Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Tôi từ từ mở mắt ra, phát hiện tự thân thể mình lại khiến lấy phi thường chậm rãi tốc đọ xuống trầm. Trong giếng cạn không hề tăm tối, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bốn vách tường do khối gạch xây thành, mặc dù không có dây leo dựa vào, thế nhưng cũng không phải là không có chỗ đặt chân. Nhưng tôi vừa điều chỉnh dáng người, đưa tay đi bắt vách giếng, nhưng phát hiện mình bị món đò gì vững vàng cố định, tôi cúi đầu xuống, lại có nửa cánh tay trong suốt cuốn lại thân thể tôi.

"Thả ta ra!"

Tôi gào thét đẩy cổ tay trong suốt ra, nhưng tìm thấy chỉ là không khí. Roi của tôi đã sớm tuột tay, tay cũng bị trói buộc lại không cách lấy Ngôi sao may mắn trong túi

"Đem đồ vật lần trước ta nói giao ra đây ta sẽ buông tay." Cái bóng dào dạt đắc ý, "Bằng năng lực của ngươi còn tránh không thoát ta. Vẫn là kíp lúc giao ra đây!"

"Hừ, thật sao?" Tôi cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu niệm chú. Tuy rằng tôi không biết cái bóng này rốt cuộc là yêu quái gì, nhưng muốn nhốt tôi lại thì không dễ dàng như vậy đâu

"A..." Theo một tiếng thét thảm, thân thể của tôi rốt cuộc có thể di chuyển, tôi đưa tay bám chặt trên vách giếng bất ngờ nổi lên, vẫn không có dưới một động tác, mắt cá chân lần thứ hai bị kéo lại. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đen thùi không nhìn thấy phần cuối, đi xuống cũng là như vậy. Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?

"Tuy rằng ta không có thứ ngươi muốn nhưng ngươi chắc cũng không muốn ở dưới này lâu. Không bằng chúng ta hợp tác hướng lên trên đi." Tôi cúi đầu hướng về phía cái bóng nói

"Không được, sau khi ra ngoài ngươi nhất định sẽ không đem ngọc tứ hồn giao cho ta." Âm thanh của cái bóng từ dưới đáy truyền lên, trong âm thanh đầu lộ ra cố chấp. 

Tôi nhẫn không trụ nhướng mắt, tay trảo nơi ở bắt đầu trượt. Tôi không tiếp tục để ý cái bóng, từ trong một cái tay khác móc ra Ngôi sao may mắn hướng về cái bóng ném đi, chân ở địa phương bắt đầu biến nhiệt, nhưng cái bóng vẫn như cũ không buông tay

"Ta không có Ngọc tứ hồn."

Tôi gầm nhẹ, trừng mắt hầu như không nhìn thấy vật thể. Cái bóng không hề trả lời, chỉ là vẫn như cũ vững vàng khóa chặt chân của tôi, không chịu buông tay. Rốt cuộc, tôi chông đỡ không trụ, chỉ được nhận mệnh nhắm mắt lại

Chạm! Một tiếng vang thật lớn, tựa hồ là đã tới đáy, đáy giếng mềm mại, cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Tôi ngẩng đầu lên, bốn phía đã xảy ra biến hóa. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, bốn phía bên trên vách giếng có dây leo màu xanh lục. Tôi nhíu mày, một luồng mơ hồ bất an từ đáy lòng truyền đến, tựa hồ tất cả những thứ này giống như đã từng quen biết.

"Ngươi có thể từ trên người ta bò dậy sao?"

Tiếng của cái bóng truyền đến. Tôi cúi đầu xuống, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nam tính. Mái tóc dài màu đen, vẻ mặt tuấn tú, khóe mắt hướng lên trời hơi nhíu, mũi thẳng tắp... Tôi nghi hoặc nhìn hắn, đây là bộ mặt thật của cái bóng

"Xin nhờ ngươi có thể để cho mở sao?" Cái bóng cau mày nhìn chằm chằm tôi. Tôi trở về chỗ cái bóng, lúc này mới để ý mình đang ở trên người hắn

"Đùng" tay của tôi không kịp bưng tốc độ dán lên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn. Tôi nhảy lên một cái, chiêu tiếp theo còn chưa ra tay, cái bóng đã đứng lên, trên mặt lộ ra khó mà tin nổi. Hắn vuốt gò mà chính mình, ngơ ngác hỏi ta:

"Ngươi có thể nhìn thấy ta, tìm thấy ta sao?" 

"Sắc lang! Ai muốn mò ngươi!" Tôi đưa tay bưng kín làn váy. Vừa nghĩ tới trong giếng hắn cầm lấy chân của tôi lỏa một luồng vô danh khí liền chà xát địa hướng lên trên

"Vì cái gì sẽ như vậy?" Cái bóng như không nghe thấy tôi nói, cúi đầu chau mày lại lâm vào trầm tư. Tôi không để ý đến hắn nữa, nhặt roi lên quấn quanh hông, đưa tay thử một chút dây leo lao độ. Mặc kệ thế nào, trước tiên đi ra ngoài lại nói

"Ta phải về. Ngươi biết rõ trở lại biện pháp mà." Âm thanh cái bóng cầu xin từ phía sau lưng vang lên, chỉ thấy trên má trái của hắn dấu tay cực kỳ rõ ràng. Nhưng hắn giống như không cảm thấy, đuôi lông mày đáy mắt đều lộ ra mừng rỡ, còn có một tia chờ mong?

"Ngu ngốc. Là ngươi đem ta tới đây còn không biết cách quay về." Tôi tránh cái bóng một chút, không hảo khí nói

Cái bóng sững sờ, lui về phía sau một bước vươn ngón tay quay về tôi lên án đạo, "Ngu ngốc! Ngươi đem ta đi vào cái phong ấn sao? Ngươi nếu có bản lãnh như vậy, tự mình nghĩ biện pháp trở về đi. Ta hiện tại cần đi ra ngoài trước!"

Tôi đưa tay lần thứ hai thử một chút dây leo lao đọ, chống đỡ thể trọng của tôi cũng không khó khăn. Tôi quay đầu lại, trừng mát nhìn cái bóng, cảnh cáo nói, "Không cho phép nhìn lén."

Cái bóng như không nghe, chán chường dựa vào vách giếng tọa ở trên mặt đất. Tôi không để ý đến hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi đây.

Tôi vịn dây leo cẩn thận từng li từng tí một trèo lên trên, nhưng còn chưa bò đến một nửa, chỉ nghe vang bên tai một tiếng "Quá chậm", theo tôi cảm giác trên eo căng thẳng, một giây sau chân đã một lần nữa đặt chân trên mặt đất. Đột nhiên tới ánh sáng khiến tôi không mở nổi mắt, tôi nhắm mắt lại, bên tai truyền đến chính là tiếng chim hót vui vẻ, không khí xung quanh tựa hồ càng thêm trong lành.

Từ từ thích ứng với ánh sáng, tôi mở mắt ra, bốn phía là một rừng cây, dưới chân là bùn đất lẫn cỏ xanh. Hiển nhiên, nơi này không thể nào là Jinja. Nhưng tại sao nơi này nhìn lại rất quen? Tôi nhíu mày, dọc theo giếng cạn dò xét một vòng, lại vừa nâng mắt, lại thấy được ngự Thần Mộc. Tôi sững sờ, trong lòng bất an từ từ mở rộng. Bên tai thậm chí dường như nghe lầm, có người nhỏ giọng nói gì đó, tôi nghe không chân thực

"Nơi này là nơi nào?"

Hiển nhiên, cái bóng đang hỏi tôi, đáng tiếc tôi không thể trả lời hắn

"Ta làm sao mà biết!" Tôi quay đầu lại trừng cái bóng một chút, dưới ánh mắt hắn da thịt trắng nõn lại lộ ra một luồng ánh sáng bất khả tư nghị

"Ngươi rốt cuộc là cái gì?" Tôi hỏi

"Ta tên là Vô Ảnh." Cái bóng vuốt gò má của chính mình, trên mặt còn mang bất khả tư nghị khiếp sợ. Hắn duỗi ra hai tay tự mình bắt đầu đánh giá tỉ mỉ, trên mặt mừng rỡ càng thêm rõ ràng. Tôi không để ý tới hắn, dọc theo con đường nhỏ hướng về ngự Thần Mộc.

"Chờ ta đã!" Vô Ảnh rất nhanh chạy đến bên tôi. Tôi liếc mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm thở dài. Rất hiển nhiên, hắn tuyệt đúng không thể là con người. Tôi có lẽ có linh lực tốt, thế nhưng về hành động tuyệt đối không đuổi kịp hắn

Bỗng nhiên tôi dừng bước chân lại. Trước mắt của tôi không xa chính là ngự Thần Mộc, chỉ là một nam nhân mặc bộ đồ màu đỏ, mái tóc bạch kim, quanh thân bị cành quấn quanh, cố định ở bên trên ngự Thần Mộc, trước ngực còn cắm một mũi tên. Đỉnh đầu hắn có một đôi tai màu trắng lông xù.

"Inuyasha!"

Rốt cuộc, tai tôi âm thanh biến đến mức dị thường rõ ràng, cũng hiểu tại sao mình bất an.

Sau khi ở tôi làm mười tám năm Higurashi Kagome, rốt cuộc ý thức được mình không phải là đầu thai, mà là xuyên việt. Càng đáng sợ hơn chính là, tôi lại xuyên việt đến thế giới 2D

"Đi, ta biết cách để trở về."

Vừa quay đầu lại tôi hướng về phía Vô Ảnh vẫn còn sững sờ nói. Vô Ảnh hưng phấn tới gần tôi, tiếng mũi tên xé gió hướng về chúng tôi kéo tới, tôi rút nhuyễn tiên ở bên hông ra dễ dàng tránh thoát cuộc tập kích. Mấy người đàn ông mặc đồ cổ trang cầm cung tên trong tay bao vây chúng tôi. Tôi khẽ thở dài, không kịp ai oán, chỉ nghe người cầm dầu nói

"Các ngươi là loại người nào, tại sao lại ở đây?"

Dư quang của tôi quét đến Vô Ảnh trốn sau lưng tôi, chỉ tiến lên một bước nói rằng, "Chúng tôi là người qua đường, lập tức đi ngay."

"Qua đường cái gì, ngươi trang điểm trong rất kỳ quái, xem ra là gian tế."

"Gian tế cái gì, ông xem tên đứng sau cô ta kìa, rõ ràng là yêu quái."

"Yêu quái? Không lẽ là tới cứu Inuyasha?"

Các nam nhân mồm năm miệng mười thảo luận, hàn toàn không thấy sự tôn tại của tôi. Người đàn ông cầm đầu kia lông mày run lên nói: "Tất cả im miệng cho tôi!"

Tất cả mọi người không nói chuyện, nam nhân tiến lên một bước, đánh giá tôi chốc lát, mở miệng lần nữa:

"Ta không cần biết ngươi là gì, ta khuyên ngươi không nên phản kháng." Theo hắn quay về phía mọi người phất phất tay, "Trói hết lên cho tôi!"

Nói các nam nhân đều tiến lên

"Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, hiện tại cần phải trở về, xin hãy nhường đường." Tôi giơ nhuyễn tiên trong tay lên, con mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, chân mày của hắn có mấy phần quen thuộc. Xuất phát từ bản năng, tôi không muốn tranh chấp cùng bọn họ

Vô Ảnh sau lưng tôi thò đầu ra, nói: "Các ngươi không tránh ra ta sẽ không khách khí!"

Tôi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vô Ảnh, ra hiệu hắn câm miệng.

"Hừ, nhìn xem, bọn họ chính là đồng bọn của Inuyasha, chúng muốn cứu hắn!" Không biết là ai nói, một đám người phụ họa theo. Tôi lần thứ hai vung vẩy nhuyễn tiên trong tay, cảnh cáo bọn họ không nên tới gần.

"Tất cả dừng tay cho ta!" Một giọng nữ già nua mà uy nghiêm truyền đến. Các nam nhân tự nhiên tản ra một hướng, một người mặc áo trắng cầm cung tên chậm rãi hướng về chúng tôi đi đến. Kaede... Một cái tên từ tâm tôi thốt lên.

Nam nhân cầm đầu cung kính đứng cạnh Kaede, lại nhìn tôi một chút, quay về bà hỏi: "Kaede bà bà, bọn họ rốt cuộc là gì?"

Kaede đi lên trước, quay về toi bắt đầu đánh giá. Quả nhiên không ngoài dự đoán, con mắt duy nhất của bà từ từ sáng lên, tôi có thể nghe rõ lời mà bà nhắc tới,

"Chị Kikyo..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #sessxkago