nhàng nhảy lên cây. Tôi nhìn đám người ở dưới tôi chạy như bay, bọn họ mặc áo giáp võ sĩ, bên hông đeo bội đao. Ngựa của bọn họ toàn những đồ mà chúng cướp được ở làng. Đoàn người đã đi xa, Vô Ảnh mang tôi từ trên cành cây nhảy xuống. Tôi phóng tầm mắt nhìn sang, lại không nhìn thấy sinh vật nào còn sống.

"Vô Ảnh, bọn họ đều chết hết rồi sao?" Tôi quấy đầu, trong đầu hiện lên nụ cười cảm kích của trưởng thôn, nhiệt tình chiêu đãi chúng tôi. Bây giờ họ đều chết hết rồi.

"Chỉ sợ là..."

Vô Ảnh mím môi trầm mặc. Tuy rằng cậu ấy là yêu quái, nhưng tôi có thể cảm nhận được suy nghĩ hiện tại của chúng tôi là giống nhau. Đó là đối với thế giới này là không đáng sợ

Dần dần, bốn phía phù khởi mùi vong linh. Tôi khẽ thở dài một cái, đưa tay nắm lấy một cái Ngôi sao may mắn ném ra không trung, theo nhẹ giọng niệm thần chú. Cái này là điều duy nhất có thể vì những gì bọn họ làm.

"Ta nói không sai mà. Rõ ràng ta ngửi thấy mùi của phụ nữ."

Âm thanh hèn mọn ở sau lưng tôi vang lên, không biết ở thời điểm nào bọn họ giấu tiếng của mình, vẫn là tôi quá chăm chú vào công việc của mình. Chờ tới bây giờ tôi mới phát hiện ra bọn họ,

"Ta nói, cô gái mặc bộ đồ quái quỷ kia. Tên tiểu tử bên cạnh cô quá yếu, không thích hợp với cô, theo ta trở về. Ta sẽ cho cô biết thế nào mới là năm nhân chân chính."

Tôi nhíu mày, không để ý tới bọn họ nữa, tiếp tục niệm chú ngữ. Còn vài câu nữa, tôi không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Khà khà, lão nhị, cô gái không lọt vào mắt ngươi rồi." Một thanh âm khác vàng lên, theo là cả đám người cười lớn làm bằng vọng cả sơn cốc. Thân thể tôi bắt đầu run rẩy, cố nén muốn quay sang cho bọn họ bài học, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, tiếp tục hoàn thành công tác cuối cùng.

"Hay là để ta vui đùa cùng các ngươi một chút đi." Lời nói Vô Ảnh vừa rơi xuống, chưởng gió của cậu ấy vang lên. Tôi cố gắng tập trung tinh thần, nhưng giống như không làm nên trò trống gì, lách cách leng keng tiếng đánh nhau liên tục truyền đến. Rốt cuộc, tôi niệm xong chữ cuối cùng, rút ra nhuyễn tiên bên hông, tay run lên quay người sang.

Tình cảnh gần giống như dự liệu của tôi, tuy rằng Vô Ảnh không phải yêu quái mạnh, nhưng sức mạnh của con người không thể so sánh được với yêu quái. Vô Ảnh một mình địch chúng, còn tôi siêu độ vong linh khe hở, cư nhưng đã tiêu diệt hơn nửa. Dĩ nhiên, nếu nói là tiêu diệt thì chỉ khiến những tên này ngất thôi. Tôi mỉm cười quay về Vô Ảnh gật đầu, bản ý của tôi tuyệt đúng là sẽ không giết người.

"Tiểu tử thúi, còn ngươi nữa, nữ nhân, du hí kết thúc, hiện tại ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của ta!"
Nam nhân cầm đầu từ trên lưng ngựa nhảy lên một cái, gỡ bỏ áo của mình, lộ ra cơ bụng rắn chắc. Hắn đem ra đao võ sĩ của mình ra hướng về chúng tôi vọt tới. Lưỡi kiếm có ánh sáng mặt trời chiếu rọi làm tôi và Vô Ảnh không mở mắt nổi.

"A..."

Sau tiếng kêu thảm thiết là mùi máu tanh. Tôi mở mắt, người đàn ông kia đã ở dưới đất, ở trước mặt hắn có một người con trai mái tóc bạch kim, hắn mặc bộ đồ màu trắng, trang bị đặc thù áo giáp. Tôi ngẩn người, nam nhân nghiêng đầu nhàn nhạt quét tôi một chút, nhếch miệng lên mấy độ, nhảy vào trong đám cướp. Quang tiên ở dưới ánh mặt trời lóe sáng đến chói mắt, roi đi tới chỗ nào, không có gì là không lưu lại tiếng kêu rên. Có một số thậm chí không kịp phát ra tiếng vang đã ngã vào trong vũng máu. Người đàn ông này hay giết người. Động tác trôi chảy, không có do dự chút nào.

Nếu như không có nhìn lầm, người kia hẳn là Sesshomaru. Tôi nhíu mày, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại. Mùi máu tanh nồng đậm hầu như khiến tôi buồn nôn. Tình cảnh như vậy lần đầu tiên tôi nhìn thấy , tôi nghĩ đây rõ ràng là một ác mộng. Tôi nhắm mắt lại, không có ngăn cản hắn, thế nhưng lại cũng không nhìn nổi. Thời khắc này, tôi khinh bỉ chính tôi.

"Con người ngu xuẩn căn bản không cần phải tồn tại." Tiếng Sesshomaru lạnh lùng vang lên.

Tôi không trả lời, chỉ là lại móc ra một cái Ngôi Sao May Mắn, bắt đầu siêu độ. Giảng giá trị của sinh mạng cho hắn nghe cũng như không, cũng giống như giảng đạo lý cho đám võ sĩ lang thang giết người không chớp mắt kia cũng uổng phí. Cùng là con người, cũng vì để cho thế giới này thiếu một ít ác linh tồn tại, những gì tôi có thể làm cũng chỉ có như vậy.

"Hừ, cái này mà con người nói gọi là siêu độ sao?" Sesshomaru trong thanh âm không có một tia nhiệt độ, "Vì những tên này suýt chút nữa giết chết siêu độ của ngươi? Đây là chi tâm của nữ pháp sư sao?"

"Ngươi lại giết bọn họ nữa!" Tiếng Vô Ảnh run rẩy vang lên.

Một lát sau, cũng không có người trả lời. Tôi nhắm mắt lại, một lần nữa tiếp tục niệm chú ngữ. Mở mắt lần nữa, tôi lại phát hiện Sesshomaru vẫn còn đứng nguyên ở đó vừa không nghe thấy câu trả lời của hắn, tôi cho rằng hắn đã rời đi.

Tựa hồ, hắn người hắn đang đợi là tôi. Tôi nhiễu thi thể, tách ra vết máu chậm rãi đi tới trước mặt Sesshomaru, ngẩng đầu lên hỏi:

"Ngươi đang chờ ta có phải không?"

Sesshomaru lạnh lùng quét về phía tôi, trong ánh mắt không có nhiệt độ. Hắn gật gật đầu, mặt nhưng chuyển hướng về phía Vô Ảnh,

"Cô gái này ta sẽ đưa đi, nói với Inuyasha, muốn cứu cô ta tới chỗ Totosai tìm ta!"

"Cái gì, ngươi nghĩ gì mà muốn mang Kagome đi!" Vô Ảnh vừa nói một bên đã nhằm phía Sesshomaru, tôi cũng đang nói chuyện đồng thời sau này nhảy tới.

Nhưng tôi quên mất, so với Inuyasha Sesshomaru càng thêm lợi hại. Một tay của hắn ôm eo của tôi, một tay còn lại phát sinh quang tiên đã hướng về Vô Ảnh đánh tới. Ở quang tiên chạm được vô ảnh trong nháy mắt, lại nhanh chóng thu hồi. Tôi kinh ngạc nhìn Sesshomaru, vẻ mặt của hắn vẫn không có một tia biến hóa.

"Nhớ kỹ , ta không thích chờ lâu. Inuyasha muốn cứu cô ta, đi tới chỗ Toutousai." Sesshomaru cúi đầu, ở trên cao nhìn về phía Vô Ảnh. Vô Ảnh mang trên mặt tức giận, dưới chân nhưng không đang di động nửa phần.

Tôi giãy dụa vung ra roi của mình, tay Sesshomaru đã chống đỡ ở cổ họng của tôi. Nhọn cứng rắn lợi trảo chạm được trên da, đau là cảm giác duy nhất.

"Thành thật một chút, hiện nay ta còn không muốn giết ngươi." Sesshomaru ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người tôi, "Còn ngươi chắc chắn không muốn mình phải chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #sessxkago