Chương 19:
Lưu ý: Có thể có lỗi sai.
Sau khi Zenitsu đã được khỏi độc sau ba ngày thì cậu và Inosuke qua phủ của Uzui và...
-BẤT CÔNG!!! CUỘC SỐNG NÀY THẬT SỰ QUÁ BẤT CÔNG!! TRỜI ƠI LÀ TRỜI!!
Zenitsu lăn long lóc khi nhìn thấy cựu Âm trụ Uzui được ba cô vợ phục vụ, bởi giờ anh ta thành người khuyết tật rồi!
-Này tên nhóc kia!! Là trụ cột cũng phải giữ cái thể diện chứ!! Mi quậy y như con đười ươi ấy!!-Uzui quát Zenitsu.
-Thế ông nhìn lại ông coi!! Ông là đàn ông con trai phải tự phục vụ bản thân chứ tại sao để những người vợ xinh đẹp làm mấy việc đó!! ĐÚNG LÀ THẰNG BA HỘP SỮA THẰNG KHÔNG HỘP NÀO MÀ!!!
*BỐP*
Một tiếng đánh trời gián vào đầu Minh trụ của chúng ta. Cậu và Inosuke tới Âm phủ (phủ của Uzui ấy mấy ông bà zà) để luyện thêm kỹ năng do cả hai chỉ mới là một trụ cột non nớt.
-Hai thằng đứng thẳng cái lưng lên!! Xem ta phô triển kĩ năng thượng đẳng của thần lễ hội này!!
"Hẳn là thần lễ hội, nhưng là thần lễ hội khuyết tật thì đúng hơn!"-Zenitsu nghĩ.
-----------------------Bên phía Mitsuri-----------------------
-Papa...Papa tóc đỏ..!!
-Là cha của em sao? Em còn nhớ đường về không để chị dẫn về.
Cậu bé hôm trước Mitsuri dẫn về từ trận đối đầu với Tanjirou, từ hôm ấy cậu liên tục nói "Papa...tóc đỏ", dù Mitsuri có hỏi cỡ nào cậu cũng chỉ đáp như thế, đến cả tên cậu bé cũng chẳng nói.
[TG: Sự thật là tui quên rồi :)]
-Có khi nào papa của thằng bé là con của người nhà Kamado không?-Obanai hỏi.
-Gì cơ!! Ý anh là Takeo á!!-Mitsuri như vị hớt hồn.
-Không, cũng có thể là anh em của Takeo và Tanjirou! Nhưng ngoại hình của cả hai hoàn toàn khác nhau nên bỏ đi!
Mitsuri rất muốn đem cậu bé ấy trở về với gia đình, nhưng cô không biết gia đình của cậu bé ở đâu.
-Hay là....giờ ta đi tìm gia đình của thằng bé luôn nhé!-Mitsuri gượng hỏi.
-Không được, bây giờ cả hai chúng ta sẽ phải đi làm nhiệm vụ mà! Có khi mai mới về, ta cũng không thể dẫn trẻ con theo được.
Obanai lắc đầu, mặt thất vọng. Mitsuri đành phải để cậu bé ở nhà một mình và dặn cậu tối khuya không được ra ngoài vì sẽ rất nguy hiểm.
Sau đó cả hai nhanh chòng ra ngoài, khóa cửa cẩn thận. Đôi mắt của cậu bé kia hình như đang ấp ủ điều gì đó!
-----------------------Bên phía Tanjirou-----------------------
Douma vừa cầm dù che cho Tanjirou vừa nói:
-Câu trả lời của ta không làm cậu hài lòng sao, Tanjirou??
-Rất không hài lòng.-Tanjirou lạnh lùng đáp.
-Haha, thẳng thắng đấy!
Douma nhìn lên bầu trời xanh kia, đôi mắt hắn mong chờ, hy vọng cái gì đó. Tanjirou liếc nhìn, hỏi:
-Nếu như ngươi có thể bước ra ánh nắng ngoài kia. Điều đầu tiên ngươi làm là gì?
-Hừm, có lẽ là.......về nhà nhỉ? Còn cậu?
-Chắc là.....không thể đâu!
-Tại sao?
-Ta nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ được chào đón dưới ánh nắng mặt trời rực lửa, vì không chừng tới lúc đó chúng ta đã nằm dưới đất mẹ rồi!
Tanjirou nhìn bầu trời xanh trong veo, cậu đã nhìn thấy ảo ảnh của một gia đình nhỏ. Cậu không rõ quá khứ của bản thân đã trải qua những gì, nhưng qua những sự kiện vừa diễn ra, có thể nói cậu có một quá khứ từng rất vui với những người bạn đã đối đầu với cậu cách đây không lâu.
-Còn 1 tuần 4 ngày nữa!-Douma nói,-1 tuần 4 ngày nữa, có thể lúc ấy là lần cuối cùng ta được gặp nhau, hoặc không!
-Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?-Tanjirou hỏi.
-Không phải sao? Trong trận chiến không bao giờ có chuyện toàn bộ đều sống sót, sẽ có người chết, người không! Lỡ một trong hai ta có trong số người chết, có lẽ ta sẽ buồn lắm!
-Ngươi mà cũng biết buồn sao?
-Đâu có, ta đùa thôi!
Trong đầu Tanjirou tưởng tượng ra viễn cảnh đó, viễn cảnh thương tâm và đau lòng. Chưa gì trời đã tối rồi, nhanh thật (Teo tua thời gian =))).
-Thì ra hai ngươi ở đây!
Muzan đột nhiên xuất hiện phía sau, hắn có chuyện muốn nói sao?
-Ngươi tính gây sự?-Tanjirou bước lên đằng trước, che cho Douma.
-Không, ta chỉ muốn kiểm tra xem các ngươi có mạnh lên tí nào không!
-Làm chúa quỷ rảnh ran quá nhỉ? Ta không cần người phải bận tâm đến thực lực và sức khỏe của ta đâu!
-Xem ra ta không giáo huần ngươi một trận là ngươi không chịu ngoan ngoãn nhỉ?
Muzan túm cổ áo của Tanjirou, lấy móng vuốt sắc nhọn của hắn ra đe dọa. Từ trong gốc cây, giọng nói trẻ con vang lên:
-Papa...Papa...bế!
Muzan mắt chữ O mồm chữ A (Bất ngờ chưa ông dà). Hắn tức giận cào một nhát lên mặt Tanjirou, mặt cậu rỉ máu, gần như toàn bộ gương mặt đã bị máu che đi.
-Haha, Tanjirou! Không ngờ trong khoảng thời gian ta đi vắng ngươi lại đi "chơi" với một người phụ nữ khác sao? Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy?
-Tin hay không tùy ngươi, ngươi nghĩ như thế nào ta không quan tâm! Thằng bé là con ta đấy! Thì sao? Ngươi làm gì được ta?
Muzan đã điên, máu đã lên não. Douma không biết nên làm gì trong tình huống này, hắn muốn cứu Tanjirou, nhưng phải làm gì. Chợt hắn thấy cậu ra hiệu, lập tức chuẩn bị tư thế.
Ngay lập tức, Muzan cào thẳng một nhát chí mạng vào cổ họng của Tanjirou. Tanjirou lùi ra sau và ôm cổ họng đang rỉ máu. Không chần chừ, hắn bồi thêm mấy nhát vào người cậu. Một lúc sau xác cậu đã phanh thay.
[TG: Mài dao đi bà con!]
Douma tranh thủ cơ hội Muzan quay lưng đi, hắn mang cơ thể Tanjirou và cậu bé ấy đi xa chỗ Muzan và nắp vào một khu vực tối.
_________________________________________________
05/09 là đi học lại rồi mấy ông bà già. Buồn quá, mới có 3 tháng đã phải đến trường rồi :<<<<
Có ai như tui từng nghĩ từ cấp 1 lên cấp 2 lên cấp 3 mà không cần thi không =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com