🌿Chương 2🌿
Qua hơn mười ngày, Đường Thiên La ngoài nhìn Đường Tam gõ chùy thì là giúp dọn dẹp nhà cửa cùng ra ngoài dạo.
Sau vài lần ra ngoài thôn dạo, Đường Thiên La đối với thế giới này cô hiểu biết vẫn là sơ bộ, dù sao, nơi này cũng chỉ là một thôn nhỏ mà thôi.
Thế giới này gọi là Đấu La đại lục, trên đại lục có hai đại đế quốc, hoặc cũng có thể nói là hai liên minh. Bởi vì trong hai đại đế quốc, đại lượng lãnh thổ phong cho chư hầu, lực lượng võ trang của quý tộc nhiều không kể xiết.
Hai đế quốc một là nơi Đường Thiên La sống, Thiên Đấu đế quốc, đế quốc kia là Tinh La đế quốc ở phương Nam.
Pháp Tư Nặc hành tỉnh ở giao giới hai đế quốc, mà Thánh Hồn thôn Nặc Đinh thành khoảng cách cùng Tinh La đế quốc chỉ có không đến hai trăm dặm lộ trình mà thôi.
Đường Thiên La từ thôn dân nói chuyện với nhau biết, tại Đấu La Đại Lục có một loại gọi là vũ hồn gì đó. Nghe nói, từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, trong đó, một bộ phận người cực nhỏ là vũ hồn có thể tiến hành tu luyện, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Mà đại lục nghề nghiệp cao quý nhất gọi là hồn sư. Giống trăm năm trước trong truyền thuyết từ Thánh Hồn thôn đi ra vị Hồn Thánh, chính là một gã hồn sư, Hồn Thánh là xưng hiệu của một hồn sư đã đạt tới một cấp bậc nhất định.
Vũ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí vũ hồn, một loại là thú vũ hồn. Tên như ý nghĩa, lấy khí cụ làm vũ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm vũ hồn chính là thú vũ hồn. Tương đối mà nói, khí vũ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn nữa, đại đa số người đều là khí vũ hồn, mà trong khí vũ hồn, vũ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú vũ hồn lớn hơn nhiều.
Đường Thiên La từng gặp qua trong thôn một người có vũ hồn là Sừ Đầu, hiển nhiên là một loại vũ hồn không cách nào tu luyện, nhưng mặc dù như thế, lúc hắn canh tác so với bình thường thôn dân cũng tốc độ nhanh hơn một ít.
Cô đối với những thứ mới lạ này rất hứng thú, vì mỗi người đều có cho chính mình vũ hồn nên cô cũng tò mò không biết vũ hồn chính mình là cái gì. Rốt cuộc là khí vũ hồn hay là thú vũ hồn, hoặc có thể là vũ hồn không thể tu luyện?
Người trên Đấu La đại lục, vũ hồn sẽ Giác Tỉnh lúc sáu tuổi, vài ngày nữa cô cùng đệ đệ mình sẽ được.
Bên cạnh đó sở dĩ Đường Thiên La muốn biết vì cô cũng muốn có một cái đảm bảo cho mình. Với những thế giới mà có các năng lực kì lạ phần lớn sẽ rất nguy hiểm. Cô không muốn bản thân vừa bước ra đời đã ngẻo đâu.
" Đường Hạo, bận ư? " Trong khi Đường Thiên La đang quét tước nhà cửa, nghe được bên ngoài truyền đến một thanh âm già nua.
Bây giờ đã xế chiều, Đường Hạo đang làm việc, đánh tạo nông cụ, nghe vậy chỉ là ừ một tiếng.
Đường Thiên La dừng lại động tác tò mò nhìn ra, Đường Tam cũng bên trong phòng mình đi tới. Chỉ thấy tới là một lão nhân, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, nhưng tinh thần quắc thước, quần áo sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng, so với Đường Hạo quả là hai thái cực.
Người đến theo Đường Thiên La biết là Thánh Hồn thôn thôn trưởng lão Kiệt Khắc.
" Tiểu Tam, tiểu La đến đây, để gia gia nhìn xem. "Lão Kiệt Khắc hướng bọn cô phất tay.
Đường Thiên La đối với lão cũng vài phần nghe lời, dù sao ông cũng là người lớn tuổi, hơn thế khi có đồ ngon đều sẽ đem đến một ít cho cô.
" Kiệt Khắc gia gia, ngài hảo. " Cả hai đồng thành đối với lão vấn an.
Đường Hạo lãnh đạm nói: " Có việc gì thế, thôn trưởng. " Lão Kiệt Khắc kỳ thật so với hắn lớn hơn không đến mười tuổi, nhưng lại so với hắn cao hơn một bối phận, làm Đường Hạo vẫn có chút khó chịu.
Lão Kiệt Khắc tựa hồ đã quen với thái độ của Đường Hạo: " Đường Hạo a, Tiểu La hai đứa bọn chúng cũng nhanh đến sáu tuổi rồi. Năm nay Giác Tỉnh nghi thức hai chúng nó hẳn cũng tham gia. "
Đường Hạo nhìn Đường Tam cùng Đường Thiên La một cái, lạnh nhạt nói: " Vậy thì tham gia đi. Là ngày nào đó? "
Lão Kiệt Khắc đạo nói: " Ngay ba ngày sau, đến lúc đó ta tới đón hắn. " Hắn nhìn Đường Hạo bộ dáng, rất rõ ràng là muốn nói, nếu dựa vào hắn đưa người đi, chỉ sợ cũng chậm trễ.
Đường Hạo gật đầu, không để ý tới vị thôn trưởng này.
Đường Tam có chút tò mò hỏi: " Kiệt Khắc gia gia, cái gì là Giác Tỉnh nghi thức? "
Đường Thiên La không cùng họ nói chuyện nhưng những họ nói cô đều lặng lặng lắng nghe.
Với người đệ đệ ham học hỏi từ nhỏ đã hiểu chuyện này Đường Thiên La có chút cảm thán.
Nhìn vào ai cũng nghĩ bọn cô là huynh muội chứ không phải tỷ đệ. Hắn luôn nhường chỗ cô đồ tốt nhất, luôn làm hết những công việc không hề cho cô động tay.
Nếu không phải hiện tại hắn đang trầm mê cái cục sắt xấu xí kia thì còn lâu Đường Thiên La mới làm mấy việc như quét tước nhà cửa đâu.
Sau đó lão Kiệt Khắc đã bị Đường Hạo làm cho tức giận rời đi.
Đường Tam nhìn sang cô đang còn quét nhà liền đi tới với ý đồ cướp lấy chổi của cô.
Đường Thiên La giật lại lùi ra sau vài bước, khuôn mặt nhỏ phũng phịu: " Đi mà âu yếm với cục sắt kia đi! "
Nhìn hành động của cô Đường Tam bất đắc dĩ cười khổ. Tỷ tỷ hắn giờ lại còn ghen tị với một cục sắt nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com