Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50:

"Obasannn" - Yuriko đưa tay giật nhẹ vạt áo của Tsunara, giọng nói tuy chưa tròn vành rõ chữ nhưng cũng có thể nghe được.

Sáng sớm đầu xuân. Thời tiết lạnh buốt như dao cứa vào da thịt.

"Trời còn chưa sáng sao đã dậy rồi??" - Cô véo nhẹ bên một bên má của Yuri, nhẹ giọng hỏi.

"Con không ngủ được nữa" - Riko cười khúc khích, đưa tay ra ngoài hiên nhà, nghịch những bông tuyết trắng đang lần lượt rơi xuống.

"Mặc áo vào, cảm lạnh đấy" - Tsunara vòng tay ôm chặt cục bông nhỏ vào lòng, trong lòng cũng được an ủi đôi chút - "Lát nữa còn qua phủ đón anh trai con về đây"

"Không được!!" - Riko lắc lắc đầu, hai tay đan chéo thành dấu X.

"Tại sao lại không?"

"Nii - chan sẽ cướp obasan của con mất!!!!"

.

Tsunara tay trái cầm một chiếc ô trắng, tay phải dắt theo Yuriko.

Sau cùng thời điểm này cũng đến rồi.

"Obasan, người đang buồn sao?" - Yuriko hỏi, giọng nói non nớt lanh lảnh vang lên - "Sao người không cười nữa??"

Cô đột nhiên bị kéo khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, theo phản ứng tự nhiên mà mỉm cười tươi tắn.

"Không không, chỉ là đang suy nghĩ một chút."

Nghĩ xem làm cách nào để Yujirou không nhớ được sự thật tàn khốc này...

Thuỷ phủ quen thuộc đã đang ở trước mắt. Cô đưa đôi tay đỏ ửng do lạnh và buốt lên, mở khoá lạch cạch.

"Con ra sân sau chơi tuyết đi" - Cô nói - "Nơi đây người lớn còn có việc"

"Cạch" - Dứt khoát mở toang cánh cửa phòng khách, gió rét liên tiếp ùa vào.

Tsunara chớp nhẹ mắt, lẩn tìm bóng dáng quen thuộc giữa căn phòng tối tăm.

"...Nii - chan, em đến rồi"

.

Mặt trời nhô lên sau đường chân trời xa tít tắp. Ánh nắng ấm áp chiếu sáng phòng.

Tsunara tìm thấy Giyuu, và cả Yujirou ở ngay phòng khách.

Lúc ấy, Yujirou đang ngủ rất say, cuộn người bên cạnh người cha của mình, gương mặt mỉm cười hạnh phúc.

Sống mũi đã bắt đầu hơi cay, Tsunara chậm rãi bế cậu lên tầng trên, đắp chăn cẩn thận.

Có những chuyện, không nên để trẻ con biết, cũng tuyệt đối đừng nói ra.

Vì trẻ con, không cần phải biết nhiều như vậy.

Cũng không cần thiết phải chấp nhận sự thật đau lòng đến thế...

.

Tomioka Giyuu mặc lên người bộ đồng phục đã 4 năm không đụng đến, sau cùng vẫn vừa in như vậy. Bên ngoài là chiếc áo haori đã sờn vải do cũ kĩ, hai gam màu tách biệt mà Tsunara đã vá lại biết bao nhiêu lần.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi seiza như mọi ngày, người tựa nhẹ vào bức tường bên cạnh như vừa mới ngủ thiếp đi. Cách đấy không xa, thanh kiếm quen thuộc cùng vài vật lặt vặt được đặt trên mặt đất.

Tất cả mọi thứ đều đã đồng hành cùng Giyuu trong một khoảng thời gian dài. Từ ngày vận mệnh đổi thay cho tới khi anh không còn nữa.

"Nii - chan. Vẫn luôn là anh tốt với em nhất. Là anh cứu mạng em, chăm sóc và nuôi nấng em từng ấy năm ròng."

"Nhưng từ khi biến cố xảy ra, từ khi nee - san không còn, em bỗng nhận ra: Cuộc đời này không phải nhuốm màu hồng như những câu truyện cổ tích mẹ hay kể. Chúng thật ra là có màu xám xịt, chẳng ngọt ngào chút nào hết"

"Càng lúc càng nhiều chuyện xảy ra. Và rồi vận mệnh đổi thay theo từng ngày. Dòng chảy của cuộc đời cứ xoay, xoay mãi. Đưa đẩy chúng ta đến với sự hạnh phúc vô bờ bến, rồi lại ném chúng ta vào hố sâu tuyệt vọng."

"Dù vậy em vẫn luôn cảm thấy rất biết ơn, vì nii - chan vẫn còn đó, vì ông trời chẳng cướp đi của em tất cả. Anh vẫn luôn gồng mình mà cố gắng, chịu đựng toàn bộ mệt mỏi và áp lực để em có cuộc sống yên bình"

"Em biết ơn nhiều lắm. Chính vì vậy em sẽ không khóc trong đám tang của nii - chan"

"Bởi vì chết là được giải thoát, không còn đau khổ vướng bận. Vậy nên, em sẽ một mình ở lại, thay anh nuôi dạy Yuriko và Yujirou."

"Thế giới này đã tàn nhẫn với những người tốt quá mức rồi..."

"Vậy nên, hãy ngủ yên, anh nhé."

"Tất cả những việc còn lại, em và mọi người đều sẽ lo lắng chu toàn cho anh..."

.

Ngay ngày hôm sau, đám tang của Giyuu rất nhanh đã được diễn ra.

Mây đen vây kín một khoảng trời, mưa ào ào trút xuống.

"Obasan, otousan đâu rồi ạ??" - Yuriko nấp sau vạt áo cô, lí nhí hỏi.

"...Yuri, con rất thích ngắm sao, phải không?"

"Vângg. Sao rất sáng, cũng rất đẹp"

"Otousan của con đã thắp sáng một ngôi sao trên bầu trời. Tối nay, con hãy thử tìm nó nhé" - Cô ôn nhu xoa xoa mái tóc dài chạm vai của Yuriko, trên mặt là một nụ cười nhạt.

Yujirou, cả Yuriko nữa. Cả hai đều còn quá nhỏ để biết có chuyện gì đã xảy ra.

Cũng còn quá sớm để nhận lấy một nỗi đau mà đến người lớn nghe xong còn sụp đổ.

.

Để đảm bảo mọi thứ đều diễn ra trong im lặng, từ trước lúc hoả thiêu cho tới khi chôn cất. Toàn bộ khoảng thời gian đó, Yujiro và Yuriko đều đang chơi đùa vui vẻ ở khoảng sân sau, dưới sự chăm sóc của một vài gia nhân trong phủ.

"Con chọn thời điểm rồi thông báo. Không thể cứ mãi giấu giếm rồi để bọn trẻ sống với một niềm tin mãnh liệt là thằng bé sẽ về được" - Urokodaki lắc đầu đầu mệt mỏi, đôi tay nhăn nheo do tuổi tác vỗ nhẹ lên vai cô.

"Vâng, con nhất định sẽ lựa lời..." - Tsunara gật đầu, quay người bước đi.

Suốt quá trình dài từ khi bước vào phủ, cho tới lúc đón Yujirou về, mọi việc xong xuôi, Tsunara đều không hề nhỏ một giọt nước mắt.

Cô còn phải gặp lại hai đứa cháu thân yêu, nếu khóc ở đây thì sẽ bị phát hiện mất...

Ngay cả khi đứng trước quan tài, nhìn thân nhân của mình lần cuối, đến một tiếng khóc cũng chẳng bật ra.

Vẻ mặt điềm tĩnh đến kì lạ, điệu bộ ngăn nắp mà bình thường như mọi khi nhưng vẫn chẳng làm vơi đi sự lo lắng xung quanh.

Mọi người đều biết, tại thời điểm mất mát trống trải và khổ sở nhất, nghẹn nuốt nước mắt trở lại trong lòng chính là một loại đau đớn khó tả.

Đau đến khắc cốt ghi tâm, không thể đong đếm.

Cô cứ âm thầm mà chịu đựng như thế, cho tới lúc bản thân chẳng còn gắng gượng nổi. Khuỵu xuống mà khóc ngay trước bia mộ khắc tên một người quen thuộc.

"Obasan...??" - Yujirou cầm chắc chiếc ô trong tay, ngập ngừng nói. Mấy ngày qua cô đã luôn ngồi nhìn chằm chằm vào một khoảng không vô định, lơ đãng mà phớt lờ đi gần như toàn bộ mọi thứ xung quanh.

Thậm chí có lúc Tsunara còn mất tập trung tới mức suýt làm cháy luôn nhà bếp của Hà Phủ.

"Obasan, người không khoẻ sao??" - Yuriko cúi xuống hỏi, đôi mắt xanh ngọc trong vắt thấp thoáng phản chiếu hình ảnh.

"K..không sao. Trời mưa to hơn rồi, mau về phủ thôi" - Cô đáp, giọng nghẹn lại, kéo sát hai thân hình nhỏ bé vào gần bản thân mình.

"Nhóc đó ổn chứ??" - Sanemi hỏi, đôi mắt cố gắng nhìn xuyên qua màn mưa trắng xoá.

"Dù có không ổn thì cũng không đến lượt chúng ta an ủi đâu. Yuriko và Yujiro sẽ hoàn thành việc đó" - Urokodaki trả lời, vẻ mặt đầy tâm sự bị che khuất sau lớp mặt nạ.

Sự ra đi là con dao hai lưỡi. Nó vừa là giải thoát, vừa là đau thương.

Giải thoát cho người đi.

Đau thương cho người ở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com