Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[11] Đào tạo cấp tốc hay là bóc lột sức lao động trẻ vị thành niên?

Cái đéo gì đang diễn ra vậy?

Thế quái nào mà hai ông bà lão dễ thương hiền hậu lại xắn tay áo để lộ những khối cơ chắc nịch như dân thể hình mới nốc tám chục chai protein vậy trời?!

- (ta xin lỗi vì đã không giới thiệu nhé, ta là Tama, cựu sát thủ hoạt động dưới trướng băng tộc.)

Bà lão ngầu lòi này chắc chắn là sát thủ. Vì bà vừa nới lỏi hai bên tay áo thì ám khí đã rớt lục cục xuống đất như mưa. Tôi giúp bà nhặt một cái phi tiêu lên mà ruột non run lẩy bẩy do sợ bà ngứa mắt thủ tiêu tôi luôn.

- (ta là gia chủ đời cuối của băng tộc, Hyosuke. Hân hạnh được gặp cháu.)

- À! Vâng.... ừm... đang hỏi tên á hả? Ờm..._ tôi không giỏi giới thiệu về mình, lúc này đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Thôi nào, nghĩ đi... nghĩ đi!!!! Giới thiệu kiểu gì cũng được...

- Good evening sir and ma'am! My name is Tran An Di. I’m 18 years old and still single. I live in Ve Nha An Tet city and have just graduated from Nguyen Gia Dinh La So Mot university with the major in English Studies. I'm still looking for jobs so now I'm jobless (reincarnated). I like dancing and vibing to music. My favorite song is Lau Dai Tinh Ai - a famous song perform by Dam Vinh Hung. I consider myself a open-minded, talkative, sincere, extroverted person. But no one is perfect and so do I. I'm reckless, careless, stubborn, aggressive, lazy person.... bla bla bla...

(Vietsub: Chào buổi tối, thưa bà và ông!  Tên tôi là Trần An Di. Tôi 18 tuổi và vẫn còn độc thân. Tôi sống ở thành phố Về Nhà Ăn Tết và vừa tốt nghiệp đại học Gia Đình Là Số Một chuyên ngành Nghiên cứu tiếng Anh. Tôi vẫn đang tìm việc làm nên bây giờ tôi đang thất nghiệp (chuyển sinh). Tôi thích nhảy và nghe nhạc. Bài hát yêu thích của tôi là Lâu Đài Tình Ái - một bài hát nổi tiếng do Đàm Vĩnh Hưng biểu diễn. Tôi là dạng người cởi mở, ít nói, chân thành, hướng ngoại.  Nhưng không ai là hoàn hảo và tôi cũng vậy. Tôi liều lĩnh, bất cẩn, cứng đầu, hiếu thắng, lười biếng .... bla bla bla ...)

Một màn giới thiệu bằng văn mẫu tiếng anh là thứ duy nhất tôi sỏi sàng xổ ra dẫu tôi thừa biết hai ông bà không hiểu tiếng anh. Tôi còn đéo biết hai ông bà nói tiếng gì ấy chứ! Rào cản ngôn ngữ thật đáng sợ, tôi tuyệt vọng, tôi đau đớn và gục ngã...

Không ngoài dự đoán của tôi, hai người già nhìn tôi với con mắt ái ngại.

- (coi bộ cô ta bị điên thật...)

- (ôi chà... một người kế thừa có khả năng cắt cổ Muzan lại bị điên... loài người hết hi vọng rồi.)

Bà lão lắc đầu phiền não. Rõ là bà cũng tuyệt vọng như tôi. Cả ba nhìn nhau vài giây rồi đồng thanh thở dài.

Không biết bằng cách thần kỳ và vi diệu nào đó - cụ thể là do An Di đã quen đi ăn chực - mà hai ông bà mời tôi vào ăn một bữa ngon lành. Tôi vui lắm! Tôi cảm ơn ông bà thật đàng hoàng trước khi xơi hết cả bao gạo nhà hai người.

Sau bữa ăn no nê, tôi bị bịt mắt, trói tay chân lại rồi bị vác đi đâu đó.

... Xin lỗi, mồm nhai quá trớn.

Tôi vẫn không tin được là cha mẹ thứ hai của mình sẵn lòng bán tôi đi chỉ vì tôi ăn hơi quá. Tôi buồn lắm, buồn tới mức xơi hết cả mâm cỗ mới dọn ra trước mặt tôi trong khi hai ông bà đang nói chuyện với một người bạch tạng nào đó.

- (chà, một người qua đường nhưng lại có thể kế thừa băng thức của băng tộc ư? Lại có thể sử dụng được ngay khi chạm vào kiếm?)

- (có vẻ có tố chất. Chúa công muốn nhồi nặn cô ta bao nhiêu cũng được, coi như lấy lại tiền cơm.)

Tự dưng tôi có cảm giác bị bán. Hi vọng không có chuyện đó, tôi chưa đi phố đèn đỏ và cũng không bao giờ có ý định đi phố đèn đỏ. Với lại tôi không nghĩ tôi đủ đẹp để làm "21" đâu...

Họ nói cái ngôn ngữ kì lạ có rất nhiều nguyên âm của họ, còn tôi ngồi ăn mấy món ngon mà hai cô bé hắc bạch vô thường từng gác thi cuộc thi gì đó mà Không Cảm Xúc của Hồ Quang Hiếu từng kêu tôi đi đem lên. Công nhận... quán này bán đồ ăn vị hơi lạ, nhưng mà ngon thật. Quán này bày trí sang trọng như thế chắc bán đắt lắm, hi vọng ông bà trả tiền cơm rồi mới về.

Thấy ông bà về, tôi cũng vội gói ghém đồ ăn đem về ăn thêm thì bị ai lôi lại ép quỳ gối. "Đéo ổn rồi" lần một. Tôi nhìn lên và thấy trong số những người đang quỳ cùng tôi có anh chàng trả giá năm đồng thịt heo kiếp trước. "Đéo ổn rồi" lần ba. Người bạch tạng với khuôn mặt nửa chín nửa sống nói gì đó và tất cả bọn họ bắt đầu la hét và ép tôi nói cái gì đó. "Đéo ổn rồi" toàn tập.

Vì có quá nhiều người mà có vẻ như tôi sẽ còn gặp lại nhiều nên từ đây về sau tôi sẽ đặt tên cho họ để dễ nhận biết nhé! Cơ mà mình đang nói chuyện với ai vậy...?

- (thưa chúa công, tôi không có ý thất lễ nhưng ngài không thấy cô ta quá ngu ngốc để đánh ngang cơ với Kibutsuji như cựu băng trụ đã nói hay sao?)_ người có mái đầu bạc trắng như một ông già tám chục tuổi cơ thể đầy sẹo như tấm thớt (Sanemi) - tôi sẽ gọi là Giận Cá Chém Thớt - nói gì đó với người bạch tạng.

- (đánh ngang cơ! Tuổi trẻ thật hào nhoáng!!)_ người với mái tóc nhìn như biển hiệu phòng cháy chữa cháy chưa bị rỉ sét mới lắp ở trường cấp 2 (Rengoku) - tên sẽ là Lửa Thiêng Cao Nguyên - gào lên.

- (tuy cách cư xử của cô ta không được mĩ lệ cho lắm...)_ người giàu vắt đá quý đầy người với quả tha thu khá là kì cục trên mặt (Tengen) - Sonic - thì thầm thêm vào câu trước.

- (trông cô ấy ngốc nghếch dễ thương quá~ như chó con ấy)_ một cô gái với màu tóc làm tôi nhớ đến kẹo dưa hấu mỗi tết mẹ mua và tôi khá chắc cô ấy có thiện cảm với tôi (Mitsuri) - chắc chắn rồi, Yêu Ngay Từ Cái Nhìn Đầu Tiên - nhìn tôi với đôi mắt dịu dàng.

- (ngốc quá thì gọi là thiểu năng nhỉ?)_ đu trên cành quất là một con rắn người người rắn (Obanai) - hãy gọi là Thanh Xà Bạch Xà.

- (tội nghiệp cho đứa trẻ không bình thường... a di đà phật) _ một người đô con với đôi mắt trắng dã hệt như cái cách cha tôi dán ngược mí mắt làm ông mù dọa tôi (Gyoumei) đeo chuỗi tràng hạt - tất nhiên tên sẽ là Độ Ta-... Đường Tăng!!! -

- (Hừm... sáng mai ăn gì nhỉ...)_ tôi nghe ai đó thì thầm, đó là một người con trai tóc dài nhuộm fade màu xanh lơ, mặt không cảm xúc 2.0 (Muichirou) - không còn nghi ngờ gì nữa, là... không biết đặt tên là gì nữa, thôi thì cứ gọi là trai vô cảm đi.

- (Tay của cô bị thương rồi, lát nữa đến chỗ tôi nhé?)_ Cô gái với mái tóc tím lịm sìm sim bằng lăng tím chiều tím hoàng hôn sầu tím thiệp hồng (Shinobu) dịu dàng xoa xoa bàn tay tôi - tên của chị sẽ là Lan & Điệp.

- (...)_ người cuối cùng, không cảm xúc original, người mà không ai chơi chung lại gần nói chuyện, tên của anh sẽ là... boom hàng. Trả giá đã đời rồi không lấy  thịt.

Nháo nhào một hồi thì họ tự nhiên im lặng. Giận Cá Chém Thớt bước đến gần xô đẩy tôi như bọn bắt nạt điển hình trong phim học đường. Cố tình kiếm chuyện để trao đổi chiêu thức, có vẻ như trận đấu này đã được chấp thuận vì không ai ra can ngăn gì cả. Tôi không phải là loại ham đánh nhau nhưng tôi sẽ không ngồi yên khi bị đánh đâu, vì vậy nên-...

- Tuy không biết tui làm gì sai hay động chạm tới ông nhưng thôi chuyện nhỏ bỏ qua vĩ hòa vi quý đi nha!

Tôi hèn, tôi biết. Nhưng Giận Cá Chém Thớt có kiếm, đô vãi linh hồn còn tôi thì có mỗi cọng vải cột lưng quần. Đánh với ổng thì khác gì kêu tôi cầm khúc củi tự đập vào đầu? Vì vậy tôi chọn một lời nói thay vạn hành động với hi vọng người văn minh võ mồm không vỡ mặt.

Sau một hồi thì Giận Cá Chém Thớt cũng để tôi yên, sau đó tôi được Lan & Điệp băng bó đôi bàn tay bị băng ăn, sau đó tôi ăn một bữa to nữa, ngủ một giấc thật ngon, qua ngày hôm sau tôi bị cả đám lao vào đập banh xác.

Cái đéo gì vậy? Bạo hành trẻ em đấy à! Chín người cùng lao đến đánh thì sao tôi né được?! Cứu!! Cục bảo vệ trẻ em!! Họ bắt tôi gánh tám thùng nước lên đồi!! Họ bắt tôi chạy việt dã tám cây số một tiếng!! Họ cho tôi ăn mỗi một chén dưa muối!! Bóc lột sức lao động trẻ vị thành niên!!!!! Cứu!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com