Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Vùng ảo giác

"Tokito - san!!! Đi gọi Giyuu đến đây giùm tôi với" - Shinobu đạp cửa đi vào, hai tay toàn là máu.

Sau cùng cũng đưa được cô về tới nơi, chỉ là việc cần làm chưa dừng lại ở đó.

.

Muichirou vịn vào một bên cửa, thở dốc. Chạy từ Hà phủ đến nơi cô làm nhiệm vụ, chạy từ chỗ làm nhiệm vụ quay về Điệp phủ. Còn chưa kể chạy qua Thuỷ phủ nữa, cậu cũng sắp ngất tới nơi rồi.

"Kocho - san muốn gọi anh qua đây" - Muichirou tóm tắt nhanh gọn sự việc, ngồi phịch xuống hiên nhà do đã quá mỏi mệt.

Giyuu cũng vừa làm nhiệm vụ trở về, kiếm vẫn đang cầm trong tay thì bị cậu kéo qua đây. Sự khó hiểu trên gương mặt hiện rõ.

Cuối cùng, sau vài phút đi loanh quanh thì anh cũng đã tìm thấy Trùng trụ.

"Tsunara cần truyền máu, là nhóm A. Anh có cùng nhóm máu với em ấy không??" - Cô gấp gáp hỏi, gỡ đôi găng tay đẫm máu ra, vứt vào một cái thùng gần đấy.

"...tôi nhóm O"

"Được, cho tôi lấy máu xét nghiệm đi đã. Nếu đúng là máu O thì có thể truyền."

.

"Lấy túi gạc mới ra đây, máu lại chảy rồi!!"

"Nước, lấy thêm một chút nước nữa đi!!!"

Giọng nói gấp gáp từ bên cạnh vang lên. Cách nhau một tấm ngăn, nhưng Giyuu hoàn toàn có thể cảm nhận một cách trọn vẹn sự căng thẳng của Shinobu lúc này.

Muichirou từ hiên nhà cũng đã chuyển vào ngồi bên trong. Có lẽ do ngoài kia lạnh quá, hơi thở ra đều thành khói trắng trước mặt.

"Cảm ơn" - Giyuu nói, đôi mắt xanh sẫm dán chặt xuống nền đất trước mặt. Hơn hai lần, mạng sống của em gái anh đều là do cậu cứu vớt.

Muichirou lắc đầu, hai chân đung đưa không chạm đất.

"Nếu người khác là tôi, chắc chắn cũng sẽ làm như vậy"

Chiếc áo khoác ngoài mỏng manh nhanh nhóng bị cởi ra trong chốc lát. Ánh mắt cậu đăm chiêu, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

"Tomioka - san, lúc tôi đưa cậu ấy về, trên đường có nhờ tôi chuyển lời tới anh."

"..."

"Cậu ấy muốn nói là xin lỗi."

"Ừm" - Giyuu đáp, đôi mắt chuyển hướng ra khung cửa sổ bên cạnh. Rút cuộc là xin lỗi về điều gì cơ chứ??

Là muốn xin lỗi, bởi vì không thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

.

Trái ngược với sự vội vã của mọi người xung quanh, Tsunara lúc này đang bình yên ở một khoảng không gian rất kì lạ.

Nơi này hoang vu như không có người, xung quanh chỉ toàn cây và lá. Gió xào xạc êm dịu thổi nhẹ qua từng tán cây. Nắng rót mật vàng trải màu dịu nhẹ lên thảm cỏ...

Mái tóc đen dài xoã ngang vai, được người đằng sau cẩn thận tết gọn gàng.

"Tsunara, Tsunara..." - Người con gái dịu dàng, mặc trên mình một chiếc áo màu đỏ thẫm, giọng nói êm ái như sương sớm ban mai, không ngừng đọc đi đọc lại tên cô.

"Dạ? Nee - san"

"Em thật sự tin chị là Tsutako à??"

Cô gật đầu, chắc chắn với lựa chọn của bản thân.

Dù sao trước khi mọi việc tồi tệ xảy ra, Tsunara là được chị một tay chăm sóc. Sao có thể quên mặt Tsutako được??

"Chị chắc chắn là Tsutako nee - san. Trong phủ vẫn còn giữ ảnh của chị mà, em không nhìn lầm được" - Cô đáp, nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai người bên cạnh.

Rồi như nhận ra điều gì đấy khác lạ, Tsunara bật dậy, quay sang hỏi:

"Nee - san, em có thắc mắc"

"Ừm, hỏi đi"

"Chị... không còn nữa. Mà em lại ở đây, ngay bên cạnh chị. Vậy, em đã chết rồi sao??"

Tsutako nghe xong, im lặng không trả lời; Ngoảnh mặt nhìn khung cảnh trước mắt.

"Không hẳn, chỉ là cơ thể em đã đi quá giới hạn nên tạm thời đến được đây - Vùng "ảo giác", nơi chứa toàn bộ chấp niệm và mong muốn của em ngay lúc này"

"...Chấp niệm sao??" - Tsunara tròn mắt ngước nhìn. Còn có cả vụ bay vào vùng ảo giác nữa à??

"Ừm. Nhưng không phải là không có cách thoát ra, chỉ cần em thật sự muốn----"

"Không, nee - san. Em muốn mãi mãi ở đây, ngay bên cạnh chị" - Cô chẳng buồn nghe hết câu, vòng tay ôm chặt lấy Tsutako bên cạnh. Để vuột mất người chị đáng kính này một lần, vậy là đã quá đủ rồi.

"Khoan đã, bình tĩnh nghe chị nói đây. Em đang đứng giữa hai lựa chọn."

Cô vùi đầu vào mái tóc dài của chị, mùi hương quen thuộc này rõ ràng không phải là cay, nhưng nó cứ làm cô muốn khóc.

"Nếu em quyết định ở lại đây, vậy đúng như ban nãy đã nói, Tsunara. Em sẽ thật sự chết..."

"..."

"Còn nếu em thật sự quyết tâm quay về, vậy chị sẽ giúp em trở lại với thực tại. Đừng vội trả lời, để sau hẵng nói, nhé??"

"Tsutako nee - san... Có thể để em bên chị mãi mãi được không?? Em không muốn tỉnh dậy nữa" - Tsunara nói, đôi mắt xanh phản chiếu bầu trời mênh mang lồng lộng gió. Những năm qua, làm gánh nặng của anh trai lâu vậy là đủ rồi. Nếu cô còn sống, e là còn gây thêm cho Giyuu nhiều phiền phức nữa.

"Chị đã nói là để sau đi màaaaaa" - Tsutako vén tóc mái của cô sang một bên, gương mặt phúc hậu hiện lên một nụ cười - "Hiện giờ, có thể em nói rằng không muốn tỉnh lại, nhưng thâm tâm em đâu mong mọi chuyện xảy ra như vậy, phải không??"

Đúng rồi nhỉ... Cô là thân nhân cuối cùng của anh còn sống trên cõi đời này.

Cũng có thể nói, cô là một trong những lý do hiếm hoi làm anh có động lực sống.

Nếu lần này đúng là Tsunara không tỉnh lại thật, không còn sống nữa, vậy thì cô sẽ cảm thấy rất có lỗi với Giyuu do đã bỏ anh lại một mình...

Nhưng mà, chỉ vì cô, Giyuu đã phải chịu khổ quá nhiều.

Năm ấy, không phải nhờ may mắn mà cô còn sống sót. Giờ đây, không phải tự nhiên mà cô có nơi để về. Tuổi thơ, không phải vốn từ đầu đã luôn êm ấm, thuận lợi và vui vẻ trôi qua, cô cảm thấy nó yên bình và hạnh phúc, bởi sau lưng cô, người anh trai kia đã gánh vác toàn bộ ưu phiền nặng nhọc...

Đứng giữa mong muốn cá nhân và niềm vui của người khác, quả nhiên việc chọn lựa khó khăn vô cùng.

.

Lời nhắn của tác giả:

Có bác nào đọc đến đoạn Tsunara nói muốn ở lại với Tsutako mãi mãi mà định chửi em nó ích kỉ khum;> Nếu hoq có thì mời lứt qua còn có thì ở lại đây đọc nè^^

Toai biết là có thể bạn sẽ thật sự khó chịu khi đọc đến đoạn đó;> Đại loại kiểu: Giyuu với Muichirou cứu ẻm sấp mặt mà ẻm lại muốn die. Cơ mà bạn eyyy, hoàn cảnh của Tsunara nó đặc biệt lắm;-;;

Bạn có thể tưởng tượng rằng, Tsunara được Giyuu bao bọc một cách trọn vẹn nhất mà anh có thể làm, cơ mà không phải cứ thế mà Tsu không biết đến buồn bã và mất mát đâuu:))) Giyuu chịu bao nhiêu đau khổ thì Tsunara cũng chịu y chang vậy, thậm chí sau này còn nhiều hơn. Bởi Giyuu mất đi ba mẹ, chị gái; Tsunara cũng vậy. Giyuu mất đi Sabito - người bạn thân thiết nhất thì Tsunara cũng mất đi Makomo - người chị thứ hai của em.

Giyuu còn có Tsunara là thân nhân còn lại, chứ sau này Giyuu 25 tuổi, ổng ngỏm rùi là còn lại mình Tsu bơ vơ;) Chưa kể đến vụ vì ẻm mà Giyuu phải chăm chỉ làm việc kiếm xiền hơn nàiii, dành nhiều thời gian lo lắng cho cái biệt phủ hơn nàiii, vân vân mây mây; Vậy nên Tsu luôn có một nỗi tự ti là vì bản thân chưa đủ giỏi, chưa xuất sắc bằng anh trai nên Giyuu sẽ rất phiền do có em ấy bên cạnh (dù sự thật là ổng không những không phiền mà còn rất vui do em còn sống).

Nếu đổi lại là bạn trong trường hợp nàii thì cũm chưa chắc bạn chọn sống tiếp à nghen:)) vậy nên hãy cảm thông cho bé Tsu 🙆‍♀️ một chút nhó:333

Cảm ơn nếu đã đọc tới đây:)) Toai phải ngoi lên do sợ các bác quay qua anti nhân vật chính thì toạch.

Chúc đọc truỵn zui zẽeee, muâhhahahahahah.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com