Chap 31
-"Kuro chúng ta đi đâu vậy?"- Tanjirou đi từng bước, cậu hỏi người đang đi bện cạnh cậu.
-" Nói ra thì hơi mất hứng nên cậu cứ yên tâm mà đi theo tớ đi Tanjirou tới nơi cậu sẽ biết thôi."- Kuro trả lời, nó vẫn bước đi tiếp về phía trước.
-"..."- Tanjirou không nói gì mà chỉ nhìn nó, xong, cậu lên tiếng-" Hôm nay cậu vui vẻ hơn bình thường nhỉ?"
-" Hả?"- Một câu hỏi ngoài dự kiến khiến Kuro bất ngờ ngoái lại
-" Lúc nào tớ cũng thấy cậu cười hết Kuro, tớ cũng có ngửi thấy mùi vui vẻ, nhưng chúng rất nhẹ nếu không chú ý thì có thể tớ sẽ bỏ qua nó."- Tanjirou vừa đi vừa giải thích.
-"..."- Nó không nói gì mà chỉ chăm chú nghe.
-" Tớ nghĩ cảm xúc của cậu không có ít tới thế, nên chắc là đa phần cảm xúc của cậu không mùi hương gì cả, nó luôn luôn bình thường, dù cậu cười rất tươi.
Nhưng hôm nay tớ có thể ngửi rõ hơn mùi hương vui vẻ từ cậu."- Tanjirou vừa cười vừa nói.
-"..."- Kuro thì vẫn ngỡ ngàng, nó nghĩ một hồi.
Xong nó nhìn lại Tanjirou, và nó nở nụ cười rồi đáp một câu khó hiểu:
-" Ừ, cảm ơn cậu nhé."
-"Eh?"
Tanjirou chẳng biết gì hơn cậu vừa thốt lên ngỡ ngàng
" Khi cậu ấy nói câu đó, dù chỉ thoáng qua, những mùi hương buồn bã và tội lỗi lại xuất hiện trong một khoảnh khắc."
-" Senjurou-kun!"- Kuro ngay lập tức lên tiếng khi nhìn thấy người đằng trước. Và câu nói ấy đồng thời làm Tanjirou thoát khỏi suy nghĩ kia của cậu mà giật mình nhìn lên. Mùi hương tội lỗi và buồn bã ngay lập tức biến mất.
Senjurou trong tay cầm chiếc chổi tre đứng trước cổng, nghe tên mình, cậu cũng ngẩng đầu lên và vui vẻ khi nhận ra người mới tới.
-" Kuro-san!"
Chạy tới chỗ Senjirou đứng, Kuro hỏi:
-" Rengoku-san sao rồi em?"
-" Anh ấy vẫn đang phục hồi tốt ạ. Cảm ơn chị đã tới thăm."- Senjurou vui vẻ trả lời, xong, câu bé nghiêng đầu nhìn về phía Tanjirou và hỏi-" Anh là..."
Tanjirou bất ngờ, cậu bé đứng trước mặt cậu bây giờ tựa như một bản sao thu nhỏ của Rengoku-san vậy. Ngay khi được hỏi, cậu đã định trả lời, nhưng Kuro lại nhanh hơn. Nó cười nhẹ mà nói:
-" Đây là bạn của chị, Senjurou-kun.
Kamado Tanjirou.
Và em chắc cũng đã nghe từ Rengoku-san rồi nhỉ. Cậu ấy chính là kế tử của Viêm trụ đấy."
Câu nói ấy làm cả Tanjirou và Senjurou ngỡ ngàng. Tanjirou bất ngờ vì cụm từ " kế tử của Viêm trụ" mà Kuro vừa nói ra, rõ ràng cậu khồng hề nhớ tới việc này trong một thời gian dài.
-" Kế tử... của anh hai..."- Senjurou thì bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cậu gặp được người mà anh hai cậu gọi là kế tử.
-" Ừ, là cậu ấy."- Kuro nói với Senjurou xong thì quay ngoắt sang cậu bạn đằng sau nó-" Giới thiệu đi nào, Tanjirou!"
-" A!!"- Tanjirou giật mình thốt lên, nhưng cậu nhanh chóng cúi gập đầu và lên tiếng:
-" Ừm... lần đầu tiên gặp mặt cậu. Tôi là Kamado Tanjirou..."- Tanjirou không biết cậu phải xưng hô thế nào cho vừa vai phải lứa và đến cuối cậu hơi ngập ngừng vì không biết nói gì, cậu... vẫn chưa thể chắc chắn về việc bản thân trở thành kế tử của Rengoku-san... Cậu cảm thấy hơi căng thẳng.
-" ...Dạ.. Vâng, em... có nghe từ anh trai của em rồi ạ..."- Senjurou cũng có chút bối rối, cậu không hiểu sao Tanjirou lại có vẻ căng thẳng như vậy.
Đợi cả hai giới thiệu xong, Kuro mới hỏi:
-" Senjurou-kun, có phiền không nếu bọn chị vào thăm Rengoku-san? Chị cũng có vấn đề cần trao đổi với anh ấy."- Nói tới đây thì nó liền đưa tay vỗ vai Tanjirou-" Hơn nữa, Tanjirou cũng phải chính thức nhận sư phụ của mình chứ."
-" Vâng. Tất nhiên là được rồi ạ. Mời hai anh chị vô..."
Rầm!!!- Ngay lập tức cánh cửa trượt bị mở ra một cách đầy thô bạo.
Senjurou chưa kịp nói hết câu thì lời nói của cậu bị chặn đứng.
-" NGƯNG LẠI!!!
TỤI MÀY ĐẾN ĐỂ LÀM MẤY THỨ VÔ BỔ CHỨ GÌ??!!!"
Giọng nói giận dữ của một người đàn ông đã có tuổi vang lên đầy đanh thép, chửi mắng.
-" TẠI NÓ CỨ KHĂNG KHĂNG TRỞ THÀNH KIẾM SĨ DIỆT QUỶ DÙ CHẲNG CÓ TÀI CÁN GÌ!!!
THẢM HẠI!!!
THẰNG KYOUJUROU ĐÚNG LÀ MỘT THẰNG CON DỐT NÁT!!!"
Một khuôn mặt khác giống hệt Viêm trụ hiện tại của Sát Quỷ Đoàn, chỉ khác là khuôn mặt này cau có và đã có tuổi hơn. Ông Shinjirou tay cầm bình rượu mà hét lên những lời nói đầy gai nhọn.
Và ông đã thành công làm hai con người mới đến kia trợn tròn mắt mà ngỡ ngàng nhìn ông. Như thể những lời nói của họ đã chết đi.
-" Năng lực của con người được định đoạt từ lúc họ được sinh ra."
Những lời nói đầy cay nghiệt ấy vẫn tiếp tục vang lên...
-" Chỉ có một phần nhỏ là có tài năng. Phần còn lại chỉ là đồ cặn bã.
Là thứ rác rưởi vô giá trị."- Ông Shinjurou nghiến răng, vừa nói với vẻ đầy tức giận vừa đưa bình rượu lên trước miệng.
-" Kyoujurou là một đứa như thế, một đứa không có chút tài năng nào.
Rồi nó sẽ chết thôi!!!"
" Rốt cuộc não ông ta có bị úng không vậy..."
Kuro nghe những lời nói cay độc ấy mà nghĩ, những lời nói ngu xuẩn đó không xứng đáng để miêu tả con người của Rengoku-san. Nó nhíu mày lại, lườm ông Shinjurou bằng ánh mắt tức giận. Nó biết chắc mình không đấu lại ông ấy, và nó cũng không có ý định đánh nhau, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không khinh thường cái thứ phân chia con người một cách phiến diện như vậy, hơn nữa, lời nói ấy lại hướng về một người nó yêu quý và tôn trọng.
Nếu những lời nói ấy hướng tới nó, hay bất cứ lời sỉ vả thậm tệ nào đi nữa nó cũng sẽ chấp nhận. Suy cho cùng, nó cũng là chỉ thứ cặn bã của xã hội bẩn thỉu này. Nhưng tuyệt đối nó sẽ không tha thứ cho bất kì ai dám sỉ nhục những "người quan trọng" của nó.
Tanjirou thì còn không kịp tức giận, cậu vẫn chết lặng vì những lời nói kia. Chúng cay độc, thiếu bình tĩnh, vô tâm và là lời nói của một người cha dành cho con cái... không... không thể nào... Tanjirou không thể tưởng tượng được việc mà người cha lại chửi mắng con mình một cách thậm tệ như thế.
Senjurou cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt đượm một vẻ buồn bã và không cam tâm... Tách! Tách!.. Tầm nhìn của cậu bắt đầu mờ đi, hàng nước mặn chát bao phủ một tầng mắt. Cậu run rẩy khi nghe những lời công kích từ chính người cha của cậu.
-" SENJUROU!!!"- Thấy nước mắt lã chã chảy từ khóe mắt người con trai thứ hai của mình, ông Shinjurou ngay lập tức quát nạt-" CHỪNG NÀO MÀY MỚI THÔI LÀM CÁI VẺ MẶT THẢM HẠI ĐÓ HẢ???!!!"
-".. NÀY!!"- Không chịu được, Tanjirou hét lên.-" Cách bác nói vừa rồi gay gắt quá đấy ạ. Xin bác đừng nói như vậy nữa."
Kuro bên cạnh cũng vô cùng khó chịu, nhưng khác với Tanjirou nó có thể chịu đựng và kiềm lại được cảm xúc của bản thân...
-" Mày muốn gì??!!
Biến khỏi đây ngay, đừng có mà bước chân vào nhà tao!!!"- Ông Shinjurou quạt lại ngay lập tức
-" Cháu..."- Tanjirou ngập ngừng bí thế, cậu còn chưa chắc chắn việc mà tới để làm kế tử của Rengoku-san. Trong khi mà ông Shinjurou vẫn soi xét cậu
-" ?!!!- Ông giật nảy mình, cái bông tai mà Tanjirou đang đeo, ông biết nó.
Choang!!!
Chiếc bình rượu bị chủ của nó thả rơi xuống đất và vỡ tan tành.
-".................."- Nhưng người chủ thì lại chẳng mảy may chú ý đến, ông vẫn nhìn vào Tanjirou bằng đôi mắt ngỡ ngàng.-" Mày..... Ra thế, mày là..........."
-" ?!"- Tanjirou cũng giật mình khi nghe bản thân bị nhắc đến
-" MÀY LÀ KẺ SỬ DỤNG "HƠI THỞ CỦA MẶT TRỜI" ĐÚNG KHÔNG??!!!!
CHẮC CHẮN RỒI!!!"- Ông Shinjurou trỏ thẳng vào mặt Tanjirou mà hét lên
-" "Hơi thở của mặt trời"?!
Bác đang nói gì thế ạ?"- Tanjirou ngỡ ngàng hỏi lại.
"..."- Kuro cứ nhìn trân trân khung cảnh trước mặt, nhưng thực sự thì nó lại không hề chú ý gì tới mọi việc đang xảy ra, trong đầu nó chỉ vảng vạng thứ mà nó vừa nghe được
" Hơi thở... của... mặt trời...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com