Phá án ký (7)
Mạc Huyền Vũ khi đó nghĩ tới, hắn không thể trọng sinh lại Bạch Quỷ, nhưng còn có một người có thiên ti vạn lũ quan hệ với người kia, Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện!
Cho nên, hắn tìm cách thoát khỏi Kim gia, đi gặp Nhiếp Hoài Tang.
Với vị tiểu công tử nhà Nhiếp thị, Mạc Huyền Vũ cũng không rõ, chỉ biết hắn rất hay cười, thân thiện, ham chơi, là huynh đệ bằng hữu của hai vị cố nhân, nếu hắn mở miệng nhờ vả người này... có thể sẽ không bị từ chối.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi trọng sinh lại Di Lăng Lão Tổ, Ngụy Vô Tiện? Ngươi có tìm lầm người không vậy?!" Nhiếp Hoài Tang nhảy cẫng lên, đập trán nói. Sau đó hắn không nhịn được đánh giá kỹ Mạc Huyền Vũ, âm thầm giật mình.
Cả đời không chút tiếng tăm, cuối cùng lại muốn làm một hồi đại sự sao? Thật không biết là hắn điên thật hay giả.
Thế nhưng, Nhiếp Hoài Tang từ chối.
Đại ca hắn còn sống, nếu biết hắn vận dụng tà thuật để sống lại Ngụy Vô Tiện, nhất định không hài lòng.
"Ngay cả ngươi cũng không giúp ta... ta đến chết cũng không được như nguyện... ta, ta sẽ ám các ngươi!!" Mạc Huyền Vũ không còn cách nào khác, nghiêm mặt quát lớn.
"..." Nhiếp Hoài Tang: Cái quái gì vậy!
"Cái kia, chẳng lẽ ngươi thật sự vì thích Tam ca mà làm chuyện điên rồ? Chẳng lẽ... Tam ca ép ngươi làm chuyện này? Nói với ta đi, ta nhất định sẽ không nói với ai khác! Ta thề!"
Nhiếp Hoài Tang giơ ba ngón tay lên trời thề thốt.
Mạc Huyền Vũ lắc đầu, đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không phải, ngươi hiểu lầm, là ta tự nghĩ ra."
"..." Nhiếp Hoài Tang: Không phải khen ngươi đâu, đồ điên này!
Mạc Huyền Vũ nói: "Ta... chỉ muốn dùng mạng sống vô ích này, mang người thân yêu của các ngươi trở về... dù gì, cũng không ai mong chờ ta, còn không bằng, còn không bằng..." tự đi tìm chết, làm một việc cuối cùng có ích, để người ta nhớ mãi.
Nhiếp Hoài Tang có chút bi ai, bỗng nhiên vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Mạc Huyền Vũ, Huyền Vũ... A Vũ, ngươi không cần như vậy. Ngươi tìm chết chỉ vì lý do này, ta sẽ không giúp ngươi. Không ai trong chúng ta sẽ giúp ngươi."
"Tại sao chứ? Tại sao ngay cả ngươi cũng thế?" Mạc Huyền Vũ có chút kích động, hơi nghẹn ngào.
Nhiếp Hoài Tang than dài, lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay, mềm mại đặt vào tay hắn, ôn hòa nói: "Bởi vì, ngươi thiện lương như vậy, là đồ ngốc, không đáng chết."
"..." Mạc Huyền Vũ.
Thật ôn nhu.
Trước đây, là Đại tẩu.
Sau này, là Dao ca.
Hiện tại, hắn thấy được, bên cạnh hắn kỳ thật còn rất nhiều người tốt với hắn. Tử Hiên ca, Nhiếp gia tiểu công tử...
Bên cạnh vị kia, có thật nhiều người tốt, rất tốt...
Mạc Huyền Vũ nhớ tới, kỳ thật hắn từng đứng từ xa, gặp mặt trong truyền thuyết Bạch Quỷ, người kia lơ là nhìn về phía hắn, hắn còn tưởng là chính mình nhìn lầm rồi, chỉ là lơ đãng thoáng qua, một cặp mắt mang theo ý cười rạng rỡ, cười bằng cả trái tim, không mang theo chút mặt trái, ấm áp và lộng lẫy.
Sau này, hắn nhìn thấy nụ cười này trên gương mặt của Dao ca, từ nay âm thầm chú ý, khuynh tình.
Mạc Huyền Vũ cúi gằm mặt xuống, trầm thấp nói: "Vậy... nếu ta nói, ta muốn mang bằng hữu của ngươi trở về, không vì cái gì khác, chỉ là vì... cứu rỗi chính mình. Ngươi đồng ý không?"
Nhiếp Hoài Tang mỉm cười, "Huynh đệ, hợp tác vui sướng. Đập tay nào, đợi bọn họ trở lại, ta sẽ tìm cách mang ngươi về."
Nhiếp Hoài Tang giơ nắm đấm.
Mạc Huyền Vũ có chút thẹn thùng, vui mừng thử giơ nắm tay, chạm vào nắm tay của hắn.
"Thành giao."
...
"Mọi chuyện chính là như vậy đó!" Nhiếp Hoài Tang cười ha ha nói.
"..." Mọi người.
Giang Trừng nhịn không được nữa, giơ chân đạp lên mông ai đó, gằn từng tiếng, "Ngươi còn cười với ai?! Cút về Vân Mộng quỳ từ đường xin lỗi cha mẹ ta!!"
Gintoki phẫn nộ xoa mông phun tào, "Tào lao dữ!! Làm gì có chuyện đó!! Nếu là thật thì thế giới này đều là gay!! Gin liên quan quái gì!! Trời ạ!! Tại sao lại là nam nhân nữa!! Nữ nhân đều không thấy được vẻ đẹp trai tiềm ẩn của Gin sao!! Mạc thiếu niên có bao nhiêu thiếu thốn tình thương? Ai cười với hắn hắn cũng thích sao a uy!!"
Nhiếp Hoài Tang gật đầu, "Không sai, hắn cũng từng nói hắn có hảo cảm với ta!"
"..." Mọi người.
Kim Lăng ghét bỏ nói: "Không phải chứ? Chẳng lẽ hắn cũng thích ta?"
Nhiếp Hoài Tang lắc đầu, "Hắn nói, Kim Lăng luôn nhìn hắn bằng nửa con mắt, không đáng yêu như lúc nhỏ, hắn không thích ngươi chút nào."
"..." Kim Lăng xấu hổ bị Lam Cảnh Nghi chỉ vào mũi cười nhạo.
Giang Trừng mặt mày âm trầm hỏi: "Vậy thì hắn ta cùng chuyện lần này có liên quan gì?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Liên quan! Liên quan không nhỏ! Thuật hiến xá khiến vong hồn kẻ hiến xá mãi mãi không thể siêu sinh, thất lạc thần hồn không thể tụ lại. Nhưng ta nghĩ, Gin có thể kêu gọi hắn về, không phải Ôn Nhược Hàn cũng về đó sao?"
"Nếu hắn ta về, thì sư thúc làm sao bây giờ?!" Kim Lăng quát.
"Hàm Quang Quân làm sao bây giờ!!" Lam Cảnh Nghi cũng quát.
Giang Trừng âm thầm cười nhạo.
Ha, lúc trước cười hắn xui xẻo, hiện giờ không biết ai xui xẻo hơn ai! Xứng đáng!
Ôn Tư Truy nói: "Có khi hắn lại thích luôn Hàm Quang Quân..."
"..." Mọi người đồng tử động đất, run lên nhè nhẹ.
Giang Trừng ho nhẹ một cái, kiềm chế ý muốn cười to, lại bị Gintoki đứng kế bên chỉ vào mũi vạch trần huỵch toẹt, "Muốn nhạo báng Lam Vong Cơ lắm đúng không A Trừng?! Chắc ngươi thỏa mãn lắm! Dù gì hắn cũng cướp đi Vân Mộng Song Kiệt của ngươi, ngươi cay cú đến giờ! A, thật là nhỏ nhen ích kỷ đáng thẹn!"
Giang Trừng mặt đen thui đập vào mặt hắn một đấm, "Bớt nói nhảm!"
Nhiếp Hoài Tang nói tiếp: "Liên quan đến chuyện này ở chỗ, mấy cái xác của Mạc gia trang đều chôn ở núi Vạn Tiễn, còn là do ta sai người chôn cất, dù sao Mạc gia trang bị Mạc Huyền Vũ trả thù, muốn bọn họ chết không có chỗ chôn, nên ta nghĩ tới nơi này. Cũng vì vậy, ta mới biết vùng đất này tà vật có dị!"
"Người của Mạc gia trang chết oan chết uổng, chưa được siêu thoát, vậy mà không thể tìm về hồn phách để vấn linh. Chỉ sợ là đã bị thứ kia ăn mất."
"..." Mọi người.
"Vậy Mạc Huyền Vũ thì sao?" Lam Cảnh Nghi hỏi.
"Hắn ở đâu, ta làm sao mà biết được! Gin có thể tụ hồn hắn về, nên trông chờ vào Gin. Muốn biết rõ về tà sơn này, e rằng phải hỏi những vong hồn đã chết ở đây mới biết rõ ràng. Mạc Huyền Vũ tuy không chết ở nơi này, nhưng oan có đầu nợ có chủ, thi xác người bị hắn hại chết ở đây, hắn về, xem chừng sẽ có 'người' tìm tới cửa." Nhiếp Hoài Tang nói.
"..." Gintoki.
Giang Trừng kéo hắn qua, hừ lạnh nói: "Ngoan ngoãn làm đi, chuyện này liên quan đến Ngụy Vô Tiện, ngươi thương hắn nhất, chắc không đến mức chạy đâu nhỉ?"
"... Khụ, ai nói ta thương hắn nhất, thật là..." Gintoki sờ sờ mũi, nhìn sắc mặt đen thúi của Giang Trừng, cười nói: "Uy, cậu ấm, ngươi ghen sao? Thật là ấu trĩ! Như đứa bé 3 tuổi âm thầm so sánh xem ai càng được mẹ thương hơn a, đáng thương. Gin từ nhỏ đã bị bắt hầu hạ lấy lòng ngươi, so với Tiện Tiện, ngươi càng như là của nợ."
"..." Giang Trừng.
Nhiếp Hoài Tang méo mặt, cay đắng đập quạt nói: "Đủ rồi! Ta không muốn nghe các ngươi nói nữa! Tìm Mạc Huyền Vũ cho ra! Ta cùng hắn hợp nhau, ta tìm hắn chơi!"
Gintoki sờ đầu nói: "Lỡ như ngươi bị hắn bẻ cong... Đại ca ngươi sẽ không tha cho ta, hay là thôi đi? Chẳng lẽ lại có chuyện 'Bạn trai ta là người đã chết'? 'Gia đình ngăn cấm đôi trai trẻ yêu nhau, thế đạo khó dung'? Tu tiên giới đã quá nhiều gay rồi, Gin không cho phép!"
Nhiếp Hoài Tang rút trừu khóe miệng, "Cảm ơn, Mạc Huyền Vũ là thẳng! Hắn chỉ lông bông bị Tam ca lừa gạt cảm tình mà thôi! Người hắn thích kỳ thật là cô nương bán hoa ở đầu chợ!"
"..." Mọi người.
"..." Gintoki: Quả nhiên nam nhân đều thích gái bán hoa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com