Chương 15 : Chuyến tàu vô tận ( 2 )
Hiromi đột nhiên tỉnh dậy , cô nhận ra mình đang ngồi dưới một gốc cây , bên cạnh là một bó củi , xung quanh có rất nhiều cây cối được bao phủ bởi tuyết trắng . Hiromi đứng lên , phủi đi những bông tuyết đang bám trên bộ thường phục của mình , rồi cứ vô thức mà đi thẳng về phía trước .
-Chị hai về rồi ! Mừng chị hai về nhà !
Một cô bé 8 tuổi với đôi mắt màu xanh dương , mái tóc đen dài ngang vai , mặc bộ kimono màu hồng có họa tiết hoa anh đào , obi màu nâu cùng một chiếc haori màu hồng đậm hơn bên ngoài . Cô bé vô cùng vui vẻ chạy ra từ cửa chính và ôm chầm lấy Hiromi .
-Ki…Kiyora ?!
Hiromi run rẩy chạm vào gương mặt non nớt của em gái mình , cô không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt là thật .
-Con về rồi à Hiromi ? Hôm nay con lấy được nhiều củi thật đó ! Mau cất bó củi rồi vào ăn cơm nhanh lên !
Giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên làm cho Hiromi giật mình nhìn về phía cánh cửa nhà , nơi đó có một người phụ nữ với mái tóc đen dài được buộc gọn gàng , mặc bộ kimono màu nâu đậm đã sờn cũ , kèm theo đó là chiếc tạp dề màu trắng rất nổi bật đang đứng nhìn Hiromi đầy trìu mến .
-Mẹ ơi…
Hiromi đánh rơi bó củi trên vai , òa khóc mà chạy lại ôm lấy người phụ nữ trước mặt mình như một đứa trẻ , cô chỉ sợ rằng mẹ sẽ biến mất thêm một lần nữa nên ôm bà rất chặt .
-Mẹ ơi….con xin lỗi mẹ…xin lỗi mẹ nhiều lắm ! Tất cả đều là tại con...con xin lỗi mẹ…
Hiromi khóc nấc lên từng tiếng , cô đã chờ đợi khoảnh khắc để có thể nói ra những điều này từ rất lâu rồi . Chính vào cái đêm định mệnh hôm ấy , khi phải chứng kiến cảnh mẹ và em gái nằm bất động trên vũng máu đã khiến cho Hiromi không bao giờ tha thứ cho bản thân mình . Suốt những năm tháng quá , cô luôn tự trách bản thân tại sao lại không thể bắt kịp em gái , nếu khi ấy cô có thể đuổi kịp Kiyora thì mọi chuyện có lẽ sẽ không tồi tệ như vậy .
-Mẹ ơi , sao chị hai lại khóc vậy ạ ?
Kiyora ngây thơ hỏi bà Yuka .
-Chị hai của con chắc đang mệt mỏi lắm , Kiyora ngoan đừng quấy rầy chị nhé .
Giọng nói dịu dàng của mẹ càng khiến cho trái tim của Hiromi như bị xé toạc ra thành trăm mảnh , cảm giác áy náy và đau đớn đến tột cùng làm cho cho cổ họng của cô bị nghẹn lại không thể phát ra tiếng khóc nữa .
-Chúng ta vào nhà nhé Hiromi ?
Cô gật đầu liên tục , theo mẹ và em gái bước chân vào căn nhà gỗ ấm cúng của gia đình mình . Bên trong , mẹ cô đã dọn ra một bàn thức ăn toàn là gà vì sở dĩ Hiromi rất thích ăn các món được chế biến từ gà , mà sự hạnh phúc trong cô còn tăng lên gấp bội khi nhìn thấy ông Kazuhirou bước ra từ trong phòng và cười tươi với Hiromi .
-Con gái của ta đã về rồi đấy à ? Mau ngồi xuống đây ăn cơm đi , cả mẹ nó với Kiyora cũng vậy nữa ! Nhanh lên kẻo đồ ăn nguội hết bây giờ !
Hiromi cố nén xúc động để không bật khóc , cô cùng cả nhà ngồi xuống quây quần bên bàn ăn , vừa dùng bữa vừa nói cười rất vui vẻ .
Phía ngoài nhà , một cô gái nhỏ mặc bộ Kimono màu hồng cầm trên tay một vật giống như cây kim rất sắc nhọn . Cô ta lần mò đến phía cuối giấc mơ của Hiromi rồi rạch một đường để đi vào bên trong tâm thức của nữ kiếm sĩ .
Phía bên trong tâm thức của Hiromi là một nơi đầy gió tuyết và băng che phủ khắp nơi . Những đợt gió tuyết lạnh lẽo phả vào người cô ta khiến việc di chuyển trở nên hết sức khó khăn , chưa kể đến việc chúng cũng cản trở tầm nhìn khiến việc tìm kiếm lõi linh hồn gần như là bất khả thi .
-Mình phải nhanh chóng tìm được lõi linh hồn của ả ta rồi quay trở về báo cáo với Enmu-sama mới được ! Chỉ có như vậy thì mình mới được mơ những giấc mơ hạnh phúc !
--------------------------------------------
Sau bữa ăn , Hiromi lại đi luyện kiếm với cha , được ông đích thân chỉ dạy hơi thở của băng cảm giác thích hơn hẳn là tự mày mò trong quyển sổ dày cộm kia . Đang tập luyện hăng say thì đột nhiên một ngọn lửa màu hồng bao trùm lấy cơ thể Hiromi , biến bộ thường phục của cô thành đồng phục của Sát quỷ đoàn , trên tay Hiromi cũng không còn là thanh kiếm gỗ mà thay vào đó là thanh Nhật Luân Kiếm đặc trưng của cô .
“ Đồng phục ? Nhật Luân Kiếm ? Còn cả ngọn lửa màu hồng kia nữa . Đó chẳng phải là huyết quỷ thuật của Nezuko-chan sao ? “
Hiromi bỗng chốc nhớ ra tất cả mọi chuyện và ý thức được rằng cô đang bị mắc kẹt trong một giấc mơ .
-Con không sao chứ Hiromi ?
Kazuhirou lo lắng hỏi cô con gái nhỏ của mình .
-Con xin lỗi , con phải đi đây .
-Chị hai đừng đi mà !
-Đúng thế , con ở lại đi Hiromi !
Kiyora và bà Yuka từ trong nhà bước ra , họ cố gắng ngăn cản cô rời đi bằng những lời cầu xin tha thiết , điều này làm cho Hiromi có chút do dự về việc có nên ở lại hay không . Nhưng đến cuối cùng thì Hiromi vẫn chọn rời đi mà không quay đầu lại nhìn .
-Chị hai ơi đừng bỏ em lại ! Chị hai ơi xin ch-
Kiyora cố đuổi theo Hiromi nhưng lại bị vấp chân ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo , cô bé ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn theo bóng lưng Hiromi và gào tên chị gái trong tuyệt vọng .
Tiếng gọi của Kiyora cứ văng vẳng bên tai Hiromi khiến lồng ngực cô nhói lên từng hồi . Hiromi cắn chặt răng mà chạy thật nhanh về phía trước , cô bật khóc nức nở , miệng liên tục lặp đi lặp lại câu “ xin lỗi “ . Giá như đây là hiện thực thì cuộc sống của gia đình cô sẽ vô cùng hạnh phúc . Nhưng thế giới vẫn luôn tàn khốc như vậy , Hiromi đã mãi mãi mất đi người thân rồi nên cô sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại được nữa .
-Chị xin lỗi Kiyora ! Xin em hãy tha thứ cho chị ! Hai chị em mình đã không thể ở bên nhau được nữa rồi…
Cô cứ thế cắm đầu chạy được một lúc lâu thì dừng lại bên bờ vực thẳm , vì đây là đường cụt rồi nên Hiromi bắt đầu suy nghĩ về việc bản thân có nên nhảy xuống hay không . Cô bắt đầu nhớ lại mỗi lần mơ thấy ác mộng chỉ cần bản thân chết đi trong mơ thì sẽ tỉnh lại ngoài đời thực , nghĩ tới đây Hiromi đánh liều nhắm mắt nhảy thẳng xuống vực sâu không thấy đáy .
Hiromi giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mộng , lúc này cả đoàn tàu đã bị bao trùm bởi một thứ gì đó giống như các mô thịt và có rất nhiều những xúc tu mọc ra từ đó . Tình hình bây giờ đang rất hỗn loạn , Nezuko cùng với Zenitsu đang cố gắng chiến đấu để bảo vệ những hành khách trên toa tàu này . Hiromi vội vàng đứng thẳng dậy để tham chiến nhưng cô đã khựng lại khi thấy chiếc haori màu vàng của Zenitsu từ trên người cô rơi xuống . Chắc cậu ta thấy Hiromi ngủ lâu quá nên mới đắp cho cô đây mà . Hiromi nhặt chiếc áo lên , thầm cảm ơn lòng tốt của Zenitsu , rồi rút kiếm ra lao đến chiến đấu .
-Hơi thở của nước . Thức thứ 4 : Đả Triều !
Hiromi dễ dàng chém đứt tất cả các xúc tu đang định tấn công Nezuko , điều này làm cô bé vô cùng vui mừng chạy đến nắm tay Hiromi .
-Nezuko-chan ngoan , có phải em đã dùng huyết quỷ thuật để gọi chị dậy không ?
Nezuko gật đầu , Hiromi thấy vậy thì mỉm cười xoa đầu cô bé như một lời cảm ơn .
Zenitsu lúc này cũng xuất hiện bên cạnh Hiromi trong tình trạng đang ngủ .
-Tanjirou và Inosuke đang ở bên trên chiến đấu với con quỷ , Rengoku-san thì nhờ bọn mình lo 3 toa tàu này còn 4 toa còn lại để anh ấy lo .
-Tớ biết rồi .
Hiromi đưa trả cho Zenitsu chiếc haori và bắt đầu nghiêm túc tham gia trận chiến , cô bảo cậu bạn tóc vàng ở lại toa tàu này với Nezuko , còn bản thân thì sẽ lo hai toa kia .
Sau một hồi chiến đấu , đoàn tàu bắt đầu chao đảo , bánh xe đã bị lệch khỏi đường ray khiến cho chiếc tàu lao thẳng ra bên ngoài . Hiromi vội vàng thi triển các chiêu thức để bảo vệ hành khách trong toa , nhưng do không để ý đến bản thân nên cô bị văng ra khỏi cửa kính . Trong cơn hoảng loạn , Hiromi mơ màng nhìn thấy một bóng hình lao đến ôm lấy cô và rồi sau đó mọi thứ trước mắt cô cũng tối sầm lại .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com