Chương 99
Lúc này Nhị Ngốc Tử lão đảo đi tới, trên thân vẫn như cũ không có lông, liếc nhìn Vân Hi, vẻ mặt rất xấu hổ.
"Là ngươi..." Vân Hi ngạc nhiên.
"Tiểu nha đầu, năm đó tổ phụ ngươi truy ta quá thê thảm, buộc ta phải trốn vào Bách Đoạn Sơn, hôm nay ngươi đừng đi ở lại chỗ này làm thê tử cho người ta đi" Nhị Ngốc Tử hung tợn nói.
"Ai bảo ngươi lẻn vào Thiên Thần Sơn của ta, ngấp nghé thần trân" Vân Hi trừng mắt nó, bí mật của cổ pháp trận sớm nhất bị Nhị Ngốc Tử nhòm ngó, Thiên Thần Sơn mấy năm gần đây mới hiểu rõ.
"Chuyện cũ đã qua rồi, thôi quên đi, ta không tính toán với hắn, bất quá gặp lại hắn còn phải cầu xin ta, hắc" Nhị Ngốc Tử rất tự tin.
"Cầu ngươi?" Vân Hi cười lạnh.
"Các ngươi cho rằng đã nghiên cứu thấu đáo tòa Thái Cổ trận pháp ư, cho rằng chỉ cần bao cổ tay là được thì vẫn còn kém xa lắm" Nhị Ngốc Tử khinh thường.
"Nói khoác mà không biết ngượng" Vân Hi không tin.
"Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang, cái này bên trong bát vực, ta dám chắc việc này không ai rõ hơn ta, trừ phi có kẻ từ giới khác đến" Nhị Ngốc Tử kiêu ngạo nói.
"Để ta suy nghĩ một chút, xuyên qua bát vực đào tẩu ra ngoài, Thái Cổ trận pháp.... ân, sự tình này lại không hề đơn giản" Liễu Thần nói.
Dứt lời, tất mọi người đều an tĩnh, không ai dám nói lung tung, một lúc sau nàng quyết định để cô và Nhị Ngốc Tử đi Thiên Thần Sơn xem xét ký chút.
Nhị Ngốc Tử sắc mặt nhất thời suy sụp, năm đó ở Thiên Thần Sơn gây không ít phiền toái, sau này lại bị truy sát thê thảm, đoán chừng đến đó sẽ lại bị nấu.
Cô cũng nhíu mày tại sao lại là cô, nếu như cô đến đó khẳng định sẽ không nhìn thấu cổ pháp trận đó.
"Ta nhớ đến một số chuyện cũ, cảm thấy có chút cổ quái trong hoàn cảnh bình thường làm sao có thể bỏ sót một đạo sinh môn, ta trong bóng tối cùng ngươi đồng hành, đi xem thử chuyện gì xảy ra" Liễu Thần truyền âm.
Sau một khắc, cô chấn kinh, một thân ảnh thon dài bước ra từ cây liễu, phong hoa tuyệt đại, bễ nghễ vạn vật.
Tuy nhiên ngoài cô ra thì không ai thấy hay cảm nhận được cái gì.
Trong chốc lát cô đã không còn nhìn thấy nữa, cô dụi dụi mắt tim mình đập thình thịch, sau cùng cô có cảm giác như Liễu Thần đang ở bên cạnh mình.
Liễu Thần dáng người cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt thâm thúy như ánh sao, da thịt trắng noãn, ngũ quan hoàn mỹ như mộng, thân thể lại cực kỳ hoàn hảo.
Nàng đứng trong hư không, một y phục lam theo gió phất phới, mái tóc dài nhẹ nhàng phiêu dật, dung nhan tuyệt thế khuynh thành. Giờ phút này nàng lộ ra nụ cười yếu ớt, mắt ngọc mày ngài.
Cô cảm xúc dâng trào không còn từ gì để nói, lúc trước xem Thế Giới Hoàn Mỹ nhân vật mà cô thích nhất chính là nàng, bây giờ cô đã tận mắt nhìn thấy nàng, mẹ nó phải nói là rất xinh đẹp, quá mỹ rồi, cmn, cô rung động rồi, rung động thật rồi.
Liễu Thần đôi mắt thâm thúy sáng ngời, nhìn xuống cô bên dưới, Liễu Thần chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Nàng vươn ngón tay thon dài tỉ mỉ của mình ra, nhẹ nhàng chạm vào một chút mi tâm của cô.
Cô toàn thân cứng đờ, đầu óc choáng váng lập tức bất tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại, phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi, và chính mình đang ở thổ địa xa lạ, mênh mông, bích thảo tràn ngập.
"Hả... đây là nơi nào?" Cô hỏi Liễu Thần.
"Thạch Thiên, ngươi là đến từ một thế giới khác a?" Liễu Thần thản nhiên nói.
Nghe được lời này trong lòng cô 'lộp bộp' một tiếng, Liễu Thần vậy mà biết được lai lịch của cô.
"Làm sao... làm sao ngươi biết?" Cô hỏi.
"Ta đến cảnh giới này, đương nhiên có thể phát hiện được" Liễu Thần mỉm cười nói.
Cô căng thẳng nuốt khan một tiếng, không biết phải nói cái gì, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì quá khẩn trương.
Liễu Thần nhìn cô nói: "Vậy ngươi có biết tại sao mình lại đến thế giới này không?".
Cô lắc đầu, thật sự là cô không biết.
"Bởi vì ngươi đến thế giới này, sau lại đến trước mặt ta, hết thảy hẳn là đã định sẵn" Liễu Thần chậm rãi nói.
Nghe những lời ấy tâm cô không ngừng chấn động kịch liệt, mẹ nó cô tiếp tục như vậy chắc lát nữa sẽ đột quỵ mà chết mất.
"Đã định sẵn? Phải chăng nơi này có liên hệ lớn lao với ta? Bằng không sao lại phát sinh chuyện ly kỳ như vậy?" Cô không thể bình tĩnh, đầu óc quay cuồng như chong chóng tre của Nobita, bắt đầu suy tư không ngừng.
Liễu Thần sóng mắt lưu chuyển, ôn hòa nhưng lại mang chút ưu thương nói: "Có lẽ, ta và ngươi cũng có quan hệ nào đó, không hiểu sao ngươi lại đến nơi này".
"Ta và Liễu Thần.... ngươi?" Cô mờ mịt hỏi.
"Ta cũng không xác định" Liễu Thần lắc đầu.
Nàng cũng không nói rõ ngọn nguồn, mà tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã đến đây, rõ ràng ngươi có liên hệ với ta, cho nên từ hôm nay ta sẽ làm người hộ đạo cho ngươi".
Chuyện này càng ngày càng có chút rắc rối, rối cục bản thân thật sự có liên quan đến thế giới này sao?, cô nhíu mày nghe Liễu Thần, nói: "Người hộ đạo?".
Cô chớp mắt kinh ngạc, bởi vì cô biết Liễu Thần thật sự rất lợi hại, vậy mà làm người hộ đạo cho cô, đây là phúc khí cô tu mười kiếp đi.
Liễu Thần huyễn hóa ra một cành liễu, trong suốt sáng chói, chợt từng sợi ráng lành tản mát trên thân của cô.
Cơ thể cô trong suốt lấp lóe, tràn ra bảo quang một cỗ lực lượng an lành tràn ngập, khiến người ta toàn thân thư thái.
"Đa tạ Liễu Thần" Cô chân thành nói lời cảm tạ.
Làm xong hết thảy Liễu Thần đứng yên trước mặt cô.
Nàng mặc y phục màu xanh lục, cơ thể phát sáng, khí tức tràn ngập trong không khí, bao phủ lấy cô.
Nàng duỗi tay trắng noãn của mình ra nhẹ nhàng phất qua trán cô.
Cô run lên, cô cảm thấy được một dòng nước ấm tràn ngập cơ thể, tẩm bổ thân thể của cô khiến toàn thân cô đều thư thái.
Liễu Thần thu tay về cô thấy rõ trên mặt mình có mấy điểm ửng đỏ.
"Hả chuyện gì vậy...?" Cô không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, củ chỉ của Liễu Thần đã lật đổ đi nhận biết của cô, điều này hình như không phù hợp với lẽ thường a.
"Ta từng gặp một vị bạn cũ, hắn nói cho ta biết một ít chuyện, ngươi hẳn là bị người đưa vào, ta cùng hắn có quen biết vừa vănn đi ngang qua, liền thuận tah giúp ngươi một cái" Liễu Thần nói.
"Đa tạ Liễu Thần" Cô trong lòng nghi hoặc, cô chưa từng nghe Liễu Thần nói qua tên này, cũng chưa từng nhìn thấy hình dáng Liễu Thần, chỉ biết nàng đến từ ngoại vực, đến từ Tiên tộc, là một vị mỹ nhân tuyệt đại.
Thạch thôn tự nhiên là chuẩn bị một dạ tiệc phong phú, khi mặt trời dần buông xuống núi, ngay bên hồ thần thạch xanh biếc, lửa trại bập bừng, đủ loại món ngon thơm lừng.
Mọi người trong thôn đều luôn vui vẻ, đám trẻ hiếu động chạy nhảy, cùng nhau trò chuyện thưởng thức mỹ vị, nâng chén.
Rất nhanh mọi người phát hiện ra cô bất thường, cô luôn luôn bộ dáng thất thần, trong miệng lẩm bẩm suýt chút nhét miếng thịt vào mũi...
"Nha đầu này đang suy nghĩ gì thế? Chẳng lẽ là hội chứng thành thân sao?, muốn từ biệt thời đại thiếu niên chẳng bao lâu nữa sẽ giống chúng ta, cho nên gia hỏa này vẫn hoài niệm a" Bì Hầu nháy mắt hiểu ra, hắn bây giờ đã làm phụ thân người ta, cũng không còn giống như trước.
"Ta cũng nghĩ vậy, nàng lo được lo mất, mặc dù không có chính thức cử hành hôn lễ, bây giờ nàng cũng không có gì khác biệt" Nhị Mãnh thật thà cười nói.
Trên thực tế là cô đang nói chuyện cùng Liễu Thần, chỉ có Thanh Phong ngồi gần cô mới có thể nghe thấy, người ta nhìn vào chẳng khác gì cô là một kẻ mất trí cả.
Làm xong hết thảy, Liễu Thần chậm rãi nói: "Hảo, ngươi trở về đi".
"Trở về?... ơ vậy sau này chúng ta có thể gặp lại nhau không?" Cô ngẩn ra, sau đó vội vàng truy vấn.
Liễu Thần khẽ mỉm cười nói: "Ta vẫn luôn ở chỗ này".
"Ý của ta là... ta có thể nhìn thấy ngươi hóa hình được không?" Cô lắc đầu nói.
Liễu Thần trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi nói: "Có thể".
"Thật sao" cô lập tức trở nên vui vẻ.
Liễu Thần gật đầu nói: "Hãy nhớ kỹ pháp hô hấp ta dạy cho ngươi".
Cô gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng tại chỗ nhắm chặt hai mắt, vận chuyển hô hấp pháp 《Thái Âm Chân Kinh》.
Liễu Thần phiêu đãng trong hư không, sương mù lượn lờ quanh thân, nàng nhìn chằm chằm cô trong mắt mang theo hi vọng cùng lo lắng.
Cô lúc này ngơ ngác, cử động ngây ngốc của cô khiến cho mọi người cười vang.
Trong lúc cô nhíu mày lẩm bẩm, rất hồn nhiên không ý thức được rằng vươn tay lấy đồ ăn, cô đã đem quả mọng trên khay bạc của Hỏa Linh Nhi vào trong miệng.
"Huynh..." Hỏa Linh Nhi rất xấu hổ, nàng ấy sao lại hư hỏng đến vậy, quá phận ăn thịt nướng, nàng vừa ăn quá mọng cắn được một nửa vừa đặt xuống nhưng đã bị cô đoạt mất.
Cô lúc này hồi tỉnh, còn đang mải suy nghĩ về Liễu Thần, cô nhìn mọi người bằng ánh mắt khó hiểu, nhất là khi nhìn đến Hỏa Linh Nhi lại trừng mắt cô, cô có chút mạc danh kỳ diệu, nói: "Muội làm sao vậy? Đang làm cái gì a?".
Mọi người nghe vậy đều bật cười.
"Tiểu Thiên ăn có ngon không?" Tị Thế Oa cười hắc hắc không ngừng, hắn so với cô còn nhỏ hơn chút, nhưng nói chuyện rất thoải mái.
"Ân, ăn ngon, rất ngọt a" Cô gật đầu thản nhiên nói, thì là ngon thật cô không biết câu chuyện đằng sau.
"Haha" Mọi người cười to một trận không thôi.
Chỉ có Hỏa Linh Nhi mặt đỏ bừng, trên mặt quả mọng còn có vết răng, kết quả người này giơ lên ăn hai ba miếng.
"Đừng lại mộng du, nên tập trung vào a" Nàng xấu hổ giận dữ trách mắng.
"Ân, đã biết" Cô gật đầu, rõ ràng là trả lời qua loa, bởi vì cách đây không lâu cô nhìn thấy thân ảnh quá mức rung động, khoảng khắc gặp nhau đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng cô, cô thật sự đã rung động.
"Huynh... hỗn đản!" Hỏa Linh Nhi dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô nhíu mày nghĩ nghĩ một chút mới nhận ra mình đang làm gì, cho nên nhanh chóng bồi tội, xin lỗi.
"Huynh...." Hỏa Linh Nhi chỉ vào cô, vừa xấu hổ vừa buồn bực.
Mọi người nhịn không được lại cười một trận.
Hỏa Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô, sau đó hất váy dài bước đi, vội chạy ra ngoài, nàng thật sự tức giận, khuôn mặt ửng đỏ, lồng ngực kịch liệt chập trùng, trong lòng xấu hổ và tức giận.
What the fuck... cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, tại sao cô nói câu gì muội ấy cũng giận vậy, mà lúc này cô cảm nhận được một khí tức, có một loại đàn hương, hương thơm khó tả xuất hiện bên cạnh cô.
"Liễu Thần" Cô quay ngườ lại, Liễu Thần hiện ra xuất hiện ở gần cô, nhưng cô lại không thấy rõ.
Nàng da thịt trắng noãn, mái tóc đen rủ xuống thắt lưng, khắp người tản ra nhàn nhạt huỳnh quang, mỹ lệ khiếp người.
Cô ngẩn người, không tự chủ đứng lên, nhìn chằm chằm nàng mắt không hề di chuyển đi nơi khác, như trầm mê vào bên trong đó, thật sự là quá quyến rũ người, khiến lòng người run rẩy, không tự chủ được muốn đến gần hơn... ân gần hơn.
Một gợn sóng khuếch tán, nữ tử biến mất chỉ để lại một đóa hoa trắng, cánh hoa lấp lóe ngũ sắc, nhẹ nhàng chói lọi.
"Tức chết ta rồi!" Một tiếng tức giận đánh thức cô trở về hiện thực.
Cô phát hiện mình trở thành tiêu điểm, mọi người nhìn cô còn cười cổ quái, chỉ có Vân Hi mi phượng nhếc lên con ngươi lộ ra sát khí.
Nàng rất tức giận, gia hỏa này trước gọi nàng là tỷ tỷ, khiến cho nàng ban đầu đầy tự hào, cuối cùng sau khi uống vào ly gia hỏa này liền hiện nguyên hình, ngay khi gia hỏa này gọi nàng một tiếng ca ca khiến nàng tức giận hóa đá tại chỗ.
Bất quá có mọi người trong thôn nhiệt tình mời rượu cho nên rất nhanh đã bỏ qua mảnh xấu hổ này.
Sáng sớm hôm sau, nhóm người liền lên đường, không ở lại trong thôn lâu bởi vì thời gian quá cấp bách, đại kiếp có thể buông xuống bất cứ lúc nào.
Ngồi trên thảm da thú xuyên hư không, sau một thời gian rất lâu cuối cùng cũng vọt ra, du hành ít nhất mấy trăm vạn dặm.
Chim tước kêu to, thảm thực vật phong phú, hoa thơm, đây là khu Thần Sơn có linh khí mười phần dư dả.
Dưới sự dẫn đường của Vân Hi thì cũng đã đến nơi cần đến.
"Uy, Vân Hi tiên tử trở về" Có một con Ngân Giao thú nói.
Tin tức rất nhanh đã truyền đi.
"Haha, hảo, Vân Hi ngươi cư nhiên đem 'hắn' mang về, ngươi là mượn nhờ ngoại lực trợ giúp trấn áp 'hắn' sao?" Người cầm đầu là một nam tử trung niên cười to nói.
Vân Hi bất ngờ, làm sao có thể bắt về chính nàng kém chút nữa bị bắt về làm lão bà người ta, giờ nghĩ lại trải nghiệm ở Thạch thôn, nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Tứ thúc, không phải vậy đâu, ngươi hiểu lầm rồi" Vân Hi nói.
"Hiểu lầm cái gì? Tiểu tử này đã trộm pháp khí tổ truyền của chúng ta một mực không trả lại, bây giờ dù nói thế nào đi nữa hắn đã rơi vào tay Thiên Thần Sơn, xem hắn chạy trốn như thế nào" Trung niên nam tử trên bậc đá xanh, đối với cô không có hảo cảm.
"Tại sao còn có một con chim ngốc nghếch không có lông?" Có người hỏi, vì Nhị Ngốc Tử khác biệt muốn người ta không chú ý đến là không thể.
"Này các ngươi đừng có nói nhảm nữa, nhanh chóng mời lão tử, nhanh chóng tiếp đón đại thúc" Nhị Ngốc Tử rất phách lối nói.
"Vị tiền bối này ngài là vị nào?" Thiên Thần Sơn tứ gia khiêm tốn hỏi.
"Tứ thúc, hắn là Khổng Tước năm đó" Vân Hi nói, nàng không có hảo cảm với Nhị Ngốc Tử.
"Cái gì, lão tặc, còn dám đến" Tứ gia tức giận, rất nhiều người Thiên Thần Sơn đều biết năm đó Khổng Tước này đáng giận tới cỡ nào, tại đây náo loạn, hãm hại, lừa gạt đúng là "Không chuyện xấu gì không làm".
"Tiểu tử, ngươi đừng nói bậy, năm đó ta ôm ngươi, ngươi còn ị lên cánh tay ta a" Nhị Ngốc Tử cười lạnh nói.
"Phốc..." Nam tử trung niên miệng kém chút phun huyết, chỉ tay vào Nhị Ngốc Tử tức giận đến nói không ra lời.
"Lão tặc, ngươi còn dám nói bậy, ta lập tức giết ngươi" Tứ gia giận đến run rẩy.
"Tiểu tử, ngươi không hiểu rõ những ân oán tình cừu năm đó thì đừng có nhiều lời, ngươi dám bất kính với ta, cô cô của ngươi sẽ tát vào mồm ngươi" Nhị Ngốc Tử khinh thường nói.
"Ngươi nói cái gì" Tử gia trong mắt phun lửa, tên hỗn đản này quá phận.
"Ý ta là, năm đó tổ phụ ngươi và phụ thân ngươi bổng đả uyên ương, làm hại ta và cô cô ngươi tách ra, ta còn bị truy sát, hôm nay ta tới tính sổ các ngươi" Nhị Ngốc Tử rất không cam lòng.
Thiên Thần Sơn ngơ ngác, đây là chuyện gì xảy ra? Đến cả Vân Hi cũng trợn mắt kinh ngạc.
Bọn Cửu Đầu Sư Tử lại càng thêm khó hiểu, cô đứng một bên không nói gì chỉ là nhíu mày.
"Năm đó, các ngươi thiếu nợ ta một đoạn nhân duyên, lần này phải trả cho ta một nữ tử, ta đã quyết định muốn nữ oa này gả cho 'huynh đệ' của ta" Nhị Ngốc Tử dửng dưng nói, chỉ Vân Hi sau đó chỉ về phía cô.
Đám người trợn mắt, gia hỏa này thật có gan dám ở trước cường giả Thiên Thần Sơn nói như vậy, đây không phải là trực tiếp tuyên chiến a.
Lời qua tiếng lại vẫn là xuất thủ một trận, sau cùng thì bọn cô cũng đi theo nhóm người Thiên Thần Sơn ở lại để tu bổ trận pháp.
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com