Chương 2: Kamado Nezuko
Minh Minh ngồi trong nhà nhìn trời tuyết trắng xóa, đã được ba năm kể từ khi cô tới thế giới này, ước nguyện của cô coi như là linh nghiệm đi, cô có một cơ thể khỏe mạnh, anh trai hơn một tuổi, khả năng học hỏi nhanh và cái quan trọng chính là linh hồn của một người trưởng thành.
Mặc dù mong muốn của Minh Minh đã được đáp ứng tất cả nhưng cô cảm thấy thật kì lạ. Tại sao lão già kia (Diêm Vương - sama) lại để cô chuyển kiếp thành một cô gái bình thường trong quá khứ chứ? Không chỉ thế còn là ở Nhật, chính xác là thời Đại Chính (1912 - 1926) hay còn gọi là thời Taisho. Khoảng thời gian này ở Trung Quốc, Trung Hoa Dân quốc (1912 - 1949) lâm thời được thành lập bởi Tôn Trung Sơn sau khi cách mạng Tân hợi khiến nhà Thanh sụp đổ. Nhật Bản đế quốc và Trung Hoa Dân quốc hiện giờ đang trong thời kì chiến tranh vô cùng khốc liệt, đồng thời nội chiến giữa đảng cộng sản và chính phủ cầm quyền lúc bấy giờ rất gay gắt... ơ? Đù má!! Lạc đề cmnr!!!
Cái Minh Minh cảm thấy tiếc nuối nhất chính là không thể đỗ thủ khoa đại học Bắc Kinh giống như lúc cô còn sống ở kiếp trước, giá mà được đầu thai ở thời hiện đại thì cô có thể lợi dụng triệt để "khả năng học hỏi nhanh" của mình rồi! Nhưng ở thời đại này, cái học được xem là thứ xa xỉ, đến cả con trai chưa chắc đã được ăn học đến nơi đến chốn huống chi là con gái như cô? Nhưng may mắn Minh Minh đã học qua tiếng Nhật ở kiếp trước, đồng thời cha của cô cũng có biết chữ thế nên cô có thể học và hiểu chữ viết một cách thông thạo.
"Nezuko, Nezuko!"
Anh trai cô Kamado Tanjirou là một con người ấm áp, rất quan tâm đến em gái, chăm chỉ, tốt bụng nói chung là very tuyệt vời, anh trai quốc dân là đây chứ đâu!
Tanjirou - anh trai cô chỉ hơn cô có một tuổi, so với bốn tuổi cách nhau của Minh Minh và em trai và năm năm của cô cùng anh trai kiếp trước thì cha mẹ cô ở kiếp này quả nhiên chính là "làm việc" vô cùng năng xuất đi! Cũng chẳng trách được! Ở thời đại này người ta chưa có biện phải tránh thai, cũng không ý thức quá nhiều đến dân số và chỗ ở, "càng đông con thì nhà càng vui" quan niệm sinh con đẻ cái hiện giờ là như vậy :">>
À quên nữa, tên hiện tại của cô là Kamado Nezuko. Nhà cô hành nghề bán than vốn đã lâu năm, mặc dù hoàn cảnh nghèo khó nhưng gia đình cô sống rất hạnh phúc, tất nhiên vì phải sống trong cảnh nghèo khó nên Nezuko phải làm phụ mẹ rất nhiều việc, so với kiếp trước vất vả hơn trăm lần, thế nhưng cô lại chẳng hề kêu ca một tiếng, vì những việc vặt này sao bằng những công việc cô thường làm nơi địa phủ kia được chứ? (Diêm cưa cưa: ngươi chỉ có tạo nghiệp chứ vất vả cái nỗi gì?)
Tanjirou chạy từ ngoài vào nhà, cái mũi cậu nhóc đã đỏ lên vì lạnh, còn bờ môi thì khô rát, nứt nẻ. Thấy thế, Nezuko vội lấy cho tên anh trai đầu đá của cô một cốc nước ấm. Cung cấp nước cho cơ thể vào mùa đông là rất cần thiết, Nezuko có đọc qua một số sách y thuật của thầy y già tốt bụng dưới núi, kể từ đó cô rất có hứng thú với y học và hiện tại cô bé đang tập tành học hỏi ở nhà vị thầy y già kia.
"cảm ơn em, Nezuko" Tanjirou đón lấy cốc nước của em gái, sau đó một hơi uống hết sạch cả cốc nước
"anh hai gọi em cái gì mà gấp thế?" cất cốc nước vào trong, Nezuko nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ Takeo - cậu em trai một tuổi kháu khỉnh, cậu nhóc đang ngủ ngon lành trong chăn trông rất đáng yêu. Tanjirou cũng ngồi xúm lại chỗ em gái, cậu anh trai lớn khẽ chọc chọc vào cái má phúng phính của cậu em trai nhỏ, cười toe toét "Má của Takeo mềm quá đi"
"anh hai! Tay anh đang lạnh đấy!" Nezuko gấp rút kéo tay anh trai lại, cô xoa xoa hai tay Tanjirou vào nhau, bắt anh phải để tay ấm rồi mới được chạm vào Takeo nếu không đứa em trai út sẽ cảm lạnh mất thôi!
"anh biết rồi mà" Tanjirou ủi xìu như cọng bún khô, rồi như nhớ ra điều gì đó, Tanjirou gọi với đứa em gái khó tính "Nezuko này, anh vừa thấy "nàng xuân" đấy!"
"nàng xuân?" Nezuko đang cất dở đống dược liệu mà cô kiếm được trên núi, suy nghĩ một hồi cô mới cất lời "anh thấy "nàng" ở đâu vậy?"
"phía đông! Anh thấy "nàng" ở phía đông!" Tanjirou chỉ về phía đông, nơi mặt trời đang chiếu những tia nắng đầu tiên xuống đất.
Thời tiết bây giờ là cuối đông đầu xuân, hiện tại trời đang tuyết trắng xóa nhưng chẳng mấy nữa thôi, "nàng xuân" sẽ tới! Nezuko vui vẻ, nhanh chóng cất toàn bộ đống dược liệu của mình kĩ càng, vội vã kéo anh trai đầu đá ra khỏi nhà, không quên bế theo Takeo đang ngủ khì. Cậu anh trai ú ú ớ ớ chẳng hiểu điều gì nhưng vẫn chạy theo cô em gái đến phía đông, nơi cậu gặp "nàng xuân".
Mẹ Kie từng kể một câu chuyện về "nàng", một cô gái xinh đẹp và rất ấm áp, chỉ cần là nơi "nàng" đặt chân đến, nơi đó sẽ được mặt trời chiếu xuống, cây cối đâm chồi nảy lộc, chim muông kéo về nơi ấy cư ngụ, "nàng" đã đem đến cho vùng đất trắng xóa những thứ vật ngon quả lạ, những ánh nắng chiếu xuống ấm áp và đem đến sự sống cho vùng đất trắng xóa kia. Nezuko biết đó là một câu chuyện cổ tích về mùa xuân, nhưng gần như năm nào cô cũng đều sẽ đi đón "nàng xuân", kể cả khi thừa biết rằng đó chỉ là một câu truyện cổ tích đáng yêu.
"woaa..." Cả hai đứa trẻ đều đồng loạt cảm thán. Nơi phía đông xa xa kia, ánh nắng ấm áp của mặt trời đã chiếu xuống, nơi ấy phủ lên mình một màu xanh ngọc của chồi non mới hé, mặt nước đóng băng nơi tuyết đi qua đã có màu xanh trong vốn có, khung cảnh quả thực quá mức thơ mộng, đẹp đẽ.
"ô? Tanjirou, Nezuko? hai con đang làm gì ở đây vậy?"
Tanjurou bất ngờ đứng đằng sau hai đứa con nhỏ, ông vội vàng bế Takeo đang ngủ ngon lành trong tay Nezuko, giọng trách mắng "đừng mang em con ra ngoài này chứ! Lạnh lắm đấy!"
"cha ơi, "nàng xuân"! "nàng" sắp đến chỗ chúng ta rồi này!" Tanjirou kéo áo cha, đôi mắt đỏ sáng bừng, cậu nhóc chỉ tay về hướng đông, nơi đầu tiên "nàng xuân" đặt chân đến
Xoa nhẹ đầu con trai, Tanjurou nhẹ nhàng bảo "ừ đúng rồi nhỉ? Xuân đã về rồi" vì động tác bế con vụng về của mình khiến Takeo khó chịu, Tanjurou khẽ giật mình khi thấy đứa con trai nhỏ cựa mình, Takeo bỗng khóc oang oang, khó chịu ra mặt
Thấy thế Nezuko đành bất lực ra tay, đón Takeo từ đôi tay vụng về của cha, cô bé cất giọng hát du một bài hát không tên.
Không khí xung quanh bỗng bừng dậy sức sống, ánh nắng vàng lẩn trốn sau lớp mây mù của mùa đông nay đã chiếu xuống ấm áp, tuyết trắng dần tan đem theo tiếng chim líu lo trong trẻo. "nàng" đã tới. Nezuko như không thể tin vào thị giác của mình, đằng trước mặt cô xuất hiện một tiểu thư kiều diễm với mái tóc nâu cùng muôn hoa xinh đẹp cài trên mái tóc thướt tha, đôi mắt "nàng" có màu xanh ngọc trong veo như mặt hồ, nụ cười của "nàng" như ánh ban mai dịu nhẹ, đặc biệt kích cỡ của vị tiểu thư kia không hề nhỏ, "nàng" ít nhất cũng to bằng một ngọn núi, nơi "nàng" đặt chân đến đều có nắng vàng chiếu qua, tuyết tan, xương vơi đi. "nàng" có phải hay không chính là "nàng xuân"?
"Nezuko tuyệt ghê! Takeo yên tĩnh lại rồi này!" Cả hai bố con nhà Kamado ngốc nghếch nhìn bé Takeo đang mỉm cười ngủ ngon lành trong vòng tay của Nezuko. Lúc này cô chị gái nào đó bĩu môi quay gót, lên tiếng nhắc nhở hai tên đụt đằng sau "chúng ta về thôi, "nàng" vừa đi khỏi rồi đấy ạ! Mẹ cũng sẽ lo lắng nếu như không thấy cha con chúng ta mất!"
"vâng vâng" hai bố con nào đó nhìn nhau mỉm cười, sau đó cất bước theo sau cô em gái/ con gái về nhà.
...
"không ngờ lại có vụ này luôn ấy" Nezuko giật mắt liên tục, nhìn âm hồn nhỏ trước mặt. Chẳng là từ vụ nhìn thấy "nàng xuân" năm trước, Nezuko đã luôn nghi ngờ về đôi mắt của mình, có khả năng cô vì sống dưới địa phủ kia quá lâu dẫn đến việc có thể nhìn thấy yêu ma, hồn phách. Không không! Cái này chắc chắn là do lão Diêm Vương già kia bày mưu tính kế, khiến cho cuộc sống mới của cô không thể bình yêu đây mà! Lão già thối!!
"Nezuko, em đang làm gì vậy?" Tanjirou thấy em gái đứng yên như tượng, sát khí tỏa ra bừng bừng khiến cậu khó hiểu, em gái cậu, nhiều lúc sẽ thẫn thờ ngồi yên một chỗ, như một đứa bị tự kỉ gọi cũng chẳng nghe, đến khi gọi đến lần hai lần ba thì giật mình lắp bắp nói không thành lời. Thực kì quái!
"em không khỏe à?" Tanjirou sờ chán em gái nhỏ, nhưng cô bé ngay lập tức dỡ tay cậu ra, mắt thâm như cú, thều thào nói "không, không sao ạ! Em hoàn toàn ổn! Anh không cần phải lo cho em!"
"không! Nhìn em chẳng ổn gì cả! Nezuko, em nằm nghỉ ngay đi! Nếu không em sẽ kiệt sức mất!" Tanjirou hốt hoảng kéo Nezuko vào nệm, khuôn mặt lo lắng trông thấy tội. Nezuko bất lực nằm xuống nghỉ ngơi, không quên an ủi tâm trạng lo lắng của anh trai "em sẽ ổn khi nghỉ ngơi thôi anh hai, vậy nên đừng lo lắng quá nhé!"
"ừm" Tanjirou nằm tay Nezuko thật chặt, nhìn cô em gái ngủ thiếp đi rồi mới yên tâm xử lí nốt đống củi đang bổ dở của mình.
...
Nhìn anh trai lo lắng cho bản thân, Nezuko cũng sót lắm ấy chứ! Cũng mong muốn bản thân có một sức khỏe và tinh thần tốt để đón chào ngày mới nhưng dạo gần đây Nezuko thường mơ thấy ác mộng, cũng chẳng đáng sợ gì đâu, nhưng nó ảnh hưởng trực tiếp đến "Minh Minh" ở kiếp trước. Nezuko thường mơ thấy cô ngồi trong bệnh viện, anh trai Minh Vũ vẫn nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, nhưng kì quái ở chỗ, nơi đầu giường bệnh của anh, một sinh vật kì dị luôn ngồi đó, xấu xí và kinh tởm, toàn thân đen kịt, có những con mắt mở to nhìn cô chằm chằm chẳng rời mắt, khuôn miệng với những chiếc răng nanh mọc lộn xộn liên tục thì thào nhưng câu nói ám ảnh
"tại sao mày lại sống?"
"sao mày không chết đi hả?"
"sao mày không chết? Đáng ra mày phải chết! Phải chết!"
"Tại sao mày lại sống hả? Kể cả khi mày biến tao thành như vậy?"
"Mày đầy tội lỗi đấy mày biết không? Nhiều, nhiều vô kể! Ô uế! Ô uế lắm mày biết không? Thế mà mày vẫn sống, tại sao vậy? Tại sao vậy? Này! Trả lời tao đi chứ?"
Nezuko chẳng hiểu nổi, ở kiếp trước tính khoảng thời gian cô sống ở địa phủ thì anh trai cô có khi cũng đã mục xương từ lâu, ở địa phủ cô ăn vô cùng ngon miệng, ngủ vô cùng kĩ chẳng bao giờ mơ thấy điều này nhưng... bây giờ tại sao lại mơ về nó?
Còn cái khả năng nhìn thấy hồn phách này nữa! Tại sao vậy nhỉ? Thực kì quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com