Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7. Bỗng dưng muốn khóc

-
-
-
Ah...tôi chết rồi này, bởi một viên đạn ghim thẳng vào tim.

Đây có lẽ là vài giây ngắn ngủi để tâm sự với cái chết. Từng nhiều lần nghĩ về nó, song, trí tưởng tượng là một nơi ta hoàn toàn gạt bỏ đi cảm xúc. Nhưng cái chết cũng không đau đớn hay nhẹ nhàng như tôi nghĩ. Nó chỉ đơn giản là một cái bình rỗng tuếch, không gì cả.

Ít ra thì mọi việc đã suôn sẻ đến tận lúc tôi chết. Đảm bảo rằng không một ai có thể thoát ra và kể lại, tất cả những bằng chứng sẽ được chôn vùi trong tro tàn để rồi không ai biết được cô thực tập hoà ái tại bệnh viện thành phố lại là một kẻ sát nhân không ghê tay.

Lỗ hổng duy nhất của kế hoạch là tên cảnh sát trưởng, một gã cứng đầu cứng cổ và cũng là người tặng tôi viên kẹo đồng. May mắn là gã cũng sẽ chết thôi, đến tận lúc hấp hối, hắn vẫn cầu xin tôi buông ra một lời xin lỗi. Xin lỗi tới ai nhỉ? À, một bé gái.

Nhưng có lẽ tôi không đủ thời gian để nhớ ra con bé là ai rồi, giờ thì chết thôi.

...

Ơ kìa...chưa đến lúc à? Từ từ đã, cảm giác này, không đúng lắm.

Tôi...vẫn còn sống?!

Cố hết sức để mở to đôi con mắt, tôi bàng hoàng vì không chỉ việc bản thân chưa chết mà còn vì khung cảnh lạ lẫm. Không có khả năng tôi còn sống đâu, tôi tính cả rồi mà, tôi tin vào kế hoạch của bản thân hơn tất thảy. Vậy là chỉ còn một khả năng, cái khả năng viễn vông mà những bà đồng, những tên thầy cúng thi thoảng vẫn tụ tập bàn luận:

Tôi xuyên không rồi.

-

"Ah..."

Tôi đau đớn rên rỉ. Choáng váng ập đến trước cả khi tôi mở mắt, nỗi đau cũng vậy.

Tôi cần được nghỉ ngơi, hôm qua tôi đã bị hành hạ cả thể xác và tinh thần, theo đúng nghĩa. Tôi đau đến không nhớ được gì nhiều, chỉ nhớ hôm qua tôi khóc đến không thể rơi thêm nước mắt, cổ họng bị kìm nén đến nhói đau và tôi đã ngất đi. Nhìn khắp cơ thể mình, dù đã quen nhưng nó vẫn khiến tôi hoa cả mắt với chi chít những dấu hôn, vết cắn đến rõ ràng, đến nổi bật. Có cả những vết bầm tím và khoang miệng tôi vẫn còn đọng lại hơi tanh của máu.

Song, trong tôi vẫn y nguyên cái cảm giác trống rỗng, xen lẫn thứ cảm xúc gì đó khó gọi tên. Có vẻ hắn vẫn tiếp tục sau khi tôi ngất. Tôi gần như đã chết. Dù cho nên cảm ơn hắn vì giúp tôi hạ đi cơn nghiện, nhưng so sánh hai sự đau đớn, tôi thà chọn cơn nghiện còn hơn.

Hắn giúp tôi tắm rửa và thay một bộ đồ mới, như lần trước. Từ lúc tỉnh dậy tôi chẳng thấy hắn đâu, cũng không thấy đồ ăn được đặt trên bàn như trước? Tôi cũng không nghĩ nhiều, nếu hắn muốn tôi chết đói thì cũng là chuyện hắn muốn, hắn có thể.

Tôi hơi vươn người nhìn ra bên ngoài vườn. Nếu như mọi thứ tôi thấy ở bên ngoài chỉ là một loại ảo giác, vậy là tôi đang bị mất hoàn toàn khái niệm về thời gian, không biết sáng hay tối nữa. Mọi thứ từ khi bắt đầu đều thật sự mông lung.

-cạch

Vẫn là tiếng mở cửa ấy, tôi vẫn giật mình. Ít ra giờ đây tôi đã có thể ngước lên và cùng hắn đối diện, hắn vẫn giống thế, dường như không gì thay đổi. Hắn như không nhìn thấy tôi, đi vào trong phòng rồi ngồi xuống, đặt một hộp đồi mồi lên bàn, kích thước khá lớn.

"Em...đã ngủ bao lâu rồi?"_Tôi hỏi, hi vọng là với 2 lần ân ái kia ít nhất hắn cũng trả lời.

"Cả ngày."

Nghĩa là bây giờ đang buổi tối? Tôi ngủ lâu thế cũng đúng, mệt như chết đi sống lại.

"X-Xin lỗi..."_Tôi chợt nhớ đến việc hắn nói tôi làm hắn tức điên, câu xin lỗi bỗng tuột khỏi đầu lưỡi. Tôi vẫn luôn là người xin lỗi chỉ để trốn tránh khỏi tội lỗi của chính mình...Ha.

"Lại đây."

Hắn có vẻ không còn giận nữa, tôi cũng không mong gì hắn cảm thấy có lỗi, không giận đã là quá đủ. Tôi mon men lại gần hắn, với chiều cao gần gấp đôi, hắn nhấc cả người tôi lên rất dễ dàng, đặt vào trong lòng. Một cái ôm từ phía sau. Cả người tôi căng cứng mặc cho cơn đau âm ỉ, hắn cứ thế này là tôi sinh ra cảm giác đề phòng.

Hắn tựa cằm lên vai tôi. Thừa biết rằng tôi không có gan để lén nhìn, hắn thoải mái cọ đầu vào cổ tôi, vén tóc tôi sang một bên. Hơi thở của hắn phà xuống cổ khiến tôi hơi giật mình, hắn có vẻ không hút thuốc, không uống cả rượu. Tôi cảm nhận được hai hàm của hắn đặt trên cần cổ, hắn muốn cắn, tôi chắc chắn. Nhưng hắn chỉ đơn giản là thay nó bằng một nụ hôn nhẹ xuống gáy.

Sau khi thôi trò hôn hít, hắn chuyển sang nghịch tóc tôi.

"Sao lại cắt tóc?"_Hắn hỏi với giọng điệu chẳng mấy quan tâm.

"Nó vướng và bất tiện nên em..."

Hắn không nói gì, chỉ thấy hắn mở hộp đồi mồi ra. Bên trong hộp toàn mấy thứ đồ trang sức, hàng thật, kim loại thật và trông...đẹp đấy chứ. Tôi thấy thất vọng vì chúng không phải đồ ăn. Hắn giống như đang buộc tóc tôi lại, dùng cả lược, động tác thuần thục khiến tôi băn khoăn rằng liệu hắn đã từng làm thế này với ai đó chăng? Tôi ngồi yên, không dám nhúc nhích.

"Chọn một cái đi."

Tôi lại giật mình, chẳng vì cái gì cả. Khoảng 5 giây gì đó, thời gian để tôi tiêu hoá kịp câu nói kia. Tôi liếc nhìn đống trang sức, cụ thể là trâm cài, hắn muốn tôi chọn một cái. Tôi không có mắt thẩm mỹ nếu không muốn nói là mắt thẩm mỹ của tôi khá tệ. Nhưng vì không muốn làm hắn mất hứng, tôi lấy đại một cái.

Là một chiếc trâm cài hình hoa quỳnh, đẹp theo kiểu thanh thoát. Kỹ thuật chạm khắc tinh xảo đến từng chi tiết khiến nó trông hệt như một đoá quỳnh lấp lánh ánh trăng bạc. Song vẻ đẹp của quỳnh chỉ dành cho những ai có lòng lân ái, có lẽ vì vậy mà đối với tôi nó chẳng khác gì một loài thực vật bình thường.

Tôi đưa nó cho hắn. Hắn giúp tôi cài nó lên tóc rồi lấy từ trong hộp một cái gương đồng, đặt trước mặt tôi.

Tôi lặng cả người khi thấy phản chiếu của tôi trong gương, mi mắt giật giật mấy cái. Móng tay cắm xuống lòng bàn tay thật sâu, hơi thở của tôi dường như ngưng lại. Tim tôi đập lạc đi một nhịp, song lại không phải vì trong gương là một thứ gì đó khủng khiếp và xấu xí. Cũng không phải vì quá đỗi xinh đẹp hay gì, tôi chợt nhận ra gương mặt tôi vẫn thế, chỉ là trẻ hơn so với lần cuối tôi soi gương. Và...thật sự có chút xinh đẹp hơn.

Quầng thâm của tôi biến mất, vì không cần phải thức khuya. Làn da tôi trắng hơn, hoặc nhợt nhạt đi nhưng trông vẫn có da có thịt hơn lúc trước nhiều vì không phải nhịn đói. Nếp nhăn, tàn nhang hay mụn đều biến mất chỉ đơn giản vì chất lượng cuộc sống của tôi, dinh dưỡng trong bữa cơm tốt hơn nhiều. Đặc biệt, không còn phải bận tâm đến những thứ khiến con người thêm già nua, tôi trông có sức sống hơn hẳn.

Có lẽ hắn vẫn chưa giết tôi là vì gương mặt này thật.

Nhưng tôi cũng không thể nói rằng mình thích gương mặt này, nếu được, tôi muốn bản thân càng xấu càng tốt. Nhan sắc cũng chỉ là cái vẻ ngoài phù phiếm, chỉ những kẻ ngu si, thấp hèn mới vạ vào. Nhưng những tên ngu si và thấp hèn ấy lại là những kẻ nguy hiểm, có biết nghĩ gì đâu, chúng sẵn sàng hiện thực hoá bất cứ ý nghĩ điên rồ nào chợt ập đến.
Có khi, xấu xí cũng không tồi.

Có những lúc tôi chỉ muốn hành hạ gương mặt của bản thân, bằng một vật thuỷ tinh, sáp nến hay gì đó. Đúng là tôi đã từng thử, nhưng nó không đau nữa... Không đau và dấu vế cũng chẳng được lâu như cái cách bà ta từng làm. Hình như những ký ức về mẹ của tôi đều gắn liền với những vết thương, lần đầu tôi cảm thấy nhớ bà sau khoảng 10 năm gì đó, là lúc tôi nhập viện vào giữa đêm vì gãy mũi.

Không nhịn được, tôi thở ra một hơi ngắn, não nề và ảm đạm.

"Fuyu."

Hắn gọi, có lẽ vì tôi thẫn thở hơi lâu. Tôi thấy tim mình hơi nhói, rõ ràng giọng điệu rất khác, người gọi cũng không phải nhưng sao trong vô thức, tôi vẫn phản ứng lại. Không rõ cảm xúc lúc này của tôi là gì, có chút xúc động, có chút nhung nhớ, có chút đau thương, giống như bao lần người ấy gọi tôi, dịu dàng và âu yếm.

Tôi bỗng dưng muốn khóc.

2 ngày, 2 ngày tách biệt hẳn với bên ngoài đồng nghĩa với việc tôi có cho mình nhiều khoảng trống để ngẫm nghĩ mà tôi lại thuộc tuýp nghĩ nhiều. Tôi chẳng còn là tôi, hoặc ít ra là tôi của bình thường. Tôi như trở về lúc tôi có cho mình một thứ mà như có tất cả, tôi như trở lại với Fuyu của nhiều năm trước, Fuyu trước khi biến cố xảy ra.

Hồi đấy tôi hay khóc, khóc nhiều, khóc đến mức cho đến lúc chết đi vẫn không rơi được thêm một giọt nước mắt nào. Song thứ ám ảnh tôi lại là lần cuối tôi rơi nước mắt.

...

Điều đầu tiên muốn nói là bóc phốt vài lỗi trong truyện :)))
Cho mấy cô chưa biết thì tui không được xét vào dạng fangirl của Kny, tất nhiên Kny vẫn là một bộ đáng đọc nhưng theo tui vẫn chưa phải quá kinh điển để tui become a fan. Vậy nên tui vẫn hay quên với mắc mấy lỗi củ chuối, các cô thông cảm nhe!

Ví dụ vài lỗi là set up thời gian này, tui thi thoảng nhầm lẫn việc quỷ có thể đi dưới ánh mặt trời; kết cấu của pháo đài quỷ tui cũng nắm sơ sơ thôi à; các giai đoạn sự kiện của Kny tui sắp xếp lộn xộn lắm, căn bản vì nó thiếu thông tin.

Thế nên nếu phát hiện cái mistake nào thì các cô cứ cmt để tui sửa, thành thật xin lỗi nếu viết sai sự thật và động chạm nguyên tác <(_  _)> Tui sẽ cố hết sức để sát với nguyên tác nhất có thể! ( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧

Còn đây là góc dành cho mấy cô quan tâm xem căn phòng trong truyện nó trông dư lào (Chứ hông phải do tui miêu tả tệ đâu nhe (゚ー゚; )

Đây là cái minh hoạ giống nhất tui tìm được, mặc dù hơi nhỏ so với ý tưởng. Và tất nhiên là không có cái đèn ;-;

Cái bàn gỗ sồi tui khá ưng dù cho nó không phải gỗ sồi ;-;

Bồn tắm :>

Cái hành lang thì mấy cô lấy góc chính giữa thôi, phòng nó không có rộng mấy đâu :>

Cuối cùng thì, chương tiếp theo sẽ khá đặc biệt, vì nó chủ yếu là quá khứ của Fuyu và có tận 2 ngoại truyện (Một mẩu ngắn và một phần dài). Để bù đắp cho sự ngắn đột xuất của chương này :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com