Chap 14
Chúc các bạn nữ mùng tám tháng ba vui vẻ.
_____________________________________________________________
Vào đêm trận chiến với Akaza xảy ra.
Do trời đã bắt đầu sáng nên Akaza phải bỏ giở trận đấu giữa chừng, hắn bỏ chạy vào rừng sâu, mặc cho thanh kiếm của Tanjirou còn cắm trên người, lưỡi kiếm của Rengoku thì vẫn còn nguyên trên cổ hắn và hai cánh tay kia thì đang mọc lại.
Tới khi chắc chắn đã an toàn, hắn dừng lại, đứng yên. Hắn cau mày lại và dùng một lực tay cực mạnh rút lưỡi kiếm trên cổ và thanh kiếm của Tanjirou đang ở trên người hắn cùng một lúc. Mặt mày nhăn nhó đến đáng sợ, những đường gân nổi lên rõ ràng.
Nhưng hắn chẳng có nhiều thời gian nên cả lưỡi kiếm và thanh kiếm ấy hắn đều cắm lại vào thân cây. Còn giờ, tên Akaza phải đi trình báo.
.
Tại một thị trấn khá giàu có nơi con người sinh sống.
Có một tòa nhà rất lớn, có vẻ nó thuộc sở hữu của một gia đình giàu có. Nhưng gia đình ấy lại hiếm muộn, thật kì lạ vì gần đây có một đứa trẻ tự xưng là con của gia đinh ấy. Một đứa trẻ rất đỗi bình thường, ngoan ngoãn và thông minh. Tuy không có quan hệ máu mủ nhưng cặp vợ chồng rất vui mừng và họ chắc rằng sẽ cho đứa trẻ nối tiếp sự nghiệp của họ.
Đêm hôm ấy, cặp vợ chồng nói chuyện với vài người khác về đứa trẻ tại phòng khách. Họ vẫn yêu quý và nhận xét rằng thằng bé thật thông minh. Nhưng thật đáng tiếc, thằng bé lại bị bệnh về da, không thể ra ngoài khi hoàng hôn. Họ mong rằng công ty của họ sẽ sớm tìm ra một loại thuốc kì diệu nào đó giúp chữa được căn bệnh của thằng bé.
Và cũng trong căn nhà ấy, tại thư phòng. Đứa trẻ đang là nhân vật chính của cuộc trò chuyện kia vẫn rất yên lặng, nghiêm túc giở từng trang sách một. Không mảy may bận tâm gì đến "cha mẹ" đang nói chuyện. Và đứa trẻ ấy đặt chiếc kẹp vào trang sách ấy.
Gió thổi từ ban công vào, làm tấm rèm cửa bay lên, và tên Akaza đã ở đó. Cơ thể không một chút vết thương, hắn quỳ gối cũng kính.
-" Thần đã đến để trình báo."- Đưa đôi mắt nhìn lên đứa trẻ ấy, rõ ràng giọng nói của hắn chứa đầy vẻ quy phục
-" Thưa Muzan-sama."
Đúng vậy, cái đứa trẻ tưởng chừng như bình thường ấy, lại là con quỷ đầu tiên, con quỷ tàn bạo nhất, tổ tiên của loài quỷ- Kibutsuji Muzan.
Và tất nhiên, tên Muzan cũng nhanh chóng hiện nguyên hình. Không phải hắn biến lại hình dạng thật sự, mà là con mắt của hắn từ đôi mắt đen nhanh chóng trở lại thành đôi mắt đỏ rực với những đường gân đen nổi lên trong mắt thể hiện sự tức giận tột cùng.
-" Thế ngươi tìm ra thứ mà ta cần rồi chứ?"
Tiếng nói của hắn lạnh lùng, ngạo mạn và đẩy vẻ tức giận. Vì hắn bị ám ảnh bởi sự hoàn hảo, tất cả những kế hoạch hắn đưa ra đều phải là tuyệt đối. Nên hắn không thể chịu nổi việc thất bại dù với bất cứ lí do nào.
Akaza nhận ra điều ấy chứ, nhưng hắn thậm chí còn không dám tỏ vẻ sợ sệt kẻ đang đứng trước. Hắn chỉ dám trả lời:
-" Thần đã điều tra nhiều nơi nhưng đều không thể tìm ra thông tin đáng tin cậy.
Và thần thậm chí còn không biết nó có tồn tại hay không...
Thần đã không thể tìm được "hoa bỉ ngạn xanh"."
-" Thế thì?"- Muzan còn không thèm nhìn đến Akaza, giọng nói vẫn lãnh đạm, vô cảm.
-" Từ giờ trở đi, thần sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng ngài.
Thần cũng đã giải quyết một trong số lũ Trụ cột, như ngài ra lệnh, nên xin ngài đừng quá lo lắng..."
Nhưng Akaza còn chưa kịp nói hết câu, Muzan đã cắt lời:
-" Có vẻ như ngươi đang hiểu nhầm ý ta.
Akaza."- Những đường gân nổi lên trên trán, đôi mắt đỏ chứa đầy sự tàn bạo một lần nữa nhìn Akaza. Bàn tay tái nhợt với những móng tay tím dài sắc lẹm chỉ vào con quỷ đang quỳ gối.
Lời nguyền của tên Muzan bắt đầu hoạt động, cơ thể của Akaza ngay lập tức nhận hàng loạt các tổn thương. Nhưng hắn thậm chí còn không dám phản kháng nếu như thế có khi hắn sẽ phải chết.
-" Ngươi giết hắn? Tên Trụ cột đó thậm chí còn không chết."
Tròng mắt của Akaza bỗng co giật khi nghe câu nói ấy
-" Ngươi còn không giết nổi một tên thợ săn quỷ. Việc đó chẳng có gì là khó cả, thế mà nó vẫn chưa được hoàn thành.
Thứ ta mong muốn, là sự đổ vỡ hoàn toàn của bọn thợ săn quỷ."
Máu đỏ lòm bắt đầu chảy ra từ miệng và hai khóe mắt của Akaza, nhưng hắn vẫn không chút biểu hiện trên không mặt. Dù vậy, thì bàn tay của hắn đã bấu chặt đến nhăn nhúm cả tâm chiếu Tatami.
-" Một kẻ không giết nổi một tên thợ săn quỷ như ngươi thì làm được gì hả?"
Tên Muzan không còn nhìn Akaza mà quay sang xé đi từng trang sách mà hắn đang đọc.
Roạch!!
Và cuối cùng thì chiếc bìa trước bị xé toạc ra. Từng trang giấy nhanh chóng bị xé tan thành những mẩu giấy nhỏ bay trong không khí kết hợp thêm với thứ sát khí kinh người và sự tức giận của Muzan càng làm tăng thêm vẻ đáng sợ tột cùng.
-" Ngươi dám tự hào nói với ta rằng người đã giết được một Trụ cột trong khi hắn còn không chết.
Ở đó còn có bốn tên thợ săn quỷ nữa.
Và ngươi không giết được một kẻ nào. Ta đặc cách cho ngươi tới vì ngươi ở ngay gần đó...
Akaza!!
AKAZA!!!
AKAZA!!!"
Máu vì những tổn thương trong cơ thể càng chảy nhiều hơn, mắt của Akaza trơn cả lên, mao mạch máu hiện ra lên trên cơ thể. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, thì chắc hẳn Akaza đã chết rồi.
Muzan vẫn đảo đôi mắt đỏ tươi của hắn nhìn Akaza:
-" Ta thực sự thất vọng về ngươi."
Và hắn lại quay về nhìn vào cuốn sách trên tay. Khuôn mặt đã trở lại giống một đứa trẻ...
-" Ngươi thậm chí còn nhận đòn từ những kẻ không phải là Trụ cột.
Vậy ra cả một "Thượng Huyền Tam" cũng có thể bị hạ"
Câu nói ấy chắc chắn ảnh hưởng cực lớn tới lòng tự trọng của Akaza. Để tên Trụ cột còn sống chắc chắn đã nhục nhã. Nay còn bị những kẻ không phải trụ cột ngăn cản.
Muzan không thèm để tâm đến. Hắn chưa bao giờ tôn trong cấp dưới của mình, với hắn, chúng chỉ là những con cờ không hơn không kém. Hắn muốn triệt hạ lúc nào cũng được.
-" Cút đi."
Và tất nhiên Akaza tuân lệnh mà rời đi ngay lập tức.
Những chấn thương bị Muzan gây cho nhanh chóng hồi phục, tên Akaza lại một lần nữa đứng trước cái cây thân gỗ. Cắm trên đó là lưỡi kiếm ánh lửa đã bị gãy cán và thanh kiếm đen với chắn kiếm hình tròn còn nguyên vẹn.
Nhìn thấy chúng mà Akaza tức điên cả lên.
Keng!!
Tiếng kim loại gãy vụn. Cả thanh kiếm của Tanjirou và lưỡi kiếm của Rengoku đều gãy tan. Akaza nhớ lại từng hình ảnh trong trận chiến giang giở kia. Tất cả chúng đều khiến hắn tức điên lên, hắn hét lên với chính bản thân:
-" HAI TÊN KHỐN KIẾP!!!
LẦN SAU CHẠM TRÁN TA SẼ VẮT NÃO CÁC NGƯƠI RA!!!!!!!!!!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com