Chap 19
-" Kuro-chan, quỷ là gì vậy?"- Ông Kataki đi theo đứa trẻ trước mặt, tính tò mò nổi lên, ông hỏi.
-" ..Chú nghĩ nó là gì?"- Tay rẽ lùm cây xum xuê trước mặt, Kuro hơi trầm ngâm hỏi lại.
-" Những kẻ đáng sợ, chuyên giết người?"-Kataki-san thăc mắc.
-" Không chỉ giết, chúng ăn thịt con người. Đối với chúng, con người chẳng là gì ngoài thức ăn."- Vẫn bước đi, nó bổ sung thêm.-" Và sinh vật vốn sinh ra là yếu đuối nhất trong tự nhiên như chúng ta thì chẳng thể chống lại chúng."
-"..."- Kataki-san không nói gì, ông hoàn toàn đồng tình với Kuro, nhưng là con người thì không được dễ dàng chấp nhận như thế.
-" Cháu xin lỗi."- Nó lên tiếng trong giây phút cả hai đều đang im lăng. Kataki-san bất ngờ khi nghe Kuro nói vậy. Câu trước và câu sau của nó không ăn rơ với nhau thực sự khó để hiểu được ý thực của nó.
-" Nếu cháu đến sớm hơn chút thì mọi người đã không chết."- Khuôn mặt nó bắt đầu tối lại.
-"..."- Một lần nữa chết sốc với những lời nói từ đứa trẻ đang đứng trước mặt. Rõ ràng trước mặt ông chỉ là đứa bé gái trông rất bình thường, nhưng cuối cùng thì nó có lẽ còn nếm mùi đời hơn cả ông. Những lời mà nó nói ra vốn không thuộc về một đứa trẻ trong độ tuổi còn đang được sống hạnh phúc bên gia đình. Nhưng...-" Cháu không có lỗi... đừng tự trách mình."- Kataki-san nhẹ nhàng đáp lời.
-"..."- Kuro im lặng đi tiếp, thật hiếm khi có người hiểu chuyện như vầy.
Họ chẳng nói gì với nhau tiếp theo cả. Kataki-san linh cảm rằng ông không nên nói chuyện với Kuro bây giờ, có thể nói linh cảm của ông lúc này là đúng vì hiện tại nó đang cần yên tĩnh để tập trung cảm nhận từng chuyển động của không khí. Xúc giác của nó không được nhạy như Inosuke nên cần phải tập trung nhất có thể.
Vút!!!
Tiếng không khí bị xé toạc ra ở tốc độ cao, nghe đến tiếng ấy thôi thì nó đã chắc chắn rằng thứ gì đang tiến đến nơi nó và Kataki-san đang đứng.
Ngay lập tức nó cắp lấy Kataki-san mà nhảy lên không trung tránh chiếc cọc nhọn đâm tới từ đằng sau. Rút kinh nghiệm từ khi nãy nên nó nhảy không quá cao và tiếp đất sớm nhất có thể. Vừa tiếp đất thì những chiếc cọc ấy lại mọc lên, nó chỉ biết tránh bằng cách chạy đi tránh chỗ những chiếc cọc mọc ra. Do còn đang kéo Kataki-san đi cùng nên nó bị hạn chế, nhưng rồi chợt nó bị một ngoại lực đẩy thẳng về một phía.
Rầm!!!
-" Mặc kệ ta, cháu giải quyết con quỷ đó đi."- Kataki-san hét lên và đẩy nó đập vào thân cây
Ngỡ ngàng trước câu nói và hành động của người thợ săn kia, người bình thường mà cũng có thể có suy nghĩ như này sao.
Phập!!
Không cho nó thời gian để nhận thức chính xác chiếc cọc đen đâm lên từ dưới mặt đất ngay khi đó, Kuro không hề bị thương. Vì mục tiêu của chiếc cọc ấy cũng không phải nó.
-" KATAKI-SAN!!!"
Nó hét lên thất khi thấy người đàn ông vừa đẩy nó sang một bên để tránh đòn đang bị chiếc cọc xiên qua cơ thể. Ông ấy bị xiên hẳn qua giữa bụng một lỗ to bằng cả cái đầu người. Máu đỏ từ vết thương theo trọng lực mà chảy xuống mặt đất.
-" Khặc!!"- Máu đỏ ọc ra từ miệng, sự đau đớn từ vết thương tăng lên sau cơn co giật. Cơ thể ông run lẩy bẩy. Miệng mấp máy ngắt quãng:
-" Kuro-chan... làm ơn... hãy..hãy.. xin lỗi...Ka...Karuta..giúp ta.
Nhờ... Souki...chăm sóc..thằng bé..."
Và rồi những lời nói ấy tắt hẳn, không một chút nào sau đó nữa. Chủ nhân của chúng tắt thở, tim cũng đã ngừng đập. Kuro chết đứng nhìn khung cảnh trước mặt, không... không...
Nó đã nói rằng nó sẽ bảo vệ ông ấy, nó đã hứa với Karuta rằng sẽ tìm được cha cho thằng bé, cuối cùng thì sao??!!
Ông ấy chết vì bảo vệ nó!!!
Vì nó mà ông ấy chết!!
Trí não nó lộn xộn cả lên, thần trí không còn được ổn định nữa, giờ đến hơi thở còn không thể tập trung nổi.
Phập!!!
Cơ thể nó hoàn toàn bị ghim lại trên không trung nhờ những chiếc cọc kia. Thật may mắn vì xương không bị ảnh hưởng gì nhiều. Xương ngón tay trái bị gãy. Và chiếc xương cánh tay phải thì bị nứt. Nhưng những chiếc cọc này cố ý bị điều khiển cho lệch đi. Những thương tích của nó chứng minh điều ấy.
Những chiếc cọc dài ra đưa nó đến một nơi nào, Kuro thở dốc cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh, thần trí bị ảnh hưởng do cái chết vừa xảy ra trước mặt, rõ ràng nó vẫn còn quá yếu đuối. Chợt, một giọng nói vang lên:
-" Hơi Thở của Nước."
-" Ư..."- Cố gắng nheo mắt nhìn cho rõ kẻ đang ở trước mặt mình, xung quanh là những chiếc cọc với những xác người đang bị xiên trên đó, đang ở trước mặt nó là...một đứa trẻ.
Một đứa trẻ... không, là một con quỷ mang hình dáng một đứa trẻ mười tuổi. Mái tóc màu vàng nhạt dài với đuôi màu xanh lá... Ba con mắt đỏ tươi với tròng trắng ở giữa đang hả hê nhìn nó, con quỷ đó nói:
-" Lần đầu tiên ta gặp một tên Thợ Săn Quỷ như ngươi đấy."
" Lần đầu tiên..?"- Nó không thể nói được nên lời, chỉ có thể suy nghĩ trong đầu.
-" Đây là lần đầu tiên ta gặp một tên sử dụng Hơi Thở của Nước.
Ngươi cũng là tên Thợ Săn Quỷ duy nhất sống sót khi bị ta tấn công từ trên không như thế"
Nó mở to mắt ra hơn và sững sờ, tên quỷ ấy đang ngồi trên một chiếc ghế bành, trên tay đang cầm một chiếc đầu người bị cắt cổ.
-" Ta đây không thích giết các ngươi một cách nhanh chóng như các con quỷ khác.
Thế rất nhàm chán.
Nên ta mới để ngươi sống đến tận bây giờ."- Hắn cầm chiếc đầu người ấy trên tay, ném lên rồi bắt lấy, nói chuyện với nó bằng cái giọng như thể đang cầm một món đồ chơi vậy. Hắn chú tâm vào cái đầu ấy một lúc rồi đảo mắt qua nó, hắn nói tiếp:
-" Dù gì thì con người các ngươi không chỉ là đồ ăn, mà còn là một thứ đồ chơi rất thú vị."
-" Khốn..."- Cuối cùng nó cũng thoát được khỏi tình trạng sửng sốt mà nghiến răng lên tiếng.
-" Tốt lắm, ngươi biết nói. Thế thì khi bị ta giết ngươi có thể hét lên."- Hắn nhìn nó, bàn tay nắm chặt chiếc đầu hơn.
-"..."- Chết lặng đi khi nghe điều mà hắn nói, tên này thật man rợ.
-" Đừng có tự nhiên câm lại như thế, ta có thể giết ngươi ngay bây giờ đấy."
-"...Ực..."- Nó nuốt nước bọt, nghe hắn nói mà cảm giác sợ hãi dâng trào trong nó. Hơn hết, khung cảnh Kataki-san bị đâm chết nay vẫn còn hiện rõ trong đầu nó. Nhưng nó không được phép mất mạng ở đây, Kataki-san đã bảo nó giải quyết con quỷ này, nó...còn phải thực hiện di nguyện cuối cùng của ông ấy. Nó sẽ giết con quỷ này, bàn tay nó siết chặt lấy thanh kiếm.
-" Thế sao hả?
Ngươi khá hơn lũ Thợ Săn Quỷ trước kia, thử mua vui cho ta chút xem nào."- Giọng nói của hắn lại từ từ vang lên một lần nữa, làm nó tỉnh ra Trên bàn tay hắn lúc này, chiếc đầu người đang rỉ máu, ngón tay hắn đang dần ghim vào sâu bên trong theo lực bóp. Rõ ràng hắn cố tình làm thế để cho nó xem, để chọc tức nó.
Kuro biết thế chứ, nhưng nó chẳng thể kiểm soát nổi bản thân lúc này, dòng máu chảy trong cơ thể nó đang sôi sùng sục, mong muốn chém đầu con quỷ trước mặt càng nhiều hơn trước. Dù biết đó là bẫy của hắn nhưng nó không thể không mắc, khốn nạn. Nó giờ chẳng có thể làm gì khác ngoài việc chống trả. Gắng sức thoát ra khỏi những chiếc cọc kia, vung thanh kiếm lên.
Hơi Thở của Nước
Thức thứ nhất
Chém một nhát mạnh vào tên quỷ trước mặt, đồng thời nó cũng lợi dụng lực của đòn đánh để thoát ra khỏi những chiếc cọc kia. Theo nó tính là vậy nhưng ngoài dự đoán của nó.
Crăc!!
Máu đỏ thẫm do tiếp xúc với oxi bắn tung tóe, dính trên cả khuôn mặt nó. Tên quỷ kia đã bóp nát chiếc đầu người trên tay hắn. Nó trợn tròn mắt quan sát.
Những chiếc cọc đang xiên qua tay và chân của nó cũng biến mất. Rơi từ trên không xuống nền đất do trọng lực, vết thương của nó cũng nặng hơn một chút. Nhăn mặt vì đau, nhưng ngay lập tức tên đó nói tiếp:
-" Ta sẽ vờn với ngươi một lúc, nơi này cũng không còn tên nào xen vào được."
-" ..."- Nó không nói gì, dù sao tên này cũng sẽ không bao giờ thèm nghe.
Tên này thì không thể mất cảnh giác, Huyết Quỷ Thuật của hắn có lẽ là tạo ra những chiếc cọc xiên đó. Nhưng những chiếc cọc ấy chỉ có thể mọc lên từ trên mặt đất, nếu vậy phải tránh tiếp xúc với mặt đất qua lâu, tức là... phải di chuyển liên tục.
Nghĩ sao làm đó, ngay lập tức nó di chuyển liên tục xung quanh tên quỷ ấy với tốc độ vừa phải, tránh mọi đòn tấn công của tên ấy. Do những chiếc cọc cứ mọc lên như thế nên nó không chỉ tránh chúng mà còn phải cắt hết chúng đi. Dù việc chém là vô ích vì cứ chém thì những chiếc cọc lại mọc lại. Tốc độ phục hồi của con quỷ này không nhanh như tên Akaza, nhưng nó ngang bằng với tên Enmu, chứng tỏ hắn không hề tầm thường.
-" Mải suy nghĩ như thế ngươi không thể chú ý hết tình hình đâu."- Giọng nói hắn vang lên, cùng lúc đó những chiếc cọc đem bắt đầu mọc lên tại khu nó đang đứng.
Phát giác ra nguy hiểm nhưng nó bật lên khoảng bốn mươi phân so với mặt đất và lia kiếm chém theo hình vòng cung. Những chiếc cọc đứt lìa, và ngay khi đó, lợi dụng thời gian khoảng ba giây khi chiếc cọc phục hồi, nó tránh ra xa nơi ấy.
-" Tuyệt lắm, ngươi quả thực là một món đồ chơi thú vị, ngươi không yếu ớt như lũ con người mà ta đã giết.
Sao ngươi không sử dụng hơi thở xem nào."- Nó vẫn nghe thấy giọng nói của con quỷ, giọng nói của hắn thể hiện hắn đang cảm thấy thích thú. Chết tiệt, hắn như thế mà nó thì chẳng làm gì được ngoài chạy trốn.
Hắn nói rằng nó hãy sử dụng hơi thở nhưng vì cái tính cứng đầu bẩm sinh nên nó nhất quyết không làm theo. Mà nói vậy chứ thực sự là do nó không muốn tốn sức, nếu cứ thực hiện các thức của hơi thở thì tốc độ của nó cũng sẽ giảm mạnh do thiếu sức. Nếu dừng lại dù chỉ một giây ngắn ngủi thôi thì nó cũng chết ngay.
-" Kiên quyết không sử dụng hơi thở sao. Vậy thì..."- Giọng nói của con quỷ ấy lại một lần nữa vang lên.
Huyết Quỷ Thuật
Sát Cọc Lao (Cái tên ngu lắm nhỉ nhưng mình xin lỗi mọi người nhưng mình hết chất xám mất rồi)
Bùm!!!- Mặt đất nổ tung tạo ra làn khói trắng xóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com