Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Con quỷ tan rã ra để bước đến thế giới bên kia, Kuro đưa mắt nhìn hắn, chẳng còn cách nào khác, giết hắn là cách duy nhất, dù hắn có sống cũng không thể phủ định được việc hắn đã giết rất nhiều người. Một tội lỗi không thể tha thứ.

Cuối cùng thì hắn cũng tan biến hoàn toàn.

-" Hà!!"- Thở dài một hơi, thể hiện rằng mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc.

Nó vươn vai và ngã ra nền đất. Các Kakushi sẽ đến sớm thôi, nhưng tối nay nó phải tìm chỗ ngủ, nó còn phải xin lỗi Karuta...

" Kataki-san!!"

Ngay lập tức Kuro nhớ tới người đồng hành đã cứu mình, ông ấy đã chết rồi nhưng... cầu mong rằng thân xác của ông ấy vẫn còn. Nó hướng về phía nới Kataki-san bị giết để tìm lại.

" Làm ơn, đừng, cháu xin chú, đừng chết như một con quỷ."

Dù thế nào nó cũng phải hoàn thành lời hứa với Karuta, nó phải tìm được ông ấy, dù ông ấy có còn trên đời này hay không. Hơn nữa, một con người như ông ấy không đáng phải chịu cái chết theo cách của một con quỷ, chết mà không còn lại thân xác.

Thật may mắn vì xác ông ấy vẫn còn nguyên vẹn, tên quỷ đã không kịp tiêu hóa ông.

Nhìn lại người thợ săn mà đã cứu nó, Kuro không thể nói gì hơn, nó chỉ tìm cách đưa ông ấy về làng.

Cơ thể của Kataki-san to lớn hơn nó nên việc vác ông ấy về làng thật khó khăn. Nhưng nó vẫn phải làm thôi. Phải đưa ông ấy về để Karuta còn có thể nhìn mặt cha lần cuối.

 Vác cơ thể lạnh ngắt của Kataki-san trên vai, chắc chắn rằng ông ấy rất nặng, nhưng nó chẳng thể nghĩ được gì về sức nặng vật lí ấy, vì thứ cảm giác tội lỗi đang đè trong tâm trí nó còn nặng nề hơn rất nhiều.

-" Hah...ha..."- Thở dốc, vết thương của nó nhiều tới mức mà đi bình thường thôi nó cũng đủ mệt, đằng này còn vác thêm cả Kataki-san nên nó thở dốc là điều đương nhiên. Thật may mắn vì cả quãng đường về làng nó không gặp trở ngại gì. Giờ cũng đã là giữa đêm, chắc mọi người đều đã ngủ hết.

Nhưng khi nó về tới làng, ngoài dự đoán của nó, một căn nhà vẫn còn sáng đèn, cánh cửa tuy được đóng chặt nhưng qua những khe cửa, nó vẫn còn có thể nhìn thấy ánh sáng. Là căn nhà ở gần đầu làng, căn nhà gỗ nhỏ nhưng rất chắc chắn.

Nó không chắc rằng nếu nó vác Kataki-san gõ cửa thì họ sẽ tiếp chuyện với nó, nên nó dựa chú ấy vào mép tường gần cửa, nếu là ban ngày, người mở cửa sẽ thấy chú ấy ngay, nhưng vì là ban đêm nên nơi đó là góc khuất. Nó đưa tay lên, và gõ.

Cộc cộc!!

Âm thanh đều đều vang lên, do là ban đêm nên nó khẽ khàng gõ nhẹ mong là người trong nhà nghe thấy. 

" Mà cũng chưa chắc họ mở cửa..."

Nó nghĩ thế, cũng đúng thôi, trời đêm thế này, ai đời đi mở cửa cho người lạ vào nhà chứ. Nhưng ngoài dự đoán, cánh cửa gỗ nhanh chóng được mở ra ngay sau đó. Vang lên đồng thời với tiếng cánh cửa được mở ra là giọng nói của một người đàn ông, nó từng nghe qua giọng của người này một lần rồi thì phải? 

-" Cậu đấy hả? Vào..."

Nhưng người đàn ông trong nhà chưa kịp nói hết câu thì khựng lại vì người đang đứng trước của nhà không phải người bạn của ông. Ông không biết nói gì, và Kuro cũng đang hơi bất ngờ, khuôn mặt của người vừa mở của có chút quen thuộc. Nó chợt lên tiếng:

-" Ừm... xin lỗi...có thể cho cháu hỏi nhà của người tên Souki không ạ?"

"Souki" là cái tên mà Kataki-san đã nhắc tới, nhờ người đó chăm sóc cho Karuta, nhưng nó không biết người đó là ai cả nên giờ mới phải tìm. 

Người đàn ông nhìn nó mà vẫn sững sờ, cũng không trách, đêm tối, một đứa trẻ người bê bết máu và đầy những vết thương tới gõ cửa. Nhưng rõ ràng là ông nhận ra đứa trẻ này, không trả lời câu hỏi của nó, ông hỏi lại:

-" Cháu là người hôm nay đã nói rằng sẽ đi tìm Kataki giúp Karuta?"

Đúng vậy, ông ấy chính là người đã dùng vũ lực ngăn cản Karuta vào núi tìm cha thằng bé, ông vẫn nhớ rõ cái đứa trẻ với ngoại hình kì lạ đã giúp ông trấn an Karuta. Kuro cũng nhận ra khi nghe ông ấy nói, đúng, là cái người mà nó đã nói với rằng hãy yên tâm.

-"... Vâng... Chú có thể trả lời câu hỏi của cháu không ạ?"- Thường thì phải lễ phép, nhưng bây giờ thì mấy chuyện lễ nghĩa không quan trọng nữa, phải ưu tiên việc tìm người kia hơn.

-"..."- Người đàn ông ngỡ ngàng, nhưng có vẻ là do trong phút chốc ông đã quên đi câu hỏi của Kuro. Và khi nhớ ra, ông giật mình hỏi lại-"...A...Cháu tìm ta?"

Câu hỏi ngược lại ấy cũng chẳng khác gì một câu trả lời. Thật may mắn đối với nó. Nhưng cũng thật đáng sợ, nó... không dám nói rằng Kataki-san đã qua đời trước mặt người quen của chú ấy, nếu vậy thì làm sao nó có thể đối mặt nổi với Karuta.

-"...."- Cảm giác tội lỗi ngày một nặng hơn, thật khó khăn để nó nói thành lời-" Cháu... xin lỗi..."

Đó là những lời mà nó nghĩ rằng nó nên thốt ra đầu tiên, nhưng những lời ấy càng làm Souki thắc mắc, có quá nhiều thứ ập đến chỉ trong một chút thời gian. Ông không thể hiểu được hết. Bất giác đưa ánh mắt nhìn sang bên cạnh, ông nhìn thấy một chiếc chân người, nhưng chiếc chân đó rất quen. Giật mình, nhổm người ra khỏi cửa, ông vẫn chú ý để không xô ngã Kuro nhưng ông đang chừng đoán ra người đang nằm đó. Đúng như dự đoán của ông, người đang nằm đó là người bạn thân của ông- Kataki.

Kuro cũng không làm gì để ngăn cản Souki-san, nó làm được gì đây...

-" Kataki! Kataki!!! Tỉnh dậy!! Tỉnh dậy đi!!"- Souki-san lắc lắc người Kataki-san, người chú ấy không có chút hơi ấm như thế, rõ ràng là Souki-san sẽ nhận ra. Nhưng vẫn... cố gọi chú ấy dậy. Mong muốn rằng thứ không như ông đang nghĩ không phải là sự thật. Nhưng đâu có được, người chết rồi đâu thể sống lại. 

Souki-san chết lặng đi một lúc

Và rồi ông quay nhìn sang Kuro...

Nhưng nó lại không dám nhìn vào đôi mắt của ông ấy... Nó sợ...Nó sợ rằng khi nhìn vào ông ấy lúc này nội tâm nó sẽ bị dằn xé... Nó sợ cái cảm giác tội lỗi mà nó phải đối mặt... Nó không nhận ra nhưng toàn thân nó đang run bần bật, khuôn mặt tím tái của nó mang đầy vẻ khiếp sợ đang cúi xuống.

 Nhưng khóe mắt nó không có đến một giọt nước... không phải là nó thực sự không buồn, không phải là thâm tâm nó thực không sợ hãi mà là... nó đã không còn có thể khóc thương cho cái chết của con người nữa rồi. Vì thực sự, nó đã quá quen với việc nhìn người khác hi sinh. 

Từ khi đối mặt với khung cảnh hãi hùng trong quá khứ, nỗi bất hạnh quá lớn khiến cảm xúc của nó chai lì lúc nào không hay, giờ tới cả một giọt nước mắt nó cũng không có. Nó thậm chí còn không có thể biết rằng bản thân mình sẽ khóc khi nào nữa... Hơn nữa... việc cướp đi sinh mạng người khác, nó đã từng... 

...Việc khóc lóc bây giờ, đã quá xa xỉ đối với nó rồi...

Những hình ảnh trong quá khứ bắt đầu hiện lên, hai người anh mà nó yêu quý lại xuất hiện...a...a............

Nhưng dòng suy nghĩ ấy lập tức bị cắt đứt, giọng nói trầm khàn vang lên:

-" Kể cho ta... tất cả những gì cháu biết..."

______________________________________________________________

Chắc có vài bạn vẫn còn nhớ chap 7, lúc trúng Huyết Quỷ Thuật của Hạ Nhất, Kuro có khóc khi nó nhìn thấy hình ảnh hai anh của nó khi còn nhỏ. Nhưng điều đó có lý vì lúc đó nó quay về thời còn bé, khi mà chưa trải qua sự cố, vả lại đó là ở trong trái tim của nó, việc biểu đạt cảm xúc của con người khi ở trong tim lúc nào cũng dễ dàng hơn ngoài mặt. 

Và khi con tim thực sự vui sướng, tới người lớn còn không kiềm nổi nước mắt chứ nói gì là Kuro khóc trong mơ. Khi nó tỉnh dậy thì nước mắt đã cạn nên nó cũng không nhận ra rằng nó vừa khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com