Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15: Chuyện trước giờ tập trung

- Từ ngày mai chắc em phải ngủ một mình rồi.

- ...Vì nhiệm vụ ạ?

- Ừ.

Đoạn đối thoại ngắn ngủi vang lên giữa căn phòng kiểu Nhật truyền thống. Cô bé con im lặng rúc mình vào trong chăn.

- Xin lỗi.

Giọng nói dịu dàng cũng không thể khiến cô chợp mắt được.

- Không sao.

Hai chữ nhẹ nhàng mà nặng trĩu. Làm sao Haku có thể không cảm thấy có lỗi đây?

- ...Haku, sẽ về đúng không?

- Ừ. Sẽ về mà. Bình yên và lành lặn. Như đã hứa, được chứ?

Nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú, đôi đồng tử màu xanh xám hơi nheo lại.

Đây, có lẽ không phải là kết thúc đâu.

Nhỉ?

_______________________________________

- Cậu lại thức khuya à, Haku-chan?

- Không. Đột nhiên nhớ lại chuyện cũ thôi.

Kei liếc nhìn cô gái đang ngồi mơ màng nơi bàn ăn, nhanh chóng nhận ra quầng mắt gấu trúc đang ngày càng hiện rõ dưới làn mi đó, rồi quay trở lại với món bánh mì Brioche với sốt dâu tằm đang dở dang của mình.

Một lát sau, Hinata cũng tung tăng chạy xuống nhà bếp, mấy lọn tóc bồng bềnh như kẹo bông hôm nay buộc lên thành đuôi ngựa gọn gàng.

Đi bên cạnh là cậu bé tóc xanh biển. Vẻ mặt cũng mơ màng không kém gì cô gái kia, nhưng lại khiến cậu nhóc càng trở nên hờ hững bất cần, không giống như cô, đáng yêu như một cô mèo lười còn ngái ngủ.

- Thank you Kei-san~

Hinata reo lên khi nhận lấy dĩa bánh từ tay cậu. Còn hai người kia thì, phải nói rằng cậu không trông đợi cho lắm.

- Không phải sốt dâu à?

Đồng thanh luôn mới ghê...

- Không phải mùa dâu đã hết rồi sao? Với lại dâu tằm cũng đâu có tệ lắm.

- Khác nhau hoàn toàn đấy ạ.

Cậu nhóc bình thản nói, nhẹ bẫng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn tận hưởng bữa sáng của mình.

Bữa sáng kết thúc nhưng Haku vẫn chẳng tỉnh táo hơn là mấy. Cậu có cảm giác sắp có chuyện chẳng lành rồi...

Chẳng lẽ lại pha cà phê cho cô ấy? Nhưng trong nhà này ai mà chả biết cái quy định tuyệt đối không để cô gái này tiếp xúc với chất kích thích chứ?

Thôi thì...

- À đúng rồi Kei-san.

Hinata, vẫn đang xỏ giày vào đôi chân nhỏ nhắn, như đột nhiên nhớ ra gì đó. Cô bé chợt nhoài người qua ôm tay chị gái rồi mỉm cười rạng rỡ.

- Cảm ơn vì đã cưu mang tụi em trong những ngày qua. Đến lúc tụi em phải về rồi~

'Đoàng!!' Hình như cậu vừa nghe thấy tiếng sét đánh bên tai thì phải. Khuôn mặt điềm tĩnh với nụ cười ấm áp bỗng hơi tối sầm đi.

- Chuyện này là sao vậy, Haku-chan?

Vẫn giữ nguyên giọng nói hiền hậu, cậu quay sang hỏi Haku.

- Là về thăm nhà. Nhưng chưa biết là tới khi nào nữa.

- Vậy à? Khi nào các cậu khởi hành?

- Mai.

'Đoàng đoàng!!!!'

- Vậy thôi, tạm biệt anh nhé~

- Tạm biệt.

Cậu vẫy tay với họ trong khi tâm trạng như bị một cục đá lớn đè bẹp. Nước mắt các thứ như muốn trào ra đến nơi. Muốn nổi giận cũng không được. Chẳng lẽ lại bắt cô ở lại ư?

Vô dụng. Họ vẫn sẽ tìm ra ít nhất 12 cách để thoát ra khỏi đây thôi.

Nhưng chí ít, cậu vẫn nên làm gì đó, đúng không?

"Đại diện lớp A xin phép tới trễ." Cậu nói gỏn gọn qua điện thoại rồi bước thẳng vào bếp.

Một lát sau, có cuộc gọi đến. Bằng một giọng nói vừa ngập ngừng vừa gấp gáp, người kia vội vàng:

- Kei-kun à, c-cậu mang cặp sách tới đây giùm tôi được không?
_______________________________________

Cô để Hinata đến cơ sở chính cùng cả lớp trước, còn bản thân thì ở lại đợi người.

Lại bị trêu cho mà xem.

Cô nhăn nhó nghĩ thầm, mặt bất giác đỏ ửng lên khi nghĩ tới cái sai lầm trẻ con kia. Chốc chốc lại vò đầu bứt tai, cô không nhận ra ai đó đã đến bên cạnh từ khi nào.

Là Koro-sensei.

- Nufufufu, em không đi cùng các bạn sao Shiroi-san?

- T-Thầy không cần phải bận tâm.

- Nhưng mà thầy nghe nói, em vì chưa tỉnh ngủ mà để quên cặp sách với giấy xin nghỉ phép hả?

Khoé miệng cong vòng trên cái đầu tròn ủng của thầy bạch tuộc càng kéo dài hơn, còn xuất hiện mấy vạch xanh nữa. Chứng tỏ ổng đang xem thường cô! Xem thường cô đó a!!

Giọng nói châm chọc của ổng khiến cô hối hận thật sự. Dao kéo gì cũng để trong cặp mất rồi, chẳng lẽ lại bẻ cành hái hoa để giết ổng sao?

- Thật không ngờ đó Shiroi-san~ Em cũng có lúc như thế này sao? Nufufufufu~

- K-Kệ tôi!!

Cô xấu hổ hét lớn, còn hắn thì cứ luôn miệng cười trêu tức cô. Nếu không phải vì lượng bột mì hôm trước vượt quá dự đoán của cô thì hôm nay ổng đã bị tan thành vũng nước mà chết rồi!!

- À phải rồi, Shiroi-san, thầy muốn nói chuyện với em.

Cô nhíu mày. Tự dưng trở nên nghiêm túc, bộ có chuyện nghiêm trọng lắm sao?

- Chuyện gì vậy?

- Là về em đấy.- Xúc tu của thầy chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô- Em không bao giờ nghĩ cho bản thân cả, Shiroi-san. Nên thầy nghĩ, có lẽ em cần một người lắng nghe.

- ...Thầy sao?

Như lúc đó sao?

Như cái khoảnh khắc vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí cô, nơi tồn tại một kẻ yếu đuối và một chỗ dựa chẳng hề vững chãi.

Như lúc đó sao?

Như cách cô bé đó chọn im lặng, để rồi đến lúc muốn nói ra lại chẳng còn ai để lắng nghe.

Như lúc đó sao?

Như thể đang nhắc lại tội lỗi của cô,

Khi để vuột mất một người còn hơn cả mạng sống,

Khi để cô bé con năm xưa chọn cách câm lặng,

Khi khiến cho bản thân không thể ngừng dằn vặt hối tiếc.

Khi rời khỏi nơi đó.

Bao nhiêu năm trốn tránh ánh mắt người đời, ẩn mình trong lớp vỏ bọc của kẻ khác,

Liệu lần này, cô có thể thay cô bé đó chọn một con đường khác không?

Khuôn mặt thanh tú ngẩng cao, đồng tử biếc xanh thuần khiết phản chiếu sự mạo hiểm cương nghị. Bờ môi đào hé mở, cô bắt đầu với một câu nói duy nhất và cũng là trần trụi nhất:

- Tôi, là một kẻ dối trá.

_______________________________________

Mái tóc đỏ tha thẩn bước đi trước cửa lớp, chốc chốc lại ngẩng cao đầu ngước ra cơ sở chính phía xa xa.

Cô ấy chắc hẳn đang ở đó nhỉ.

Bắt đầu nghĩ đến chuyện vác mặt tới buổi tập trung, cậu bất giác bước mấy bước đến con đường dẫn xuống núi.

Bỗng, ai đó xuất hiện.

- A...

Mái tóc nâu bồng bềnh rũ xuống trán. Đồng tử màu mật ong hơi mở lớn vì bất ngờ.

Khuôn mặt dịu dàng khả ái, khoé môi chợt mỉm cười ấm áp.

- Anh chắc là Akabane Karma?

Tới lượt cậu phải bất ngờ.

Người kia có lẽ cũng nhận ra điều đó, nụ cười bỗng trở nên yêu mị vạn phần.

- Inoo Kei, năm II lớp A. Rất vui được gặp mặt. Thay mặt Haku-chan, cảm ơn anh vì thời gian qua,

Senpai.

_______________________________________

Thông báo ngoài lề

Mình vừa mới chốt xong ảnh của Haku và Hinata nha :3
Bạn nào có nhu cầu thì quay lại chap Giới thiệu nhé <3

Chúc các bạn ngủ ngon ^_^
~12:42 PM~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com