Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phá án ký (6)

Kim Lân Đài, ngọn đèn chưa tắt.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói khe khẽ, "Dao ca... Huynh còn thức sao?"

Kim Quang Dao dừng bút, mỉm cười nhìn về phía cửa phòng, hai mắt lướt qua ánh sáng, ôn hòa nói: "Huyền Vũ? Đệ vào đây."

Người bên ngoài chính là Mạc Huyền Vũ.

Nhìn thấy hắn ngại ngùng tiến vào, trên mặt mang theo vẻ do dự, muốn nói lại thôi. Kim Quang Dao cười cười dẫn hắn ngồi vào bàn, rót cho hắn một chén trà ấm, từ tốn hỏi: "Đêm đã khuya, đệ đến đây làm gì?"

"Dao ca... ta... ta có một chuyện muốn hỏi, không biết..."

"Được, đệ nói đi. Ta nhất định sẽ trả lời đệ." Kim Quang Dao thanh tú sườn mặt dưới ánh nến sáng ngời, có vẻ phá lệ ấm áp hòa thuận.

Mạc Huyền Vũ trên mặt hiện lên chút đỏ ửng, đan tay vào nhau đặt lên đùi, như hạ quyết tâm rất lớn, mới cởi mở hỏi: "... Huynh, muốn người kia trở về sao? Ta... ta có thể giúp huynh."

"..." Kim Quang Dao bỗng nhiên thả chén trà xuống, thu lại ý cười.

"Huyền Vũ, đệ biết mình đang nói gì sao?"

Kim Quang Dao thật xấu hổ phát hiện, chính mình tâm động, dù chỉ là lướt qua, nhưng cũng đủ khiến hắn cảm thấy hổ thẹn với lòng.

Dù chỉ là một chút máu mủ ruột rà, nhưng Mạc Huyền Vũ xác thật thật tâm đối xử với hắn, chẳng qua là mang theo chút nghĩa khác, khiến hắn có chút không thích, hơi rợn người...

Nhưng ngay từ đầu, chính hắn vì sao lại ân cần với Mạc Huyền Vũ này như vậy, có lẽ chỉ có chính hắn biết, hiểu là không tuyên thiên hạ.

Mạc Huyền Vũ trước khi Kim Quang Thiện chết, đã được mang về Kim Lân Đài, tính cách nhút nhát của hắn cùng với thân phận con rơi làm hắn bị nhiều người cười chê, khinh trách. Đối với chuyện này, Kim Quang Dao chỉ nhìn trong mắt, không lấy làm lạ, cũng chẳng nhúng tay nói gì.

Nếu hắn không mang thân phận Liễm Phương Tôn trở về Kim gia, sau lưng có Ôn thị, thì hiện giờ có khác gì Mạc Huyền Vũ?

Ai cũng phải tự đứng lên.

Ngay cả Kim Tử Hiên từ nhỏ kiêu ngạo, không quen nhìn vẻ yếu đuối ủy mị của Mạc Huyền Vũ, cũng chẳng muốn nói nhiều, tùy hắn muốn sống sao thì sống.

Con rơi bên ngoài của Kim Quang Thiện, là đệ đệ hắn, hắn chỉ thừa nhận A Dao.

Để cho quan hệ của bọn họ cải biến, là sau cái chết của Kim Quang Thiện.

Sau khi, người kia đi rồi.

Mạc Huyền Vũ cũng nhạy cảm nhận ra được, Kim Quang Dao đột nhiên trở nên chú ý tới hắn, không có vẻ xa cách, ngược lại hay ấm áp nhìn hắn cười khẽ, như xuyên qua hắn nhìn thấy người nào.

Hắn biết, người mà y nhìn thấy là ai.

Ôn thị tông chủ.

Lời đồn lam nhan họa thủy của tiên gia.

Ngay cả Dao ca... cũng vì hắn chết mà đau lòng khổ sở.

Mạc Huyền Vũ thích Kim Quang Dao, không nhiều không ít. Bắt đầu từ một chút hâm mộ, chú ý, sau đó không tự chủ được ái mộ hắn. Chỉ bởi vì một nụ cười, vân khai thấy tình.

Cùng là con rơi bên ngoài, hai số phận.

Hắn được Kim Quang Thiện mang về, thật chất là bởi vì... hắn có thiên phú tu ma đạo như Tiết Thành Mỹ, là một trong những người góp công rất lớn, hại chết Ôn thị tông chủ.

Hắn hổ thẹn, hắn không dám nói ra chân tướng, nhưng chắc chắn bọn họ cũng đã nhìn ra được chuyện gì, nên Dao ca mới ngoái đầu lại nhìn hắn. Tiết Dương chưa tìm tới cửa, là vì hắn còn đang bận trả thù hai vị đạo trưởng xấu số kia mà thôi, không thoát được.

... Đã tới lúc trả lại.

Dù sao, không chỉ có Dao ca khổ sở, còn có một người đối xử tốt với hắn, cũng khổ sở.

Giang Yếm Ly không trách hắn hại chết đệ đệ của nàng, nhưng nàng không chịu về đây. Có lẽ là nàng cũng chẳng biết là do hắn làm, chỉ vì cảnh còn người mất mà ở lại Giang thị không về.

Có thể tự an ủi mình, kỳ thật những chuyện hắn làm, không ai biết.

Nhưng hắn thì không thể sống mãi như vậy, hắn... cũng muốn được Tử Hiên ca thừa nhận, được Dao ca ưu ái, được nhìn thấy nụ cười ấm áp của Đại tẩu một lần nữa.

Cuộc đời hắn, chỉ có thể làm được một chuyện như vậy, cũng đủ.

Mạc Huyền Vũ nghẹn ngào ngẩng đầu lên nhìn Kim Quang Dao, mang theo khóc âm nói: "Đệ biết... huynh trách đệ... huynh biết đúng không? Người đó chết là do ta làm hại... Huynh... chỉ muốn lợi dụng ta..." mới thường xuyên đến Kim Lân Đài tìm ta trò chuyện.

Dao ca, đệ sợ hãi.

"Không phải." Kim Quang Dao đột nhiên cắt lời hắn, ánh mắt có chút lãnh, có chút âm mai, lại hiếm có nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt hắn: "Trước đây, có lẽ trong tiềm thức ta chán ghét ngươi... nhưng hiện tại, không cần thiết."

Hắn và Tiết Dương, đã tìm ra cách mang người kia trở về.

Mạc Huyền Vũ lạnh cả người, run rẩy hỏi: "Tại sao..."

Kim Quang Dao trở lại dáng vẻ bình thường, đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, thở dài nói: "Huyền Vũ, ta biết... chuyện đó không phải ngươi sai..."

Là Kim Quang Thiện mang ngươi về, lợi dụng ngươi hại hắn, là ta vô năng.

Từng căm tức, oán hận, đay nghiến, nổi lên sát tâm với ngươi, nhưng lòng ta rõ ràng, ngươi lương thiện, sạch sẽ, ngu ngốc, không thể đổ hết tội lỗi lên đầu ngươi, ngươi cũng không có khả năng mang tên kia trở về.

Mạc Huyền Vũ thì thào nói nhỏ: "Vậy sao..."

Vậy tại sao, ánh mắt ngươi không có ý cười, chưa từng để ta vào mắt?

Mạc Huyền Vũ chạy đi rồi. Kim Quang Dao đứng lặng trong phòng nhìn bóng lưng hoảng loạn của hắn, mệt mỏi rũ xuống mi mắt, than nhẹ: "Đồ ngốc, dù không ghét ngươi, nhưng ta sẽ mãi không thích ngươi được, Huyền Vũ..."

Mạc Huyền Vũ điên rồi.

Lời đồn truyền khắp nơi, ngay cả Kim Tử Hiên cũng biết, tới gặp hắn một mặt, nhìn thấy dáng vẻ giả ngây giả dại của hắn, nhíu mày quát mắng: "Mạc Huyền Vũ! Ngươi đủ chưa?"

"... Tử Hiên ca... Ta muốn về... Ta muốn về Mạc gia... Ta không muốn ở Kim Lân Đài... Ta không muốn ở đây nữa..." Mạc Huyền Vũ khóc thê thảm xông qua ôm lấy đùi Kim Tử Hiên gào lên, điên điên khùng khùng không giống giả.

Kim Tử Hiên trong đầu nặng nề.

Phụ thân mất, mẫu thân tinh thần cũng có chút thất thường, cả ngày buồn bã, chỉ có Kim Lăng mới làm nàng tìm lại chút thú vui trên đời. Yếm Ly thì không chịu về đây, giờ đến cả Mạc Huyền Vũ cũng đòi rời khỏi nơi này... Kim gia bị thứ tà vật gì ám sao?! Chết tiệt!

"Tử Hiên ca!! Ta muốn về... Mau cho ta về..."

Kim Tử Hiên bực bội nói: "Được rồi, mau thả ta ra... Ngươi muốn về Mạc gia trang, cho bọn khốn kia đánh đập? Mặc ngươi. Nhưng ta hy vọng ngươi nhớ, ngươi có huyết thống của Kim gia, là... đệ đệ ta, đừng mất mặt."

"..."

Mạc Huyền Vũ ngừng khóc, kinh ngạc ngửa cổ lên nhìn vẻ kiêu căng khinh mạn của Kim Tử Hiên, đột nhiên chảy nước mắt ròng ròng, im lặng rơi lệ.

"Ân... ta... sẽ không làm mất mặt nữa... ca... Tử Hiên ca... ta thật là dại dột... ngươi không thích ta... Dao ca cũng không thích ta..."

"Ai nói ngươi nghe những lời chướng tai đó? Nếu ta không thích ngươi, sớm đã đuổi cổ ngươi khỏi Kim gia! Nơi này ta là chủ, còn sợ ngươi chắc? Hiểu chưa?! Hiểu rồi thì trở về Mạc gia trang, sống cho đàng hoàng." Kim Tử Hiên nhịn không được, nổi da gà mắng hắn.

Nghĩ tới cái gì, Kim Tử Hiên ho nhẹ một tiếng, nhíu mày nói: "Còn về chuyện... ngươi thích A Dao, tốt nhất là nên bỏ đi. Hai nam nhân, thích thích cái gì!! Bậy bạ!!"

"..." Mạc Huyền Vũ.

—— Đột nhiên lại có hảo cảm với Tử Hiên ca, làm sao bây giờ?

... 

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, mọi người đều ngẩn ra, đặc biệt là Kim Lăng, hắn ngớ người một chút, lại nói: "Sao tự nhiên lại nhắc hắn ta?! Đồ điên đó... chẳng phải hiến xác cho sư thúc rồi sao? Chẳng lẽ còn gọi hồn về được?"

Ấn tượng về Mạc Huyền Vũ trong lòng Kim Lăng rất phức tạp, có chút đáng thương hắn, lại cảm thấy không cần thiết. Hắn ta cả đời điên điên khùng khùng, thích người không nên thích, chết có khi mới là giải thoát. Dù gì đó cũng là lựa chọn của hắn.

Nhiếp Hoài Tang vỗ quạt nói: "Các ngươi cứ nghĩ hắn điên dại. Nhưng tên ngốc đó trước khi lựa chọn làm như vậy, hắn tới gặp ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com