Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuất phát

Hàng ngàn mảnh vỡ phát sáng, tỏa ra hơi ấm dễ chịu, trôi bồng bềnh trong khối pha lê màu hồng nhạt. Konton đưa tay chạm nhẹ vào khối pha lê, rồi ôm chầm nó vào lòng. Bàn tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt ve khối pha lê, cậu áp mặt xuống, thủ thỉ: " Đến lúc cha phải đi rồi, Charlene. Hãy chờ cha nhé. "

Với một người cha, con gái chính là tài sản lớn nhất. Chẳng một người cha nào chấp nhận được việc...rằng con gái của mình đã rời khỏi cỏi trần.

Charlene còn quá nhỏ, con bé vẫn còn có một chặng đường đang bỏ dở, và tương lai của con bé có thể sán lạng hơn bất cứ ai. Con bé có thể trở thành một ca sĩ xinh đẹp, một bác sĩ lương thiện, một đầu bếp giỏi giang hay một giáo viên tốt bụng. Con bé xinh đẹp và đầy tài năng, với điều đó cũng đủ để mọi người yêu quý con bé rồi. Cho dù con bé không muốn  đi làm đi nữa thì cậu vẫn có thể nuôi con bé được. Chỉ cần con bé lớn lên bình an và khỏe mạnh, chỉ cần con bé vẫn sống sót là được.

" tách tách. "

Những giọt lệ lấp lánh nhỏ xuống và trải dài trên khối pha lê, tạo nên tiếng tách tách, khiến Konton bừng tỉnh. Tầm mắt cậu nhòe đi vì nước mắt, cậu giật mình vội vàng buông khối pha lê ra, đưa tay lên lau nước mắt, khóe mắt cậu có chút rát. Đến khi mọi thứ trong mắt cậu đã rõ ràng trở lại, cậu liền đưa tay vuốt ve khối pha lê, ánh mắt đầy dịu dàng. Rồi Konton ngửa mặt lên nhìn trần.

Trần của căn phòng này rất đặc biệt, cứ như một bức tranh, khắc họa cuộc chiến giữa tộc thiên sứ và ác tộc ác ma, chính là chận chiến thiên ma.

Konton cúi xuống nhìn khối pha lê, dịu dàng xoa xoa, ánh mắt mắt trở nên kiên định: " Chờ cha nhé, cha nhất định sẽ cứu được con. "

Konton chạy xuống những bậc thang để đến đại sảnh rộng lớn.

Giữa đại sảnh, Guerir đang đợi ở đó: " Xong rồi hả ? "

Konton gật đầu: " Ừm, chúng ta xuất phát thôi. "

" Nè nè, chưa tới lúc đâu, đừng vội thế chứ! " Một tiếng nói cất lên, âm vang cả đại sảnh, dẫu vậy nhưng Konton vẫn có thể xác định được giọng nói đó xuất phát từ hướng nào.

Cậu quay người, hướng ánh mắt trên cầu thang: " Veldanava-sama ? "

Veldanava là một người có hình dạng như thiếu niên, mái tóc tím nhạt, mặc y phục bằng lụa cao cấp màu trắng với những đường viền hoa văn màu vàng kim, đôi mắt bị che khuất bằng một dải lụa đen.

Ngài ấy ung dung bước xuống cầu thang. Khi đi tới bức chân dung của vợ mình là Lucia thì dừng lại. Ngài đưa tay kéo sợi dây vàng, tấm màn đỏ ngay lập tức che phủ bức tranh.

Veldanava cười cười nhìn Konton đang đứng giữa đại sảnh, nói" Chúng ta phải chuẩn bị thật chu đáo để đón tiếp chị của con, đúng chứ ? "

Konton trả lời: " Vâng, đúng vậy ạ. "

Veldanava mỉm cười hài lòng, bước xuống những bậc thang còn lại.

Ngài đi đến chỗ Konton, nói: " Trước khi con đi ta có một món quà cho con. " Ngài đưa cho cậu một chiếc mặt nạ cáo với họa tiết là những bông hoa đỏ và vàng.

( Ảnh của mặt nạ mình để ở đầu chương, nếu tò mò bạn có thể xem. )

Konton nhận lấy: " Cảm ơn ngài. "

Veldanava giải thích: " Một khi đeo vào, chỉ có người đeo mới có thể tháo ra. Chiếc mặt nạ là ta làm nên đến cả mấy quả bom của Jaune cũng không thể phá hủy nó đâu. Yên tấm nhé, dù có làm thế nào thì nó cũng không thể rơi khỏi mặt con đâu. " Rồi ngài cười " Hình như đến lúc rồi đấy. "

" Vâng, tôi đi đây. " Konton xoay người theo sau Guerir ra khỏi lâu đài.

Trước khi cánh cửa đóng lại, Konton nghe thấy tiếng Veldanava nói vọng ra: " Quên mất, ngoài con ra thì chỉ có người yêu con thật lòng mới có thể tháo mặt nạ  ra thôi. "

Cánh cửa đóng lại, chặn đứng mọi âm thanh từ bên trong.

Konton có chút ngẩn ra, nghĩ: * Người yêu mình thật lòng sao!? * Cậu nhìn chiếc mặt nạ trên tay, không khỏi cười khẩy, nghĩ: * Vậy thì không có ai có thể tháo mặt nạ ra rồi. * Rồi cậu đeo mặt nạ lên: * Làm gì có ai yêu mình thật lòng đâu. *

Họ chỉ yêu khuôn mặt của mình thôi.

Konton theo Guerir đi tới vườn hoa cách xa lâu đài. Nhìn thì là một vườn hoa, nhưng thực ra đây là nơi đặt cánh cổng thông nhau giữa hai vũ trụ.

Konton nhìn cây hoa anh đào to lớn đằng sau mình, không khỏi nuối tiếc, đó chính là cách cổng để cậu có thể về nhà, nhưng e là cậu không thể trở về đó được nữa.

Bởi vì cậu biết...một khi đã qua thế giới kia thì cơ hội sống sót rất thấp.

Cậu mím môi, bất giác lại nhớ tới cha mẹ đang ở nhà, nghĩ: * Con xin lỗi. * Rồi cậu quay lưng, dứt khoát chạm vào thân cây tử đằng phía trước, lại nghĩ: * Cho dù là điều không thể, thì con nhất định sẽ biến nó thành điều có thể. Và trở về bên mọi người. *

Ánh sáng lóe lên, làm cậu phải nhắm mắt lại để không bị chói. Dường như bị hút, cảm giác như bị lốc xoáy cuốn đi làm cậu có chút chóng mặt và buồn nôn. Đến khi mọi thứ bình thường trở lại, cậu mở mắt ra, và khung cảnh hiện tại là cậu đang ở một nơi không có gì khác ngoài bầu trời và mặt nước. Mặt nước phản chiếu lại bầu trời trong xanh, cứ như một tấm gương khổng lồ vậy.

Guerir cảm thán: " Veldanava-sama tính toán ghê thiệt. Chúng ta vừa bước qua cổng là liền bị hút vào cổng thời gian luôn. " Rồi cô quay qua Konton " Được rồi, theo tôi. "

Guerir dẫn cậu đi tới một cánh cổng khổng lồ màu trắng được trạm trổ hoa văn tinh xảo, ước trừng cửa cao mười mét.

Guerir nói: " Đây là cánh cửa để đi đến Tensura, nó sẽ đưa cậu đến một nơi ngẫu nhiên ở Tensura, vì vậy hãy nắm chặt tay tôi đề phòng chúng ta mỗi nơi mỗi ngã. "

Guerir đưa tay ra, cậu cũng đưa tay nắm lấy tay cô ấy. Cả hai nắm chặt tay nhau, cùng đi vào cánh cổng.

                         END CHAP 2
                Thank you for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com