Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[6] Sát hạch lấy bằng chứng minh thợ diệt quỷ và nhận nuôi Uchiha Itachi

Leo đồi cực như chó.

Dù tôi đã luyện cơ rất nhiều nhưng chạy vượt đồi vẫn quá sức với tôi. Thật sự, là không, chịu được!!

Tôi lăn ra đất nằm. Mệt mỏi. Ước gì lúc này có con Dream đầy bình chạy cho khỏe. Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước mà thôi...

Ứ ừ ứ chịu đâu!! Muốn có xe chạy cơ!!!

Tôi đã đi được ba ngày liền. Vì ban đầu sợ đi không kịp tới nơi trong năm ngày nên tôi mới chạy xuyên đêm. Bây giờ thì sắp tới nơi rồi nên tôi không cần phải chạy xuyên đêm nữa mà đêm nay có thể cắm trại trong rừng.

Tôi của bây giờ khác tôi của một năm trước nhé! Tôi không sợ quỷ xuất hiện đâu. Vì chỉ cần một âm thanh nhỏ là tôi thức ngay. Và kiếm lúc nào cũng nằm bên cạnh tôi cả, nên không phải lo chuyện bị úp sọt nửa đêm mà không kịp trở tay...

... Nhưng đó là chuyện trước khi tôi vào giấc ngủ, còn sau đó thì không biết gì hết.

Đêm khuya, gió mát quá đi. Ước gì giờ tôi được ở nhà, bật điều hòa đắp chăn ngủ ngon lành. Nhớ cha mẹ quá đi! Hức.

Mồm nói là vậy, nhưng tôi lăn ra ngủ mất tiêu cho tới sáng hôm sau. Tôi vẫn tiếp tục con đường leo đồi lội suối. Mệt, mồ hôi đổ như tắm, nhưng cuối cùng những nổ lực vất vả gian truân của tôi cũng được đền đáp bằng trái ngọt.

Ơ khoan, ngọt ngào mẹ gì thế này? Tôi bị bế đi quẳng vào rừng cùng một lũ thợ diệt quỷ nghiệp dư khác. Bộ định tự tử tập thể hả?

Ừ thì từ những gì tôi ngó được thì cô gái có cái kẹp tóc con bum búm, cậu nhóc tóc đỏ mận, cậu nhóc tóc vàng và cậu nhóc mặt nhăn như khỉ ăn ớt khá mạnh. Còn lại thì tầm trung thôi.

Tôi dám cá một tháng tiền tiêu vặt rằng đám còn lại sẽ tạch như sĩ tử mùa thi!

Ờm, thì... tôi chắc cũng trung bình thôi. Hi vọng không chết. Hi hi!

Có hai bé gái mặc kimono đang cố gắng nói gì đó với chúng tôi, nhưng chỉ có "chúng" hiểu, còn "tôi" thì không. Bởi vì tôi không biết thứ tiếng mà các bạn đang biểu thị...

Mặc kệ tất cả, tôi cầm thanh kiếm xanh băng của mình lao vào rừng và bắt đầu bữa tiệc máu của mình. Nhiều lúc tôi thấy mình giống như con người khác ấy, bạo lực, giết chóc...

... Mồm điêu bốc phét! Tôi vẫn là tôi thôi! Làm gì có chuyện tôi khác đi chứ!!

Gặp con quỷ nào là tôi chém con đó, chẳng quan tâm nó định nói hay làm gì. Cuối cùng tôi va phải một cục thịt u chành bành... cùng một nhóm thợ diệt quỷ đang cố gắng thông não của nó.

May mà lúc đi tôi có mang theo ít hồng phơi khô, giờ thì tôi ngồi chòm hổm xuống vừa nhai hồng khô vừa xem kịch dù không hiểu tiếng nước ngoài. Ước gì có bắp rang bơ và phụ đề...

Kịch, rất hay! Cậu nhóc tóc màu đỏ mận với cặp bông tai mặt trời mọc đã chém bay đầu cục thịt đó, và nhẹ nhàng nắm tay siêu thoát cho nó.

... Sao thấy chột dạ thế nhỉ? Mỗi lần chém chết quỷ là tôi cứ giơ ngón giữa cười vào mặt nó hoặc nhảy tưng bừng quanh cái xác của nó. Nghiệp của tôi chắc chất cao như núi rồi...

Có thể tôi sẽ học theo cách làm ôn nhu này... ha ha, đùa đấy... ác thì cứ mãi ác thôi, chẳng thay đổi được đâu!

Sau khi buổi tàn sát kết thúc, tôi đi tới chỗ ban nãy gặp mặt. Có vẻ chỉ có năm người gồm: tôi, cậu nhóc tóc đỏ mận, cậu nhóc tóc vàng, cô gái có cái kẹp tóc bum búm và cậu nhóc mặt nhăn như khỉ ăn ớt thôi.

Ờ, sau đó lại là một màn nói tiếng tây tiếng ta gì đó. Nếu bỏ cái rào cản ngôn ngữ qua một bên thì tôi thấy hai cô nhóc hướng dẫn viên khá dễ thương. Đúng kiểu trẻ em má búng ra sữa luôn. Nhưng rồi kiểu gì cũng có một thằng đầu đinh bắt nạt con nít xuất hiện...

... Nó xảy ra thật mọi người ơi! Mồm thối thế!! Thằng mặt nhăn như khỉ ăn ớt đang bắt nạt con nít!!

- Này!! (Này!!)

Hai bàn tay, một nam một nữ nắm lấy tay của thằng mặt nhăn như khỉ ăn ớt đó hất ra khỏi cô gái nhỏ tóc trắng tội nghiệp.

Đó là tôi và cậu nhóc tóc đỏ màu mận. Ý tưởng lớn gặp nhau, chúng tôi đi ra phía trước bảo vệ che chở cho hai cô gái nhỏ.

- (tôi không biết cậu đang cố làm gì nhưng ra tay với con gái là không lịch sự đâu!)

Cậu nhóc tóc đỏ mận nói, rất anh hùng và mạnh mẽ. Rất giống siêu nhân đỏ nên tôi sẽ đặt tên cho cậu ta là Gao đỏ. Sẵn đặt tên thì tôi sẽ đặt luôn cho những người còn lại. Cánh bướm dối gian (cô gái có kẹp tóc bươm bướm), Pikachu (cậu nhóc tóc vàng), ớt sừng trâu (mặt nhăn như khỉ ăn ớt).

- Em nó còn nhỏ! Em nó có biết gì đâu!!

Mặc kệ tôi nói nhăng nói cuội. Ớt sừng trâu tức giận bỏ đi không thèm nhìn tôi và Gao đỏ nữa. Người gì đâu mà vô duyên thế nhỉ?

Sau đó hai cô gái cho chúng tôi chọn một cục quặng gì đó. Tôi thì chọn cục mà mình vừa ý nhất, cơ mà sao lại có cảm giác sẽ hối hận làm sao ấy. Nhưng cũng không thể chọn lại nên thôi. Chịu vậy.

Tiếp theo sau đó là màn mà tôi sợ nhất, màn đóng tiền học phí đầu năm.

May mà trước đó tôi có đi đổi bạc ra tiền nên có thể xoay sở được. Vừa khít luôn. Nếu không chắc tôi bị bắt ở lại rửa chén quá...

Sau đó, một con quạ, theo lời wibu lớp tôi nói thì tên của quạ trong tiếng Nhật là "hiện thân của Uchiha Itachi", mà Itachi là cái quái gì nhỉ? Tóm lại là hiện thân của Uchiha Itachi xuất hiện và bay lòng vòng theo tôi. Nó biết nói, nhưng không biết tiếng Việt. Vì có pet mới nên tôi sẽ đặt cho nó một cái tên thật là chất chơi người dơi: Uchiquạ.

Kết thúc buổi tàn sát, ai về nhà nấy. Riêng tôi, không có nhà gần đây nên sẽ đi xuống ngôi làng gần đó để tá túc qua ngày. Đợi xem cái màn tôi đóng tiền được thành phẩm gì, và còn cục quặng mà tôi chọn nữa.

Tôi sống như một con cú vậy! Ban ngày ngủ, còn ban đêm thì đi săn quỷ. Việc săn quỷ đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi như một thói quen chẳng thể vứt bỏ...

Ừ thì tôi còn có thói quen khác không thể dứt bỏ nữa, là làm thịt heo rừng đem bán.

Mấy ngày ăn chơi ngủ nghỉ diễn ra vô cùng, vô cùng, vô cùng... bình thường. Giết quỷ, chọc tiết heo, bán thịt, ăn, ngủ. Có cảm giác tôi đã từ bỏ nhân tính để nhập môn vào nghề bán thịt heo rồi.

- Hừm! Công nhận từ ngày mình tới đây khỏe hẳn ra! Không còn bài tập, không còn kiểm tra, không còn deadline, không còn bạn bè... a... ha ha... hu hu...

Tôi khóc thiệt đó!

Đúng là kiếp trước tôi có ít bạn bè, nhưng trong số đó vẫn có vài người mà tôi thật sự trân trọng. Hai người bạn thân nhất của tôi, hai người tri kỉ tâm đầu ý hợp hiếm có khó tìm của tôi...

Võ Văn Thái, biệt danh: Ô-ni-chan-ba-ca-hen-tai, điểm trung bình: 9.8, chuyên toán. Con tró này tốt tính lắm, lúc nào cũng cho tôi mượn tập chép bài dù chữ xấu ma chê quỷ hờn.

Nguyễn Nhật Hạ, biệt danh: chúa tể simp trai sport anime, điểm trung bình: 8.5, chuyên simp. Con tró này hề lắm, nói chuyện xàm lòn với tôi suốt ngày, nó tà dâm nên luôn có quỷ theo sau.

Tôi ngủm củ tỏi rồi không biết hai con tró ấy có buồn không, có nhớ tôi không, có nhớ xóa lịch sử chat chứa code hạt nhân của tôi không...

Đang ngồi tò te nhai đào nhìn trời ngắm đất thì tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa. Khá là chắc kèo không phải quỷ, vì từ khi qua đây tôi chưa gặp con quỷ nào tắm nắng cả.

- Ai vậy? Hê lô? Bé có vấn đề về tim mạch, đừng hù, bé sợ...

Có một dáng người cao cao, có vẻ là đàn ông, mặc bộ đồ kỳ lạ, đeo kèm cái mặt nạ trông dị hợm vãi chó mèo. Ông ta đi đến gần chỗ tôi, nói rất nhiều, giọng nói thanh thoát như đang giảng hóa 12 remix vậy.

Dù tôi làm vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú lắng nghe, nhưng sự thật không thể chối cãi là tôi đéo hiểu con mẹ gì hết. Sau đó, ông ta ngừng nói rồi đưa cho tôi một thanh kiếm trong bao.

Ồ, ra là vậy! Shipper à! Sao không nói sớm để người ta còn trang điểm để chụp hàng feedback!!

Hi vọng cây kiếm này không tệ như hàng sale 1k sốp pi...

End chap 6.

Chú thích của tác giả:
Võ Văn Thái và Nguyễn Nhật Hạ (đổi tên theo yêu cầu) là hai người có thật, OTP của tôi là có thật, còn Trần An Di thì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com