Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Tiếp tục sống

Đom đóm tuy nhỏ nhưng phát ra được ánh sáng...

Sirhe đứng dậy trước, dùng tay phải xoa má nói: "T-Tôi... ủng hộ Einstein." Cậu quay lại nhìn Tiểu Viễn đang ôm quần áo của Ace nói: "Tôi rất quý mọi người, tôi cảm thấy trên tàu nếu thiếu đi cô ấy sẽ không còn hoàn hảo nữa. Hơn nữa, sẽ không có ai chăm sóc mọi ngóc ngách của con tàu một cách hoàn hảo như Tiều Viễn. Tôi là một người rất cẩu thả... rất tệ việc nội trợ..." Cuối cùng, thanh niến ngốc nghếch bắt đầu nói chuyện không mạch lạc.

Andre cũng hiểu ý, cười nói: "Tôi cũng vậy, luôn được Tiểu Viễn chăm sóc. Mỗi lần học bài đều quên mất bản thân, nước nóng và đồ ăn đã luôn sẵn sàng trong bếp... "

"Cảm ơn..."

Tiêu Viễn lau đi những giọt nước mắt tích tụ, khụt khịt, cảm động mà vui mừng, khóe miệng cong lên, cúi đầu với mọi người, nức nở: "Cảm ơn mọi người..."

Ace bật cười, Einstein quay đầu nhìn Ace, người trông có vẻ trưởng thành và điềm tĩnh bên cạnh, nói: "Cho dù có là vì tên Ace đó, cô cũng không được chết, cậu ta là đứa bất cẩn nhất trong chúng ta."

"Hả?" Ace chỉ vào chính mình, có chút kinh ngạc, dù sao từ nhỏ cậu đều là người chăm sóc người khác.

"Không, là tôi đã gây ra nhiều phiền toái cho bạn học Ace..." Tiêu Viễn vội vàng lắc đầu.

"Mặc dù tên Ace đó hầu hết đều luôn đáng tin cậy, nhưng thỉnh thoảng trông cậu ta có vẻ lo được lo mất." Có vẻ như cậu ta sợ rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ bỏ rơi cậu ta, vì vậy luôn tự đặt gánh nặng tâm lý lộn xộn nào đó lên vai mình, tự mình làm mọi việc và cố gắng không gây rắc rối cho ai. "...Lúc này, chỉ có cô, cô ngốc, mới chăm sóc được cậu ta . Andre và Sirhe là những tên đàn ông cứng rắn thô lỗ, không hề chú ý đến những thứ nhỏ nhặt đó. Ngay cả khi tôi có để ý, tôi cũng không thể nói bất cứ điều gì ân cần." Là hoa tiêu có chỉ số IQ cao nhất trong đám người, Einstein thực sự hiểu rõ tất cả mọi người.

Ace choáng váng, như thể thậm chí còn không nhận ra những vấn đề này ở cậu.

"...Ngươi.. nhạy bén đấy." Sirhe đưa ngón giữa cho Einstein, nhưng bất kể điểm này, hắn cũng vang vọng: "Ace, tên này đã tự mình gánh vác rất nhiều việc, bất kể là đi săn hay sửa chữa tàu, cậu đều có thể bảo chúng tôi giúp đỡ ."

"...Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

"Quên đi, hiện tại cẩu chỉ có thể tiếp thu lòng tốt của Tiêu Viễn thôi. Nếu người khác tỏ ra tử tế một chút, cậu chắc chắn sẽ muốn báo đáp họ ngàn lần trăm lần." Einstein vẻ mặt hôi hám tiếp tục.

Sirhe gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Viễn hiện tại đang giặt đồ cho cậu ta, nếu là người khác chắc cậu ta nhất định sẽ trả cho họ một đống đồ." Hoặc là liều mạng giúp đỡ gì đó.

...Có vẻ như, đúng vậy đấy!

Ace má có chút nóng lên, cậu nhìn Tiêu Viễn một cái, lập tức quay đi.

Tiêu Viễn thì lại siết chặt tay cúi đầu ngượng ngùng.

"Trả ơn là tốt, nhưng nếu cứ như vậy giữa chúng ta, chúng ta sẽ trở thành người xa lạ đấy, Ace." Anh cả Andre bước tới, giơ tay xoa tóc Ace như một trưởng bối, mỉm cười dịu dàng nói: "Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, nhỏ hơn chúng tôi. Đừng lúc nào cũng tỏ ra trưởng thành như vậy, cậu có thể làm một đứa trẻ hư đều không sao cả , thuyền trưởng."

Cảnh tượng Andre, người cao 1,75 mét, xoa đầu Ace, người cao 1,8 mét, thật buồn cười...Sirhe phàn nàn. Einstein thì nói thẳng: "Hah, ngươi có ta muốn mua cho một cặp đế giày tăng chiều cao không ? Tên bác sĩ "

Andre cười quay đầu lại, trên đầu nổi gân xanh trả lời: "Không cần đâu, ngươi trước tiên mua cho mình đi."

"Này, mấy người lạc đề rồi!" Nữ tiên tri u ám nói.

"Hừ, sốt ruột cái gì? Chuyện này tôi căn bản không quan tâm, ta đây thừa nhận duy nhất con nhóc ngu ngốc này." Einstein nói, vỗ vỗ Tiêu Viễn trán.

Cô gái nhỏ che đầu lại, nghiêm túc nói: "Không...Tôi sẽ không để Einstein làm chuyện như vậy.

"Mẹ trẻ của tôi ơi, cô muốn chết sao? Cô ngốc này, cô phải nhớ kỹ cô hiện tại là hải tặc!!" Einstein cau mày nói.

Tiểu Viễn lắc đầu nói: "Không, ngược lại, tôi sẽ cố gắng sống sót, tôi sẽ tìm cách trở nên mạnh mẽ hơn để tiếp tục sống. Dù vận mệnh có sắp xếp thử thách thế nào, tôi cũng sẽ bình an vượt qua." Cô lại liếc nhìn Ace nghiêm túc nói: "Không cần vì tôi mà giết người, tôi không muốn anh làm kẻ xấu, cũng không muốn anh gánh vác gánh nặng lương tâm. Tôi sẽ cố gắng hết sức để chứng tỏ mình sẽ không bao giờ là người bị số phận bỏ rơi mà chết đi!"

"Cô ngốc, cô..."

"Einstein, từ khi đến thời không này cho đến nay chưa có chuyện gì xảy ra cả, tức là tôi sẽ không vô cớ mà chết. Dù là tôi bây giờ hay một tôi khác, chúng ta đều tồn tại như nhau trong một thời gian và không gian, vì vậy hãy để tự nhiên chọn một người xứng đáng tồn tại hơn! Chẳng phải Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng * sao, tôi chỉ cần là chính mình là được." Sau khi Tiểu Viễn nói xong, cô kéo tay áo Ace ngước mắt nhìn cậu.

(* có nghĩa là chuyện gì cũng có khả năng giải quyết)

Ace sắc mặt sáng ngời, kéo mũ xuống, bình tĩnh nói: "Hahaha, Tôi cũng nghĩ vậy đấy."

Giống như Tiêu Viễn, ngay từ đầu cậu đã nghĩ như vậy, sau này cậu sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ Tiểu Viễn. Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn*, tin rằng không ai có thể qua mặt hắn làm hại đồng đội của mình!

(*兵来将挡水来土Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm: Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn nghĩa bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp ứng phó)

Einstein nghe vậy khịt mũi giận dữ, xua tay nói: "Mặc kệ hai đưa bay! Đám trẻ ranh ngây thơ không làm người khác bớt lo!"

"Kiểm tra kết thúc, bây giờ có thể cho chúng tôi biết nơi tìm thấy đảo Nili không?" Andre nói.

"Kiểm tra?!" Tiểu Viễn và Sirhe cùng nhau ngạc nhiên.

"Qua lời kể của Pet, chúng ta có thể thấy nữ tiên tri này không phải là người chủ động xen vào việc của người khác, thậm chí còn không thèm giúp đỡ những người sống cùng đảo. Nhưng một kẻ như vậy ngay từ đầu lại đoán trước rằng Ace sẽ là kẻ ra gây tiếng vang lớn, sau đó tấn công Tiêu Viễn một cách khó hiểu, khiến chúng ta hoảng sợ. Nếu nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là một bài kiểm tra." Einstein nói, chế nhạo: "Người phụ nữ này nói Ace là mắt xích dẫn đến tương lại nên cậu ta phải gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề, thậm chí trách nhiệm nặng nề đó có thể liên quan đến cô ấy, nên việc muốn thử thách tính cách của Ace vì lợi ích của mình là điều dễ hiểu."

Sắc mặt nhà tiên tri tái nhợt, hiển nhiên lời hắn vừa nói là rất chính xác. Ace và Tiểu Viễn nhìn Einstein với ánh mắt ngưỡng mộ.

Người sau ngẩng đầu kiêu hãnh tự sướng: "Chỉ số IQ của tôi có thể đoán đúng là chuyện bình thường. Tôi chỉ đang thắc mắc làm sao ngươi có thể đoán ra được thôi?" Hắn nói với Andre.

Những đường gân trên đầu bác sĩ lại phồng lên, anh lấy ra một cuốn Shōnen Jump và nói: "Trong bộ truyện tranh Shōnen mà tôi từng đọc, ngoài việc chiến đấu, nhân vật chính trước tiên phải vượt qua các bài kiểm tra để nhận được gợi ý hay di sản gì đó..."

"...Mẹ kiếp!" Einstein cảm thấy bị sỉ nhục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com