Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại: Khi Gin xuyên qua thế giới nguyên tác (19)

Kim Quang Dao lúc này trở lại, sắc mặt như thường, nhìn thấy chính mình cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi.

'Kim Quang Dao' cũng gật đầu, thái độ rất hòa thuận.

'Sakata Gintoki' ngáp một cái, hỏi: "Chưa tìm được sao? A Dao?"

Kim Quang Dao thế mới lộ ra một tia mệt mỏi, nói: "Vẫn chưa đào lên."

'Sakata Gintoki' xoa cằm nói: "Thật sự rất to sao? Bao nhiêu vàng bạc châu báu đều ở bên trong à?"

"Ừ, tất cả của cải của ta đều ở bên trong." Kim Quang Dao bình tĩnh gật đầu, vẻ mặt vô cùng chính trực.

"..." Mọi người: Ngươi lừa hắn!!! Mà sao hắn có thể dễ lừa như vậy được!!!

Gintoki cũng xoa cằm tự hỏi: "Chúng ta nên trước một bước đào nó lên sao? Dù sao cũng là tiền."

"..." Mọi người: Không khác gì luôn! Ngu y chang luôn!

Kim Quang Dao ngồi xuống, nhìn 'Kim Quang Dao' đứng cách đó không xa, đột nhiên hỏi: "Ngươi không ngồi xuống sao?"

Gintoki thay hắn trả lời: "Đứng cho cao đó mà."

... Hận Sinh kiếm xé gió xoẹt qua bên tai hắn, vài sợi tóc bạc lả tả rơi xuống.

"..." Mọi người.

"Đừng để ta lót xác của ngươi ngồi xuống, Gintoki." 'Kim Quang Dao' hàn quang lẫm liệt lóe ngang dưới đáy mắt, không hề che giấu.

"..." Kim Quang Dao theo bản năng nhìn về phía 'Sakata Gintoki', thấy hắn nhắm một bên mắt lại hướng chính mình vẫy tay cười.

Hiện giờ ngoài hai cái Gintoki vốn chẳng có linh lực, nhưng sức chiến đấu chuẩn con mẹ nó rồi, thì chỉ còn 'Kim Quang Dao' mới xuất hiện còn linh lực. Kim Quang Dao vốn muốn trò cũ trọng thi, nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác không cần phức tạp đến vậy.

... Dù sao, đây cũng là chính mình.

"Ngươi..." Kim Quang Dao mở miệng.

'Kim Quang Dao' đã cắt lời hắn: "Ta biết ngươi muốn nói gì, yên tâm, ta sẽ không nhúng tay."

Mọi người giật mình, Gintoki bình tĩnh phân tích: "Đừng nghe hắn nói láo, quay đầu qua là bị hắn đâm sau lưng liền."

"..." Mọi người: Rồi rốt cuộc ngươi đang giúp ai?!

"..." 'Kim Quang Dao': Nhờ ngươi, ta quyết định thật sự không nhúng tay nữa! Ngươi chết ở đâu thì chết đi!

"..." Kim Quang Dao: Xém chút nữa... cảm tạ ngươi, Sakata Gintoki.

Còn chưa tìm được kho báu, Kim Quang Dao còn phải kéo dài thời gian ở lại, hắn bắt đầu kiếm chuyện.

"Một vị khác Sakata Gintoki, thanh kiếm treo bên hông của ngươi, là Tùy Tiện kiếm sao?"

Mọi người nhìn qua, phát hiện thật sự là Tùy Tiện kiếm.

Giang Trừng nhíu mày, không phải Ngụy Vô Tiện ở thế giới kia đưa cho Gintoki sao? Này có gì lạ?

Kim Quang Dao lại tiếp tục ung dung bình thản cười nói: "Là của Ngụy Vô Tiện, ở, chỗ, này, sao?"

Gintoki thần sắc đạm mạc, không nói.

Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy không ổn, thanh kiếm này không phải hắn đưa cho Ôn Ninh giữ sao?! Tại sao lại đưa cho Gin?! Ôn Ninh... Có nói gì sao?!

"Giang tông chủ, nghe nói Tùy Tiện kiếm này đã tự phong kiếm, ngoài Ngụy Vô Tiện ra, không ai rút ra được, ngươi... không thử sao?"

Ngụy Vô Tiện thần sắc chấn động, mặt mày lập tức tái nhợt, bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực. Nhưng hắn nhịn không được quay qua nhìn về phía Giang Trừng, cũng đón nhận ánh mắt nghi ngờ của hắn.

Gintoki nói: "Thôi đủ rồi. Vẫn là để Gin nói đi."

Kim Quang Dao mỉm cười gật đầu. Thật đúng là may mắn, hôm đó, những gì bọn họ nói chuyện, có người của hắn đi ngang qua nghe được, đây không phải là may mắn sao? Nếu để bọn họ chó cắn chó, mới là vẹn toàn nhất. 

Ngụy Vô Tiện đang muốn ngăn cản, lại bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Gintoki, tự dưng im bặt. Ánh mắt kia nói cho hắn: Hắn không đồng ý cách làm này.

Ngụy Vô Tiện giống như một đứa trẻ làm sai sự, im lặng ở trong lòng Lam Vong Cơ, vùi đầu vào trước ngực hắn chải chuốt mọi chuyện.

Gintoki đưa chuôi kiếm giơ lên trước mặt Giang Trừng, "Rút ra đi."

Giang Trừng nội tâm đã có chút suy đoán, nhưng không muốn đi tin tưởng sự thật này, tay run run cầm lấy chuôi kiếm... một phát rút ra.

Ánh kiếm sáng ngời đập vào mắt, đau đớn vô cùng.

"Tại sao?... Tại sao lại như vậy đươc? Nói đi, tại sao ta lại rút được nó?! Nói!!!" Giang Trừng trong mắt hằn lên tia máu, gầm lên.

"Bởi vì kim đan trong người ngươi là của Tiện Tiện." Gintoki thần sắc bình tĩnh, nhưng kỳ thật hắn cũng hoảng, hắn cũng không biết làm gì bây giờ, còn chưa kịp chuẩn bị a uy! Lời kịch đâu! Lời kịch!

Mọi người tập thể khiếp sợ.

Kim Quang Dao đột nhiên nói: "Giang Tông chủ, ngươi lấy lực lượng một người xây dựng lại Vân Mộng Giang thị, chúng ta bội phục. Nhưng hóa ra là vậy, ta nhớ rõ ngươi từ trước đến nay không thể nào sánh bằng Ngụy tiên sinh, bỗng nhiên tại chiến trường Xạ Nhật lại mạnh mẽ như thế, ta còn tưởng ngươi ăn kim đan thần dược gì!"

Hai chữ "Kim đan", hắn nói rõ ràng vô cùng, dường như muốn nhắc nhở cho Giang Trừng biết, hắn lợi hại như vậy là vì cái gì. Giang Trừng ngũ quan vặn vẹo, tâm thần đại loạn.

Đúng vào lúc này, sau điện truyền tới tiếng la hét mừng rỡ như điên: "Tông chủ! Đào được rồi! Lộ ra một góc rồi!"

Kim Quang Dao sắc mặt thận trọng, nói: "Mau, tiếp tục! Tất cả đều đào lên sau đó mở ra, nhớ cẩn thận!"

Hắn bước nhanh ra sau điện. Đồng thời, chân trời bảy tia chớp vặn vẹo, sét đánh từng trận.

Nhìn ra ngoài một chút, Lam Hi Thần như có điều suy nghĩ, nói: "Trận mưa gió này tới thật kì quặc."

Lúc này, không kịp đề phòng, Giang Trừng lên tiếng: "Ngụy Vô Tiện?"

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, cùng Lam Vong Cơ nhìn sang. Chỉ thấy Giang Trừng lảo đảo vài bước đi tới gần chỗ hắn, lạnh nhạt nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thật vô tư, thật vĩ đại. Làm hết chuyện tốt, còn nhẫn nhục chịu đựng không để cho người ta biết, thật làm cho người ta cảm động. Ta có phải hay không nên quỳ xuống tới khóc cảm tạ ngươi?"

Nghe hắn không chút khách khí, trong giọng nói tràn đầy châm chọc, Lam Vong Cơ sắc mặt run lên.

Kim Lăng thấy Lam Vong Cơ vẻ mặt bất thiện, vội vàng ngăn trước Giang Trừng, chỉ sợ Lam Vong Cơ một chưởng đánh chết hắn, vội la lên: "Cữu cữu!"

Ngụy Vô Tiện sắc mặt cũng có trở nên khó coi.

Hắn chưa từng trông cậy vào Giang Trừng biết chân tướng sẽ lập tức cùng hắn hóa giải hiềm khích lúc trước, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, nghĩ một chút, hắn nói: "Ta chưa nói để cho ngươi cảm tạ ta."

Giang Trừng "hắc" một tiếng, nói: "Đó là làm xong chuyện không cầu hồi báo, cảnh giới cao sao. Cùng ta dĩ nhiên không giống nhau. Không trách phụ thân ta khi còn sống thường nói ngươi mới thật sự hiểu Giang gia gia huấn, có phong thái của Giang gia."

Ngụy Vô Tiện nghe không nổi nữa, đáp: "Được rồi."

Giang Trừng lạnh lùng nói: "Ngươi hiểu nhất! Ngươi cái gì cũng mạnh hơn ta! Thiên tư tu vi, linh tính tâm tính, các ngươi cũng hiểu, ta cảnh giới thấp —— vậy ta là cái gì!!!"

Hắn chợt đưa tay, tựa hồ muốn nắm áo Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ một tay nắm vai Ngụy Vô Tiện, đem hắn hộ đến sau lưng, một tay kia nặng nề đẩy Giang Trừng, trong mắt đã mơ hồ lộ ra lửa giận.

Hắn một kích này tuy không mang linh lực, kình lực lại quá mức mạnh, khiến Giang Trừng ngã xuống, đồng thời tức giận công tâm mà hộc ra máu tươi. Kim Lăng cả kinh kêu lên: "Cữu cữu!"

Lam Vong Cơ là lạnh lùng nói: "Giang Vãn Ngâm, miệng hạ lưu đức!"

Lam Hi Thần đem áo khoác trên người cởi ra, đắp lên người Nhiếp Hoài Tang đã phát run, nói: "Giang Tông Chủ, thỉnh chớ kích động. Đừng nảy sinh hiềm khích, đây đều là ý đồ của Kim Quang Dao."

Giang Trừng đẩy Kim Lăng đang luống cuống đỡ hắn ra, huyết khí không ngừng được hướng não dâng trào, sắc mặt chợt trắng chợt đỏ, mắng: "Dựa vào cái gì? Ngụy Vô Tiện, con mẹ nó ngươi dựa vào cái gì?"

Ngụy Vô Tiện từ vai Lam Vong Cơ lộ mặt ra, hỏi: "Cái gì dựa vào cái gì?"

Giang Trừng đáp: "Giang gia chúng ta cho ngươi bao nhiêu? Rõ ràng ta mới là con trai hắn, ta mới là người thừa kế Vân Mộng Giang thị, qua nhiều năm như vậy khắp nơi bị ngươi đàn áp. Công ơn nuôi dưỡng, thậm chí là mệnh! Cha ta mẹ ta tỷ tỷ ta còn có Tử Hiên đều chết, chỉ để lại một Kim Lăng không cha không mẹ."

Kim Lăng quanh thân rung lên, đầu vai rũ xuống, vẻ mặt cũng uể oải.

Ngụy Vô Tiện giật giật đôi môi, cuối cùng không nói gì, Lam Vong Cơ quay người lại, cầm tay của hắn.

Giang Trừng mắng to: "Ngụy Vô Tiện, đến tột cùng ngươi vi phạm lời thề, phản bội Giang gia, ngươi là người của ai? Tự ngươi nói một chút, tương lai ta làm Gia chủ, ngươi làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta. Cô Tô có song bích, Vân Mộng có song kiệt, vĩnh viễn không phản bội ta không phản bội Giang gia, lời này là ai nói?! Ta hỏi ngươi lời này đều là ai nói?! Con mẹ nó bị ngươi ăn hết!"

Hắn càng nói càng kích động: "Kết quả ngươi đi che chở ngoại nhân, ha ha, còn là người của Ôn gia, ngươi ăn của bọn họ bao nhiêu?! Không chút do dự nói trốn tránh liền trốn tránh! Ngươi xem nhà chúng ta là cái gì?! Chuyện tốt cũng bị ngươi làm hết, làm chuyện xấu lại mỗi lần luôn là thân bất do kỷ! Bị bất đắc dĩ! Có cái gì khó nói, cái gì khổ tâm! Nỗi khổ tâm?! Cái gì cũng đều không nói cho ta biết, đem ta thành một đứa ngốc!!!"

"Ngươi thiếu Giang gia bao nhiêu? Ta không nên hận ngươi sao? Ta không thể hận ngươi sao?! Dựa vào cái gì bây giờ ta giống như ngược lại còn phải xin lỗi ngươi?! Dựa vào cái gì ta không nên cảm thấy qua nhiều năm như vậy ta con mẹ nó tựa như đồ xấu xa?! Ta là cái gì? Ta liền đáng đời bị ngươi quang huy rực rỡ chiếu rọi phải mắt mở không ra sao?! Ta không nên hận ngươi sao?!"

Lam Vong Cơ chợt đứng dậy, Kim Lăng sợ hãi ngăn ở trước Giang Trừng, nói: "Hàm Quang Quân!"

Giang Trừng tát hắn một cái, hét: "Để cho hắn tới! Ta sợ hắn sao!"

Nhưng là, bị một tát này, Kim Lăng lại ngây ngẩn cả người.

Không riêng gì hắn, mọi người đều ngay ngẩn cả người.

Giang Trừng, khóc.

Lệ từ trong mắt hắn chảy xuống, nghiến răng nghiến lợi: "... Dựa vào cái gì... Ngươi dựa vào cái gì không nói cho ta!"

Giang Trừng siết chặt quả đấm, khóc không một tiếng động.

Dựa vào cái gì, ngay cả tư cách hận cũng không để lại cho ta...

Dựa vào cái gì...

... Trước mắt hắn mơ hồ một mảnh, chợt một trận thiên toàn địa chuyển, có người mạnh mẽ kéo hắn xoay người, ấn đầu hắn tựa lên vai, bên tai nghe một tiếng trầm thấp ôn nhu, "Đừng khóc."

Mọi người kinh ngạc không nói ra lời.

Sao lại là người này?! Không phải nên là Gintoki sao?

'Sakata Gintoki' tầm mắt cùng Gintoki chạm vào nhau, thở dài.

... Nếu là chính mình nhờ vả, nhận một chút cũng không có gì.

Kim Quang Dao vừa bước trở lại, thấy tình cảnh này, đang muốn nói gì, thì bên cạnh hắn xuất hiện một người, đem hắn kiềm chế lại.

Là Sakata Gintoki.

"Đủ rồi, A Dao."

...

Bên này, Giang Trừng cũng kinh ngạc nói không ra lời, hắn có thể dễ dàng hiểu được nếu người tới là Sakata Gintoki, nhưng hiện giờ lại là người này...

Chóp mũi truyền tới, không phải là hương vị ngọt ngấy mà hắn từng biết, mà mang theo một chút khí vị huyết tinh, đập vào tầm mắt là một màu trắng, là vải vóc mặc trên người hắn, sạch sẽ cực kỳ.

"Mặc dù mới gặp ngươi, ta không có khả năng xen vào cái gì, nhưng mà... Làm bằng hữu, hãy để cho ta nhắc nhở ngươi một chút, chuyện này không phải lỗi của ngươi."

'Sakata Gintoki' không cho Giang Trừng giãy giụa, kiên quyết ấn đầu hắn lên vai mình, vẫn như cũ dùng giọng điệu mềm nhẹ trấn an hắn: "Huống chi, cũng không có gì ghê gớm a. Nam nhân chúng ta, chỉ cần kim đản là có thể sống sót. Cho nên, móc ra trả lại hắn đi, hoặc là để ở dưới đất đạp một đạp."

"..." Gintoki.

"..." Ngụy Vô Tiện.

"..." Mọi người.

"Lỡ khuyên ngươi làm vậy, vậy Gin đành chịu trách nhiệm một chút. Từ nay, hãy để ta thay thế kim đan của ngươi đi."

"..." Mọi người.

Giang Trừng lỗ tai bò lên một mạt ửng đỏ, từ bỏ giãy giụa, tầm mắt chỉ có thể nhìn vào vải vóc trên người hắn, ra sức trừng nó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thả ta ra."

"Không khóc?"

"... CMN ai khóc?!"

'Sakata Gintoki' lạnh nhạt nói: "Rồi rồi rồi, không khóc không khóc."

"..." Giang Trừng.

'Sakata Gintoki' nhẹ nhàng buông hắn ra, ôn hòa cười ha ha nói: "Ta nói thật, nếu ta có thể loại huynh đệ tự cho mình là đúng này, ta sẽ ở trong cơm hắn ăn bỏ cứt."

"..." Mọi người.

"..." Giang Trừng: Ta đúng là không ác như vậy được.

Giang Trừng đứng thẳng dậy, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, giọng nói vẫn mang theo âm rung, "Ngươi đã nói, tương lai ta làm gia chủ, ngươi làm thuộc hạ của ta, cả đời nâng đỡ ta, vĩnh viễn sẽ không phản bội. Đây là chính ngươi nói."

Trầm mặc trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện đáp: "Thật xin lỗi. Là ta nuốt lời."

'Sakata Gintoki' bóp cổ tay một cái.

Mọi người sợ hãi.

Bây giờ hắn đánh người, Lam Vong Cơ cũng không cản lại được!

Giang Trừng lắc đầu một cái, kéo người này lại, bắt buộc hắn xoay người đối diện chính mình, lần này chủ động ôm hắn vào trong ngực, ở bên tai hắn nghẹn ngào nói:

"Ngươi, đã nói phải làm kim đan cho ta."

"Nghe hơi rắc rối, quên thì nhắc Gin một tiếng."

"Ừ."

 ...

Gintoki cười khẽ, ném Tùy Tiện lại vào lòng Ngụy Vô Tiện. Hắn cũng buông ra Kim Quang Dao, trong lòng thở dài, lúc nãy... Hắn đúng là không biết nói gì, quan tâm sẽ bị loạn. Giao cho tên kia, quả nhiên không sai.

Huống chi, đây mới là khởi đầu của bọn họ.

...

'Sakata Gintoki' nhìn về phía hắn, giơ lên hai ngón tay.

Gintoki cũng giơ ngón tay cái.

'Sakata Gintoki' dùng khẩu hình miệng nói: "Hai, trăm, triệu, thù, lao."

"..." Gintoki.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com