Chap 9: Ôn lằn
Sắp thi giữa kì rồi, chính xác là 2 tuần nữa.
Giờ mới kì I nên cũng chỉ là khởi đầu mà thôi. Đấy với những học sinh khác. Với người muốn trở thành Thánh nhân như Rayne, việc duy trì thành tích tốt là điều tất yếu. Nhưng cậu nào phải người tài giỏi đến mức cái gì cũng học tốt như ai đó(cậu không muốn nhắc tên). Dẫu môn tiên tri không phải môn chính nhưng cậu không bằng lòng với việc chỉ một môn duy nhất yếu như thế được, nó cản trở bước tiến làm Thánh nhân của cậu. Nhưng cậu thề là dù có học tới mấy cũng không vào đầu nổi. Cậu cho rằng môn này thực sự không quá cần thiết và thậm chí còn rất phức tạp. Cậu vẫn còn một lựa chọn là nhờ ai đó giảng giúp.
Nhưng ai mới được? Đa số các học sinh khác cũng không quá giỏi đến mức giảng lại được cho người khác. Còn giáo viên? Bỏ đi. Dạy trên lớp đã không hiểu rồi thì bổ túc cũng không có tác dụng.
Không môn nào dưới 100 điểm.
Bỗng cậu nhớ đến lời đồn này, học sinh mới-Aimer thi đậu vào trường với điểm số tối đa tất cả các môn.
Ơ nhưng mà nhờ cô ta dạy mình á? Còn khướt Rayne mới làm vậy.
"Rayne ơi, ôn gì chưa?" Max từ lớp khác bước sang hỏi thăm.
"Ôn lằn" Cậu đáp cộc lốc.
"Sao nay cọc vậy cha? Hay ông bí môn gì chăng? Để tôi giảng cho nghe"
"Ông tự lo cho bản thân còn chưa xong nữa thì làm sao mà lo cho tôi đây?"
Đã quen việc Rayne ăn nói cọc cằn, Max không buồn cũng chẳng vui đáp lại như thường:
"Gì chứ, lo cho bạn mình là tốt mà? À mà tôi nói cái này nghe nè. Cyn từ khi cặp phòng với Aimer tự dưng giỏi Vật lý lên một cách nhanh chóng luôn"
Không buồn thốt lên một tiếng 'Ồ' hay quay sang nhìn Max, Rayne bơ đẹp luôn.
"Ủa không bất ngờ hả...? Tuy không hỏi nhưng tôi cá là Aimer đã dạy Cyn đó. Cái môn tiên tri của cậu có khi nhờ cô ta giảng cho cũng được đấy. Muốn thử không?"
"Dẹp. Tôi tự học được" Cậu từ chối thẳng thừng.
"Ai lần trước làm kiểm tra tháng môn tiên tri được điểm hàng đơn vị ấy nhỉ?" Một cậu mỉa mai hiếm hoi bật ra từ miệng Max.
"Điểm tối đa là 10"
"Nhưng ông được 'căn 9 điểm'(ý là 3 điểm) còn gì?"
"Ông muốn được chôn ở núi hay biển?"
"Dạ thôi" Thấy hơi quá đà nên Max đành nhượng bộ.
Cánh cửa lớp được mở ra, Aimer bước vào. Cô nhìn thấy Max từ lớp khác qua nhưng chỉ nhìn có mấy giây rồi trở về chỗ nằm gục xuống bàn.
Cả hai nhìn Aimer. Max huých nhẹ vai Rayne ra hiệu cậu ra bàn về kì thi nhưng cậu vẫn từ chối. Thấy thằng bạn mình như vậy cậu không kiềm được mà liền thở một hơi dài chán ngắt. Rayne không dám thì Max dám.
Đang nằm thư giãn, Aimer bỗng cảm thấy có thứ gì đang chọt vào vai mình, cô ngồi dậy xem thì đó là Max. Nhắc mới nhớ, từ lúc vào học tới giờ cô chưa bị cậu ta ra hỏi chuyện lần nào cả như hai người kia. Tự hỏi không biết cậu có thù cô không.
Và đáp án là không. Thù thì làm gì còn đi hỏi bài người ta nữa?
"Ờm... Cô là bạn cùng phòng với Cyn nhỉ?" Dẫu là bảo Max dám nhưng lúc làm thật tự dưng thấy hơi sượng.
Aimer gật đầu.
"Ồ, vậy cô là người kèm Cyn học Vật lý nhỉ? Trước đây cậu ấy dở môn đó lắm. Tự dưng nay tiến bộ hẳn ra"
Vẫn chỉ gật đầu. Sao kiệm lời thế...?
"Vậy chắc cô phải học giỏi lắm nhỉ? Nhờ cô giúp bọn tôi một chuyện được không?"
"Cậu nói trước đi" Mãi Aimer mới nói một câu với cậu.
Max à hèm một câu rồi nói, "Tôi có đứa bạn...", vừa nói vừa liếc Rayne. Nhận thấy thằng bạn đang lườm mình nên cậu đành phải sửa lại câu nói, "...Ý là tôi. Tôi khá dốt môn tiên tri. Nếu được, cô có thể giúp tôi thông não được không?" Nói một hồi tự dưng thấy nhục vãi. Nhưng đã phóng lao rồi thì phải theo lao thôi chứ biết sao.
Phải đợi một hồi Aimer mới đáp lại, "Không làm được phần nào?"
Hơ. Phần nào á? Cậu làm gì biết. Định hỏi Rayne xem là hắn bí phần nào nhưng nhận được cái lườm nguýt của hắn, cậu chỉ còn cách tự bịa ra thôi.
"Ờm... Chắc là phần... ừm... dùng phép?"
"Cái đấy cơ bản ai chẳng làm được. Không lẽ là mất gốc đến tận đó sao?"
Phập!
Thấy nhói ngực trái quá. Ai lại đi nói thẳng ra như thế chứ? Max thấy hơi nhục cho đứa bạn mình, cậu nhìn qua chỗ hắn, bất giác nhìn vào trong hộc bàn. Có tờ giấy với số "3" ở góc lộ ra. Cậu biết đó là gì.
Dẫu biết làm thế sẽ bị giận nhưng cậu vẫn sẽ giật tờ giấy đó ra vậy.
"Nói ra hơi ngại nhưng đây chính xác là thực lực của tôi..." Max lo lắng đưa tờ A4 với tiêu đề 'kiểm tra tháng môn tiên tri' được 3 điểm.
Thật may là Rayne không nhận ra cậu vừa thò tay vào hộc bàn hắn. Biết là cậu tiêu đời rồi.
Nó thoáng nhăn mặt khi nhìn thấy tờ bài đó, tiện cầm lại xem cho kĩ vì không tin mắt mình.
(Đừng nói là mất gốc luôn đấy nhé...) Max thầm lo cho đứa bạn, đồng thời thấy hối hận vì nhận sai hộ Rayne.
Aimer trầm tư khá lâu làm Max càng lo hơn. Cô hết dí sát tờ bài lại nhìn rồi lại nhăn mặt thở dài. Ơ mà khoan. Trên tờ bài đó có tên mà? Chết mẹ rồi, nghĩa là từ nãy giờ cậu bao che cho Rayne là công cốc rồi sao? Đậu xanh rau má nó chứ!
"Ờm... Cô thấy sao?" Max hỏi.
"Nói thẳng thì chắc là hơi ác. Mà ba câu đúng này chắc không phải làm bừa đâu đúng không? Làm gì có ai mà câu cơ bản làm sai bét hết mà câu thuộc dạng khó lại làm đúng đâu" Aimer cuối cùng cũng nhận xét, "Và trả cậu này", xong cô trả lại tờ bài cho 'chủ nhân' của nó.
"Có nên nói là mất gốc không ta? Thú thực tôi cũng không biết phải bắt đầu chỉ từ đâu nữa. Nói chung cậu cứ chăm nghe giảng lên. Có gì không hiểu cứ bàn với tôi, tôi chỉ" Aimer nói. Nhưng là nói với Max chứ không phải với Rayne.
(Ủa? Không lẽ... nhỏ này tưởng mình là cậu ta thật à? Rayne ơi là Rayne, học với nhau bao lâu rồi mà đến tên còn chả cho người ta biết nữa vậy?) Max nghĩ.
"À ừm... Cảm ơn nhiều" Max trả lời lại. Sao mà rách việc quá thể vậy?
Aimer ngồi ngước nhìn biểu cảm cậu thấy trông có vẻ đang buồn phiền, cô thấy mình nên an ủi gì đó.
Max đang trong trạng thái khá bất lực. Bởi giờ cậu phải trả lại tờ bài của Rayne kiểu gì đây? Rồi bỗng có một bàn tay đặt nhẹ lên đầu cậu rồi vỗ nhẹ, "Thôi không sao đâu, đừng buồn nữa", Aimer nhẹ nhàng xoa đầu cậu kèm thêm những lời an ủi.
Cảm ơn. Nhưng người cần lời an ủi đâu phải cậu, làm thế chỉ tổ làm cậu nhục thêm thôi.
"Ôi thôi nào. Tôi đâu còn là trẻ con nữa" Cậu cười gượng gạo, cầm tay cô định gỡ ra khỏi đầu mình.
Tưởng đã nói hết nhưng chưa, Aimer chưa nói xong.
"Tại cậu không thông minh thôi. Lần sau cố lên là được"
Ngực trái lại nhói thêm lần nữa, "Cô... đã có ai nói với cô rằng kĩ năng an ủi của cô thực sự rất tệ không?" Cậu nói, vẫn cố nở một nụ cười trên môi dù không hợp tình cảnh lắm.
"Thành thật mà nói: nhiều là đằng khác" Trông rất tự tin, Aimer đáp lại.
Ở đằng sau, Rayne cau mày nhìn hai người trước mặt trông rất khó chịu. Aimer thấy vậy cũng đánh cho cậu một một ánh mắt tỏ vẻ khó chịu không kém. Này thì lườm người ta, gậy ông đập lưng ông. Max thấy sắc mặt Aimer không được tốt, quay ra sau. À hóa ra là đang thi xem ai lườm giỏi hơn. Dường như có thể cảm nhận được tia sét chọi vào nhau giữa hai người họ.
Cũng gần đến giờ, Max đành phải về Chào tạm biệt hai người rồi về lớp, Rayne chỉ gật nhẹ đầu, Aimer ở sau vẫy tay chào lại. Rồi Rayne bỗng phát giác ra một chuyện.
Tờ bài kiểm tra của cậu đâu rồi?
-------------------
Đã lag được bao lâu rồi nhỉ? Tôi cũng đéo biết nữa:) Thế méo nào bây giờ tôi mới up truyện được vậy=))?? Ê tình hình là tôi viết vội chưa kịp đọc hay sửa lại đâu... sai cái gì thì cũng không được chỉ đâu nhá:)) Tôi dỗi ko đăng nữa h=))
Ngoài ra gửi đến người quen: Lỡ để m đọc đc rồi thì tính sao nữa? Nhưng lm ơn đừng nói cho ai khác về cái này nghe chưa:)) m nói t yiet chếc m đấy:))🐧🔪🔪🔪🐬☠️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com