Chương 58
Buổi tối, tôi nằm trên giường lớn của mình trong phòng, chăn mềm nhũn thơm ngát làm cho lòng người khoan khoái. Tôi thở nhẹ một tiếng, hài lòng nhắm hai mắt lại. Tôi vừa điều chỉnh tư thế nằm thoải mái xong, điện thoại di động phát ra tiếng chuông báo có tin nhắn. Tôi liếc mắt nhìn điện thoại nằm trên bàn, lòng không cam tình nguyện đứng dậy. Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu nói.
"Kagome, chiều nay mình đợi cậu ở chỗ cũ. Hojo Nhất Chân."
Tôi nhìn di động khẽ cắn môi. Cho tới nay, Hojo Nhất Chân đối với tôi mà nói chỉ là một người bạn học cũ, tôi cũng không biết cậu ấy hẹn tôi chỗ cũ là ở đâu. Nghĩ tới chuyện lần trước lỡ hẹn, tôi quyết định ngày mai đi gặp cậu ấy một lần, nhân tiện đem chuyện này nói cho rõ ràng. Một đôi tay từ phía sau lưng cuốn lại tôi. Tôi bản năng khép lại điện thoại di động không muốn để cho anh nhìn thấy nội dung tin nhắn. Cũng may Sesshomaru đối với dụng cụ truyền tin ở thời hiện đại cũng không thấy kỳ dị. Tôi xoay người ôm Sesshomaru, đem đầu chôn vào trong áo ngủ của anh. Áo ngủ trên người Sesshomaru là cùng một bộ với tôi, bộ quần áo màu vàng nhạt, phía trên còn thuê một hoa văn rất đẹp. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Sesshomaru, rất cảm kích anh ấy vì tôi mà làm tất cả.
Trời xế chiều, tôi tùy tiện tìm cớ một mình ra ngoài. Hojo nói đợi ở chỗ cũ tôi cũng không biết manh mối. Chỉ là nhớ mang máng, lần trước cậu ấy bảo là muốn đi xem phim, hay là trước nữa? Tôi từ từ nhớ lại, nhưng gì cũng không nhớ. Tựa hồ đã hơn nửa năm, trong cuộc sống của tôi toàn bộ đã bị lấp đầy. Chỉ là, người kia không phải cậu ấy.
"Kagome!"
Tôi nghe thấy âm thanh của Hojo Nhất Chân, tôi quay đầu phát hiện cậu ấy đứng bên đường đối diện hưng phấn hướng về tôi vẫy vẫy tay. Tôi nhìn xung quanh, bất tri bất giác đi tới rạp chiếu phim mà lần trước cậu ấy hẹn. Tôi khẽ mỉm cười, tiến lên nghênh tiếp. Kỳ thực bất luận từ ngoại hình và đầu tóc mà nói, Hojo tuyệt đối là người bạn trai lý tưởng để lựa chọn. Hôm nay cậu ấy mặc áo gió màu cà phê, trên cổ đeo một khăn quàng cổ màu đen, phía dưới mặc quần jean màu đen, một đôi bốt ngắn màu cà phê. Phối hợp ngũ quan đẹp trai của cậu ấy. Nhưng không biết tại sao, hôm nay Hojo làm cho tôi có cảm giác kỳ quái. Không biết có chỗ nào không đúng.
"Kagome, phim sẽ có trong mười lăm phút nữa. Bây giờ chúng ta đi mua bỏng chứ?" Hojo chờ mong nhìn tôi, tôi hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt của cậu ấy, đứng tại chỗ không hề di chuyển.
Trên mặt Hojo loé qua một vẻ lúng túng, cậu ấy không nói gì, chỉ cố chấp nhìn tôi, trong ánh mắt có nhiều điều muốn nói ra, khiến mắt tôi không kịp nhìn, không cách nào nhanh chóng tiêi hoá.
Tôi sửa lại những câu nói đã để sẵn trong đầu, cũng không nhìn Hojo, di động nửa tấc ánh mắt, nhất cổ tác khí nói,
"Nhất Chân, xin lỗi. Lần trước không phải là mình cố ý, chỉ là có chuyện ngoài ý muốn..."
"Trong miệng em đang nói tới ta sao?"
Lạnh lùng, âm thanh quen thuộc truyền đến. Tôi quay đầu, quả nhiên là Sesshomaru. Tôi nhíu mày nhìn ô tô trên đường thải ra khí thải, quả nhiên, ở thời hiện đại ô nhiễm nặng như vậy, lại khiến tôi không ngửi thấy mùi của Sesshomaru.
Sesshomaru chậm rãi đi về phía tôi, anh ấy mặc bộ truyền thống màu trắng, mang theo áo giáp da lông, mái tóc dài màu trắng tự nhiên rủ xuống, dấu ấn trên mặt cũng không che dấu. Tôi chú ý tới, bốn phía đã có người lấy điện thoại ra quay về anh chụp ảnh. Tôi xạm mặt lại, tự nhiên đi về phía Sesshomaru. Anh quét tôi một chút, ánh mắt lưu lại trên người Hojo. Tôi theo ánh mắt của anh nhìn lại, ánh mắt của Hojo nhìn chằm chằm Sesshomaru.
"Em đi gặp hắn?" Sesshomaru không chút khách khí phán đoán tôi. Tôi vừa mới định há miệng phản bác, nhưng Sesshomaru ôm tôi nhẹ nhàng nhảy một cái. Tôi theo phản xạ ôm Sesshomaru, cảm giác một luồng gió từ bên cạnh tôi đi qua. Tôi trợn mắt lên, không thấy bóng dáng Hojo. Một cô gái trang điểm theo kiểu thời chiến quốc thiết tha đứng trước mặt chúng tôi. Tôi hít hít mũi, mùi của cô ta và Naraku hoàn toàn không giống nhau.
"Thật không hiểu tại sao Vô Ảnh lại yêu ngươi?" Nữ sinh xem thường nhìn chằm chằm tôi, từng câu từng chữ nói.
Tôi bỗng nhiên cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Sesshomaru, anh nhìn cô gái trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh, trong ánh mắt lộ ra tin tức, tuyệt đối đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này.
"Không cần đoán bậy. Ta tên là Không Dấu Vết, là vị hôn thê thanh mai trúc mã của Vô Ảnh." Cô gái dừng một chút, thê thê nở nụ cười, hướng về tôi tiếp tục nói, "Gia tộc của anh ấy bị trúng lời nguyền. Sau khi anh ấy trưởng thành, chỉ có thể lấy dáng vẻ một cái bóng để tồn tại trên thế giới này. Trừ phi anh ấy thật lòng yêu một người con gái..."
Âm thanh của cô gái không đủ lớn nhưng nội dụng đủ khiến tôi chấn động.
"Con người các ngươi trong truyền thuyết có rất nhiều người đồng hành quả nhiên là thật sự." Cô gái nhìn chằm chằm tôi nở nụ cười quỷ dị, "Ta muốn dùng toàn bộ máu của ngươi đem ngâm ám hình bóng. Ta sẽ không để cho anh ấy biến mất như vậy."
"Không phải ngươi nói cho ta biết, gia tộc của cậu ấy đều bị nguyền rủa. Cậu ấy không thể nói cho ngươi biết người mà cậu ấy yêu, cũng không thể thông qua người khác báo cho ngươi. Nếu như người cậu ấy yêu không yêu cậu ấy, cậu ấy sẽ chết hoặc biến mất sao? Chỉ có dùng máu của người mà cậu ấy yêu mới có thể hồi sinh sao?"
"Khà khà, quả nhiên ngươi rất thông minh. Có điều ngươi chỉ nói đúng một phần. Muốn hồi sinh, phải dùng toàn bộ máu của người mà anh ấy yêu đem ngâm tứ hồn mới được." Cô gái nhẹ nhàng nói, "Nếu ngươi đã biết rồi, không cần ta động thủ chứ?"
"Không, ta sẽ không làm như vậy. Ta sẽ nghĩ ra biện pháp làm cho cậu ấy hồi sinh, nhưng tuyệt đối ta sẽ không dùng tính mạng của ta để đánh đổi." Lần này tôi không né nữa, trực tiếp đối đầu ánh mắt của cô gái. Cô gái sững sờ, trong tay lập tức có một thanh kiếm.
"Vô Ảnh biết sự tồn tại của ngươi sao?" Tôi nhìn cô ta nếu nói cô ta là vị hôn thê của Vô Ảnh, trong lòng không khỏi nói thầm, tôi chưa từng nghe Vô Ảnh nhắc tới cô gái này cả.
Cô gái buồn bã ủ rũ, cô ta liếc tôi một chút, nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Điều đó có quan trọng không?"
"Đương nhiên. Nếu như cậu ấy cũng không biết sự tồn tại của ngươi, tự nhiên có tư cách đi yêu người khác. Nhưng cậu ấy biết sự tồn tại của ngươi, còn đi yêu người khác..."
Lời tôi còn chưa dứt, đã miễn cưỡng bị đánh gẫy,
"Im miệng!" Không Dấu Vết rít gào lên hướng về tôi vọt tới.
Sesshomaru không bận chuyện gì hay không ôm lấy tôi tránh thoát công kích của cô gái. Tôi quay đầu hướng về phía Sesshomaru mỉm cười, còn chưa nói cám ơn, anh không nhìn tôi, lạnh nhạt nói,
"Em còn nhớ ta còn đứng đây sao?"
Tôi sững sờ lập tức nở nụ cười. Thời điểm nào đó, sự tồn tại của Sesshomaru có đôi chút yếu. Tôi còn chưa kịp phản bác, đợt công kích lần thư hai của Không Dấu Vết lại tới. Sesshomaru quét Không Dấu Vết một chút, dễ dàng tránh thoát sự công kích của cô ta.
"Vô dụng, ngươi không phải là đối thủ của cô ấy." Sesshomaru hướng về Không Dấu Vết nhàn nhạt nói, dường như người vừa mới giúp tôi tránh né công kích của cô ta không phải là anh.
Không Dấu Vết nhìn chúng tôi một chút, chỉ bỏ lại một câu, còn trở lại liền biến mất không còn tăm hơi. Tôi nhíu mày, vừa định lấy di động ra nhắn tin, nhưng cảm giác được ánh mắt của Sesshomaru.
"Không bằng chúng ta đi hẹn hò đi."
Tôi hướng về phía Sesshomaru yên nhiên nhất tiếu, anh không có từ chối. Tôi hài lòng với kế hoạch đi chơi, nhưng bộ đồ mà Sesshomaru mặc quá chói mắt, tôi nhắm con mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một nơi tốt đẹp.
#
"Tiểu thư, đây là chìa khoá phòng của cô."
Người con trai bên trong quầy mang theo mỉm cười, đáy mắt thừa bao nhiêu tâm tình. Ngược lại tôi cảm thấy những người ở đây mang theo ánh mắt kinh ngạc. Tôi biết, mọi người kinh ngạc như vậy là do Sesshomaru hoá trang, nhiều hơn cũng là do tôi đứng trước quầy hàng.
Quán trọ Tình Thú là nơi tôi rất muốn đi nhưng không có cơ hội. Nơi như vậy có rất ít những cô gái đi công việc vào ở. Chỉ là... Tôi liếc mắt nhìn Sesshomaru, hướng về người nam sinh trong quầy cười cợt, nhặt chìa khoá lên, hướng về phía thang máy mà đi.
Căn phòng ở tầng hai, đẩy cửa mà vào, đập vào con mắt tôi là căn phòng màu đỏ diễm lệ. Trong phòng không có giường, chỉ có một khối ao hãm. Tôi nhíu nhíu mày, nơi này so với tưởng tượng của tôi hoàn toàn không giống nhau. Hoặc là chủ đề quan hệ? Tôi thả ba lô xuống, vừa chuyển bước, cả người đã bị bế dậy.
"Này, thả em ra đã!" Tôi chăm chú ôm cổ của Sesshomaru.
Nhưng anh ôm tôi hướng về phòng tắm đi đến, "Trước tiên là đi tắm."
"Này!" Tôi bụm mặt, "Em không có ý đó!"
Sesshomaru bỏ tôi xuống, nghi hoặc nhìn chằm chằm con mắt của tôi. Tôi không để ý tới anh, nhanh chóng đi về phía ngăn tủ, nhặt hộp điều khiển ti vi lên nhẹ nhàng ấn một cái, vách tường bắt đầu di chuyển, một nhà bếp loại nhỏ xuất hiện trước mặt, kệ bếp, rãnh nước đầy đủ mọi thứ. Tôi trợn mắt lên, lại ấn nút thứ hai trên điều khiển, căn bếp loại nhỏ đã không gặp, xuất hiện trước mặt tôi là cửa sổ thủy tinh sát đất. Ánh sáng bắn thẳng vào, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhìn một cái không sót gì. Con mắt của tôi trợn lên càng lớn. Theo tay tôi cầm lên một điều khiển khác ấn xuống. Trong nháy mắt, bên tai vang lên âm thanh của một cô gái. Tôi theo tiếng nhìn lại, phát hiện trần nhà lại là màn hình. Tôi lập tức đóng lại hộp điều khiển, lùi tới góc, không dám nhìn Sesshomaru.
"Đây là cái gì?" Giọng nghi ngờ của Sesshomaru truyền đến, tôi theo tiếng nhìn lại, lại phát hiện anh lấy trong ngăn kéo một cái túi lớn có nhiều dáng vẻ khác nhau...
Tôi xạm mặt lại, phát hiện tới đây tham quan là một sai lầm. Chỉ là, một giây sau, tôi xác thực vì sai lầm của mình mà bỏ ra một chút đánh đổi...
Đi ra cửa lớn của quán trọ, trời đã tối đen. Mặt Sesshomaru không hề có một cảm xúc, nhưng tay cầm chặt tay của tôi, lúc xoay người, tôi nghe được anh thấp giọng nói rằng,
"Lần sau chúng ta đổi nhà khác."
Tôi há to mồm nhìn Sesshomaru, ánh mắt anh loé lên vẻ đắc ý. Chuyện gì anh lại đều biết hết.
#
Sau năm tân lịch, mùa đông vẫn còn vương lại. Sau khi từ thời hiện đại về chiến quốc, thái độ của Sesshomaru biến hoá rõ ràng. May mà lần này Sota chỉ đem TV và máy ghi hình để lên trước mặt Sesshomaru, nếu là Sesshomaru mê mẩn mạng lưới... Tôi không dám tưởng tượng.
"Sao vậy? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của em sao?"
Âm thanh của Sesshomaru từ đầu bàn ăn khác truyền đến. Tôi nâng mí mắt, nhìn đồ ăn trước mắt gượng ép lắc lắc đầu. Sesshomaru hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn tôi.
"Có chuyện gì không thể nói cho ta biết sao?"
Tôi hé mắt, nhìn Sesshomaru giật giật khoé miệng, đại não nhanh chóng hoạt động, không biết phải giải thích thế nào khi anh nhìn thấy những bộ phim kia có điều là tôi dùng để giết thời gian. Bên trong bộ phim nam nữ chính ở chung, cũng không phải tôi chờ mong. Nghĩ, tôi yên nhiên nhất tiếu, đối với anh vẫn là mang trong lòng cảm kích. Dù sao, anh là vì tôi mới đi tìm hiểu "Tình cảm của con người."
"Sesshomaru, cảm ơn anh." Nhẫn không trụ, lời nói cảm kích bật thốt lên. Sesshomaru sững sờ, theo không hề nhìn tôi mà cúi đầu ăn đồ ăn của mình. Tôi khẽ cười cúi đầu, cực kỳ sung sướng tiếp tục dùng cơm. Bỗng nhiên, một luồng cảm giác buồn nôn từ dạ dày xông thẳng xuống yết hầu, tôi nhìn cửa một chút, cấp tốc xông về phòng tắm, theo ôm bồn cầu nhổ mạnh bắt đầu nôn ra, đồng thời bụng dưới truyền đến cảm giác chua khiến tôi không rét mà run. Tháng này "Thân thích" tựa hồ tới trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com