Phá án ký (19)
Tiếng đàn của Lam Vong Cơ bất chợt vang lên, mọi người bất tri bất giác mở to mắt, nhìn quanh tứ phía...
Bên tai chỉ nghe giọng nói cười đùa vui vẻ của Ngụy Vô Tiện, "Thử bí thuật mới của bản lão tổ xem sao? Nhất định rất thú vị đó! Nó tên là—— Vong Tiện Uyên Ương Mộng."
Gintoki phun tào quát lên: "Mẹ nó còn không phải ngươi cùng Lam Vong Cơ tú ân ái mộng cảnh sao a uy!! Ai thèm nhìn!! Nó liên quan quái gì tới vụ thảm án này!!"
Ngụy Vô Tiện nhún vai, kỳ thật bí thuật này là hắn nghĩ ra khi ở Lam gia tìm thấy một cái lư hương huyền bí... Nói ra thì ngại quá, hắn cảm thấy áp dụng vào thực tế để trừ tà rất không tồi.
Cái tên vậy thôi, nhưng công dụng thì không phải là tú ân ái...
Mà là đưa vong hồn đã chết có oan nghiệt quá nặng, chìm đắm trọng mộng cảnh sinh thời, thỏa mãn mà siêu thoát.
So với Gin phải ba quỳ chín lạy các oan hồn siêu thoát đi luân hồi, hoặc là bị ép gả ép cưới thì cách này của hắn vừa lợi hại vừa thông minh hơn nhiều.
Điểm yếu duy nhất, chính là bất kể người sống hay người chết, nghe được tiếng đàn ru ngủ này đều sẽ rơi vào mộng cảnh êm đềm...
Quan trọng nhất, cũng vui nhất, chính là ảo mộng này sẽ được hắn nhìn lén!
...
Sakata Gintoki hôm nay đi chợ mua thức ăn, dẫn theo Kim Lăng và một đàn chó theo phía sau, cò kè mặc cả với mụ bán rau, dành dụm từng đồng từng cắc dắt theo thằng cháu khải hoàn trở về, thật ngoan mà giao lại tiền thừa cho Giang Trừng.
Giang Trừng hỏi: "Hôm nay ngươi có đi đánh bạc? Uống rượu?"
Gintoki lắc đầu, "Không có nga! Trời đất chứng giám cho Gin!"
Kim Lăng cũng gật đầu, vui mừng nói: "Ta làm chứng! Mợ hôm nay thật là tuyệt! Có tiên tử xinh đẹp, ngực thật to đi ngang qua, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái! Một lòng một dạ chỉ có cữu cữu a!"
Giang Trừng nhướng mày, thật sự hài lòng, ở trên môi của người nào đó hôn một ngụm, "Thật ngoan."
...
Ngụy Vô Tiện đỡ cây, sắc mặt xanh xanh tím tím, cuối cùng là đỏ lự, ngồi chồm hổm dưới đất ôm bụng, nhìn không thấy vẻ mặt hắn hiện giờ ra sao.
"?" Lam Vong Cơ.
Nghỉ tay một lát, Lam Vong Cơ giành thời gian để quan tâm Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, Lam Vong Cơ ngẩn ra.
Hắn khóc?
Chẳng lẽ là có ai nghĩ tới chuyện buồn gì?
Ngụy Vô Tiện kiềm chế đến vặn vẹo, cuối cùng nhịn không được nữa, phá lên cười, ha ha ha, ha ha ha không ngừng nghỉ, ở dưới đất lăn qua lộn lại như con heo tắm bùn.
"..." Lam Vong Cơ: Thì ra là chuyện hài.
...
Ngụy Vô Tiện quyết định xem của người khác, cứ nhìn trộm nội tâm của tiểu sư đệ, đêm nay hắn sẽ cười chết ở đây!
Chút nữa hết cười, hắn lại đại giá!
Ha ha ha! Ha ha ha!
Ôi chết mất.
...
Hiểu Tinh Trần hôm nay đi chợ, hắn đi tới đâu cũng có người tặng cho hoa quả rau tươi cùng trứng gà, không cần tốn một đồng nào mà đã khải hoàn trở về, Tiết Dương đã ở trước cửa ôm kiếm đợi hắn.
Vừa nhìn thấy bóng dáng bạch y cao ngất, Tiết Dương hai mắt sáng lên, líu lo líu lo nhảy chân sáo đi tới bên cạnh cầm phụ giỏ tre giúp Hiểu Tinh Trần, sau đó nghe Hiểu Tinh Trần vui vẻ nói: "Thành Mỹ, hôm nay ta nhìn thấy một chuyện vui, rất thú vị."
"Nha, đạo trưởng ca ca có chuyện gì thú vị như vậy, rất vui sao?" Tiết Dương háo hức ôm lấy eo hắn, mặc kệ giỏ rau rơi xuống đất cho Tống Tử Sâm hốt hoảng chạy ra, ngồi nhặt từng cái bỏ vào giỏ.
"Đúng! Vui lắm, vào trong ta kể cho Thành Mỹ nghe."
Hiểu Tinh Trần hai mắt sáng ngời, nắm tay Tiết Dương đi vào nhà, Tống Tử Sâm vẫn nghiêm túc nhặt, luôn miệng nhắc mãi, "Không thể hoang phí."
Trong lúc Hiểu Tinh Trần cùng Tiết Dương ngồi xuống bàn kể chuyện cho nhau nghe, Tống Tử Sâm đang ở ngoài sân rửa rau cho thật sạch.
Hiểu Tinh Trần buồn cười lắc đầu, nói với Tiết Dương, "Huynh ấy thật là cố chấp."
Tiết Dương nhe răng cười nói: "Đúng vậy, thật là ngốc mà. Mà chuyện ngươi muốn kể cho ta nghe là chuyện gì nha? Ta thật tò mò quá rồi! Đạo trưởng ca ca mau kể cho ta nghe đi mà!"
Hiểu Tinh Trần ho nhẹ một tiếng, bật cười, "Nhắc tới chuyện này, ta lại buồn cười quá."
"Ha ha ha, chuyện gì vui như vậy a?" Tiết Dương.
"Ha ha ha, chuyện là... ha ha ha..." Hiểu Tinh Trần.
"Ha ha ha, chưa nghe đã thấy thật hấp dẫn rồi, chuyện vui như vậy, hay là để tối nay ngươi kể ta nghe? Ta qua phòng ngươi được không?"
"Ha ha ha, Thành Mỹ, chuyện này để lâu ta nhịn không được, thật buồn cười, không kể cho ngươi nghe, ta cứ cười mãi, không thể làm gì được."
"Ha ha ha, vậy đạo trưởng ca ca mau kể nha! A Dương muốn nghe muốn nghe!"
Ngay cả Tống Tử Sâm đang rửa rau kỹ càng từng cọng ngoài sân cũng đột nhiên há miệng ra cười, ha ha ha.
"Ha ha ha!" Tiết Dương.
"Ha ha ha!" Hiểu Tinh Trần.
"Ha ha ha!" Tống Tử Sâm.
"..." Ngụy Vô Tiện mặt vô biểu tình.
—— CMN!
Ngụy Vô Tiện muốn cả lũ câm luôn cho xong, nhưng hắn tức quá, nhất định phải biết được là chuyện gì mà vui như vậy!!
Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng phun ra một câu hoàn chỉnh không có ha ha ha, "Sáng nay ta nhìn thấy Gin ở trong chợ, đang dắt chó đi dạo."
"..." Ngụy Vô Tiện: Chẳng lẽ bí thuật của hắn còn có thể gắn kết các mộng cảnh lại với nhau? Mà chuyện này vui chỗ nào chứ!
Tiết Dương ngơ ngác hỏi: "Ca ca ta mà lại dẫn chó đi dạo sao?"
Bầu không khí bỗng nhiên nghiêm túc kỳ lạ, hoàn toàn không có cái vui trên đời.
Hiểu Tinh Trần trầm ngâm nói, "Có lẽ không phải, ta thấy A Lăng cũng đi theo."
"..." Ngụy Vô Tiện: Chẳng lẽ liên quan thật? Hơi buồn cười rồi đó...
Tống Tử Sâm rửa rau xong rồi, lại bị A Thiến nhờ đi phơi y phục.
Hiểu Tinh Trần nhìn Tiết Dương không cười nữa, buồn rầu nói, "Không cười sao?"
"..." Ngụy Vô Tiện: Cười được nãy giờ đều là do ngươi tự biên tự diễn hảo đi!! Ai mà cười nổi!! Ta sắp nổi điên đây này!!
Không hổ là mộng cảnh của Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương vậy mà lại phá lên cười, đập bàn đập ghế cười nghiêng ngã, lau nước mắt nói: "Ha ha ha! Ta nghĩ ra rồi! Ca ca nhất định cũng đi chợ giống ngươi!! Trời ạ!! Hắn đi chợ!! Cười chết ta!! Ha ha ha! Ha ha ha!"
...
Ngụy Vô Tiện trầm mặc lạ thường làm Lam Vong Cơ hơi lo lắng, khẽ liếc hắn, hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, ta chỉ không quen mà thôi, rốt cuộc vừa mới cười." Ngụy Vô Tiện bình tĩnh trả lời hắn.
"..." Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện vẫn hơi ấm ức, quay đầu hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chuyện Gin đi chợ có chỗ nào buồn cười sao?"
"... Ừm." Lam Vong Cơ run rẩy khóe miệng, trong đầu tưởng tượng tới cảnh này... tưởng không buồn cười, ai dè lại làm hắn hơi hơi mỉm cười.
—— Kỳ thật cũng có chút buồn cười.
"..." Ngụy Vô Tiện bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Hắn lựa chọn tự bế.
...
Cảnh tượng tiếp theo, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ... đang xây lại.
Nườm nượp người vác theo búa rìu tiến lên núi, mặt ai nấy cũng âm trầm sát khí, đầu đàn là một thiếu niên quen mặt—— Lam Cảnh Nghi.
"Sau này, gia quy của Lam thị chúng ta chính là—— Ta!"
... Cả đám đệ tử phía dưới ba quỳ chín lạy hắn, vô điều kiện phục tùng. Nguỵ Vô Tiện mắt sắc thấy được trong đống bạch lam có một điểm vàng quỳ chân thành nhất, là Kim Lăng.
"..." Nguỵ Vô Tiện.
Lúc này, ba thân ảnh rực rỡ bước từ trên núi xuống. Gintoki khoác hồng bào, 'Nguỵ Vô Tiện' mặc hắc y, Lam Vong Cơ mặc... bộ y phục màu trắng phát ra ánh sáng chiếu mù mắt.
"Lam Cảnh Nghi này, đúng là kỳ tài! Gin muốn cướp hắn về Kỳ Sơn quá!" Gintoki khen ngợi.
'Nguỵ Vô Tiện' nói: "Nếu không phải ta đã thích Lam Trạm, ta nhất định rất vừa ý thằng nhóc này!"
Lam Vong Cơ mỉm cười: "Ta cũng vậy."
...
Nguỵ Vô Tiện tức hộc máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com