Chap 1.
"Ánh bình minh kia vẫn rực rỡ mà sáng, cớ sao lòng tôi vẫn ôm nổi ưu hoài?"
__________________________________________
Xã hội hiện tại chia ra rất nhiều tần lớp và giai cấp, nơi em sống cũng chả phải ngoại lệ. Kẻ thì ngồi mát ăn bát vàng, người thì chạy đôn chạy đáo mà tìm từng đồng tiền ít ỏi. Những kẻ trên cao chưa từng để mắt đến những linh hồn thoi thóp đang cố gắng mà vật lộn với cuộc đời, bởi họ tự cho mình là thanh cao là quyền quý.
Thật đáng cười đúng không em? Phải gọi những kẻ quý tộc này là gì đây em nhỉ? Là những tên máu lạnh xem mạng người là cỏ rác sao? Ở những tên đó em có cảm nhận được một mùi kinh tởm không? Người ngoài nhìn vào cứ tưởng đâu mang danh quý tộc thì sẽ hạnh phúc biết bao, chỉ có em mới thấy được mặt tối của nó. Sự thật sau tảng băng chìm đó khiến người ta thật đáng khinh và ghê tởm. Em - Đứa con gái của Felicia Hex và Clair Anria. Một nàng tiểu thư quyền quý được nuôi dưỡng cực kỳ nghiêm khắc.
Đúng là em sống trong sự sa hoa và lộng lẫy của giới quý tộc, nhưng em không hề thích như thế. Em muốn như một chú chim vành khuyên nhỏ, ca hát và nhảy múa líu lo khắp nơi. Chứ không phải chôn vùi bản thân ở cái nơi thối nát thiếu tình người này. Cầm - Kỳ - Thi - Hoạ em đều có đủ cả, chỉ là em muốn những thứ mới lạ hơn như này thôi. Ví dụ như kiếm thuật? Hay những cây súng? Chỉ là nó không phù hợp với thân phận của em. Nếu phụ thân em biết, thì em sẽ bị trừng phạt thật nặng vì tội làm trái lời ông ấy.
Felicia Hex - phụ thân của em, ông ấy rất nghiêm khắc trong việc nuôi dạy em. Ông ấy luôn miệng bảo là một tiểu thư quý tộc em phải biết cách hành xử và lễ nghi, ông chưa từng cho em bước chân ra ngoài kia. Bởi ông bảo ở ngoài đó rất nguy hiểm, những thành phần tồi tệ rải rác khắp nơi. Để tránh em tiếp xúc với những người như thế, ông đã giam em ở trong chiếc lồng khổng lồ này suốt 16 năm. Từ nhỏ đến lớn em chỉ được ra ngoài khi đi dự những bữa tiệc của giới quý tộc, mục đích mà đưa em đi thì là do phụ thân em muốn em có được sự chú ý từ những kẻ có quyền lực cao hơn.
Trong giới quý tộc không có tình yêu, nó chỉ có hôn nhân bắt buộc vì những lợi ích của gia tộc. Bật làm cha làm mẹ chẳng có tí quan tâm gì về chuyện hôn nhân của con mình cả, thứ họ quan tâm là lợi ích trước mắt. Thứ họ cho là mang lại giá trị cho bản thân mình. Em cũng chả khác gì con búp bê được phụ thân mình chăm chút từng li từng tí, chỉ chờ đến khi em đủ tuổi, phụ thân sẽ lập tức gã em cho những tên quyền cao chức trọng kia. Ông sẵn sàng bán đứa con gái của người vợ quá cố của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý nhiều hơn thế nữa. Thật đáng khinh làm sao, nếu mẹ em ở trên cao mà biết được có lẽ bà sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, giọng nói của nữ hầu được cất lên.
-" Thưa tiểu thư, gia sư đã đến rồi ạ."
Em chán chường, chẳng muốn đoái hoài đến nữ hầu đó. Chỉ trả lời qua loa mà không thèm nhìn đến.
- " Ta biết rồi."
Mỗi ngày của em chẳng có gì thú vị cả, chỉ có học và học. Rồi lại gặp gỡ những tên quý tộc giả tạo kia. Thật khiến em sắp phát chán đến chết rồi.
Vị gia sư kia đã đến, mang một vẻ ngoài ôn nhu và dịu dàng. Nhưng em cũng thừa biết đó chỉ là vỏ bọc của anh ta. Anh ta thấy em thì liền nở nụ cười như mọi khi, giọng điệu nhẹ nhàng mà nói.
- "Chào tiểu thư, chúng ta bắt đầu học từ bây giờ nhé?"
Em không muốn nói gì, chỉ gật đầu rồi ngồi vào cây đàn Piano trước mặt. Bàn tay mảnh khảnh lả lướt trên những phím đàn, tạo ra những âm thanh nghe thật hay làm sao. Sau một tiếng học đàn, em được phép nghỉ ngơi ngày hôm nay.
Em rảo bước ở trong vườn hoa, em cứ đi mãi. Chẳng hiểu được rằng em muốn tìm kiếm điều gì, em quay ngang quay dọc. Muốn tìm điều gì đó mới mẻ hơn, thì đột nhiên có một thứ làm em tò mò. Đó là một bức tường to lớn gần vườn hoa của mẹ kế em, nhìn nó có vẻ bình thường nhưng nếu nhìn kỹ lại thì những hoa văn trong đó có chút không trùng khớp với nhau. Em nhanh chóng chạy đến và sờ thử lên đó, đúng thật là giữa những đường hoa văn được chạm khắc tinh xảo nhưng lại làm lộ ra chút ít của những vết nứt kì lạ. Em dùng tay gỗ vào trong đó vài cái, linh cảm mách bảo em rằng bên trong có điều gì đó kì lạ.
Em dùng toàn bộ sức lực của mình mà đẩy bức tường trước mặt mình ra, đột nhiên bức tường mở ra làm em mất thăng bằng mà ngã ra phía trước. Cánh cửa bí mật đó đóng lại, em cũng biến mất theo. Nữ hầu đi theo em nghe thấy tiếng động nên đã đi đến nhưng chả thấy người đâu, chỉ đành ngậm ngùi mà bước trở vào dinh thự. Còn về phía em, sau khi té em đã qua bức tường kì lạ đó. Hình như em đã ngã và nằm trong người của ai đó...
- "Uida... Đau thật đó..."
- "Gì đây? Trong truyện thì có nàng tiên xé sách bước ra, bây giờ có cả thiên thần xuyên tường sao?"
Một giọng nói của một người đàn ông chạc hơn hai mươi tuổi cất lên, làm em bừng tỉnh.
- "H-hả?! Ai vậy?!!"
Nét hốt hoảng hiện rõ trên gương mặt yêu kiều đó, vội vàng đứng dậy sau cú vấp ngã xui xẻo. Giờ em mới nhìn rõ gương mặt của người bị mình đè lên, một nam nhân thân hình cao lớn. Mái tóc đen dài được cột gọn lại phía sau, nhìn cũng khá lãng tử nhỉ?
- "Cô ngã nhào rồi đè lên người tôi đó, không định xin lỗi à? Nhìn cách cô ăn mặc thì hình như cô là một tiểu thư nhỉ?"
Nghe anh ta nói em cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể lúng túng mà lí nhí nói ra câu xin lỗi.
- "Uhm... X-xin lỗi..."
Vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt em, khiến cho nam nhân kia phì cười. Anh đứng dậy rồi nhìn em mà cười nhếch mép. Thấy anh cười em cũng lên tiếng đáp trả.
- "A-anh cười cái gì chứ... Tôi xin lỗi rồi mà."
- "Fufu... Thì tôi có nói gì cô đâu? Mà cô tên gì vậy? Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây?"
- "Tôi là Oriana, Felicia Oriana. Còn về lý do tôi tại sao ở đây thì tôi không biết..."
Anh ta nghe đến đây thì cũng nhíu mày một chút, nhưng cũng không nói gì.
- "Felicia sao...? Chà, hoá ra là con gái của ông ta."
Nghe đến đây em cũng ngây người, cất tiếng lên hỏi.
- "Huh ... Anh quen phụ thân ta?"
- "Không phải là quen mà chỉ là được nghe nói thôi, tên đó thì tiếng xấu đồn xa. Ở Biển Bắc này ai mà không biết chứ."
Nghe những lời anh nói em cũng chả có gì để bao biện cho phụ thân mình, bởi ông thật sự đã làm ra những việc làm độc ác. Thấy em đứng ngây người ra, anh đã lên tiếng hỏi.
- "Nhìn cô có vẻ còn trẻ lắm nhỉ? 15 tuổi sao?"
- "Không... Tôi 16 rồi! Còn anh? Từ nãy tới giờ anh chỉ hỏi tôi, còn anh thì chả giới thiệu chút gì về mình cả! Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu?"
Nghe em đặt ra hàng tá câu hỏi anh đặt tay lên trán mà thở dài.
- "Haiz... Được rồi tôi sẽ nói, nhưng tôi không phải phạm nhân đâu mà cô hỏi kiểu đó. Tôi sẽ trả lời từng cái một được chứ thưa tiểu thư Felicia?"
Dường như hiểu rằng mình hỏi hơi nhiều nên em chỉ ngậm ngùi mà gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com