Chương 5:
Mắt thấy tên sát nhân kia nhanh chóng hóa thành tro bụi trước mắt mình, Rimuru đột nhiên có chút hoảng hốt.
" Ciel! Tại sao tôi lại không cảm thấy nguy hiểm? Tại sao cô không báo cho tôi!!?? "
<.... À thực sự thì anh đã không sao, Diablo đã bảo vệ anh rồi mà. > Ciel thật sự không muốn nói lắm, cô chẳng lẽ phải nói toạc ra mình muốn tác hợp cậu với Diablo à? Không được đâu, cái này không hợp lý.
Rimuru lúc này thực muốn đâm đầu xuống đất, hận sắt không thành thép gằn giọng.
" Ciel! Cô đang giấu tôi âm mưu cái gì đúng không hả!? "
<...> Ciel liền lập tức im lặng, chỉ cần im lặng mọi thứ đều ổn.
Rimuru:"...."
Cậu cảm thấy mệt mỏi, cô nàng Ciel này đang nghĩ cái gì thế?
" Cô nhất quyết không nói đúng không!?"
< ... > Ciel tiếp tục im lặng, cô cảm thấy chuyện mình làm cũng cao cả lắm.
Rimuru không ép được Ciel đáp lời đành bất lực thở dài. Nếu không phải Ciel tuyệt đối trung thành với mình thì nhiều lúc cậu cảm thấy cô nàng này sắp giết mình đến nơi rồi.
Diablo bế cậu trên tay, sau khi hung ác cho kẻ kia tan thành tro bụi thì lập tức cuống cuồng lo lắng cho cậu mà hỏi.
" Rimuru - sama, ngài không sao chứ!? "
Rimuru nhìn bản thân bây giờ thật sự cạn lời không biết nên nói gì. Cậu bây giờ được hắn bế trên tay rồi mà còn chỉ cao hơn hắn một chút. Lại cái kiểu bế này... Hơi không ổn lắm... Cậu không nghĩ mình lại được bế bổng lên bảo bọc như một đứa nhóc trên tay chính thuộc hạ của mình.
Tình huống này, Rimuru không nhịn được xấu hổ, cậu đỏ mặt ho hai tiếng nghiêm túc nói.
" Diablo, thả tôi xuống đi. "
Nói đùa gì thế, cậu hiện tại là ai cơ chứ? Bị thương chỉ vì mấy kẻ cỏn con như thế được hay sao? Tên ác ma lập dị này đang nghĩ gì thế nhỉ?
Diablo đặt Rimuru xuống, ánh mắt của hắn xẹt qua tia tiếc nuối không dễ nhìn thấy.
Mọi người xung quanh bị một màn này làm cho ngây ngốc. Rất nhanh ngay sau đó có người nhận ra hai người.
" Kia... Kia... Kia là chúa tể Rimuru và Ma Thần Vương Diablo!!?? "
Không để cho mọi người hưởng ứng theo thì Diablo đã vung tay.
Kí ức của tất cả mọi người trong chốc lát bị xóa sạch sẽ.
Hai người cậu và hắn lại trở thành những lữ khách qua đường bình thường không hơn không kém.
" Đi thôi, chúng ta đến chỗ của Luminous. "
" Vâng. "
Hai người rất nhanh đi đến trước cung điện của Nữ Hoàng Ác Mộng.
Luminous Valentine từ lúc cậu cùng hắn đặt chân đến Thánh quốc Ruberios này thì cô đã cảm nhận được.
Cảm thấy hai người đã đứng trước cung điện, Luminous mới ra chậm rãi lười biếng đi ra ngoài.
" Rimuru, cậu đến nơi này của ta làm gì? "
Ngữ điệu cô nàng đầy ghét bỏ.
Diablo ánh mắt sắc lẹm lạnh lùng, hắn ghét những kẻ không tôn trọng chủ nhân đáng kính của hắn.
" Valentine, cô đang bất kính với Rimuru - sama đấy. "
Luminous nở nụ cười, đôi mắt huyết sắc ánh lên sự lạnh lẽo thản nhiên nói:" Có vấn đề gì sao? Hắc sắc thủy tổ? "
Ngay khi nghe Luminous nhắc đến bốn chữ " Hắc sắc thủy tổ " gần như Diablo đã sẵn sàng giao chiến với Nữ Hoàng Ác Mộng.
Luminous thấy Diablo tức giận thì trong lòng thoải mái. Trong dàn Thất sắc thủy tổ thì cô không thích hắn nhất. Mặc dù hắn đã trở nên ngoan ngoãn nghe lời trong tay Rimuru nhưng bản chất rõ ràng vẫn chẳng coi ai ra gì cả.
Cô biết mình đánh không lại hắn nên chỉ có thể khích hắn tức giận mà không thể làm gì. Như thế thì mới khiến tâm tình của cô dễ chịu hơn.
Diablo ghét nhất người khác gọi mình là Hắc sắc thủy tổ. Tên của hắn là Diablo!
Nhìn Luminous và Diablo như chuẩn bị đánh nhau đến nơi thì cậu có chút bất đắc dĩ.
" Nào nào hai người nên bình tĩnh một chút đi, hôm nay là một ngày đẹp trời mà, đánh nhau để làm gì chứ!? "
Rimuru như thường lệ là người hòa giải điêu luyện nhất.
Diablo tuy rất muốn đánh nữ nhân xinh đẹp với đôi mắt huyết sắc đang đứng đối diện mình nhưng hắn rất trung thành và nghe lời cậu.
Diablo lui về và đứng sau Rimuru giống y hệt một quản gia tận tụy.
" Vâng, Rimuru - sama. "
Luminous thấy Diablo thu móng vuốt rất nhanh thì cười hài lòng, đúng là như vậy, chỉ có như vậy mới khiến cho cô thấy hả dạ được.
" Được rồi, vậy Rimuru, cậu đến nơi này của thiếp để làm gì? "
Cuối cùng chủ đề chính cũng được nhắc tới, đúng là đi một vòng lớn.
Rimuru lúc này tươi cười nói.
" Tôi đến đây thăm Hianta, dạo này cô ấy ổn chứ? "
Nghe cậu hỏi đến Hianta ánh mắt vốn sắc bén hờ hững của Nữ Hoàng Huyết Tộc xuất hiện một vài tia nhu hòa dễ thấy, Luminous đáp.
" Cô ấy hiện tại còn đang ngủ. "
Rimuru kinh ngạc hỏi lại.
" Ngủ ư? Hinata đang ngủ, thật chứ? "
Bây giờ rõ ràng đã là buổi trưa, Hianta mà chưa thức dậy thì đây không phải là phong cách của cô nàng mới đúng chứ...
Luminous khẽ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Nữ Hoàng Ác Mộng không hiểu sao Diablo lại có chút giật mình trong lòng.
Nữ Hoàng Ác Mộng chậm rãi nói.
" Hôm qua làm hơi quá, hôm nay cô ấy mệt nên còn muốn ngủ.
Diablo:"!!!! "
<... Wao. > Ciel không kìm được mà cảm thán.
Rimuru là người duy nhất còn mơ màng, cậu hỏi Ciel.
" Này Ciel, cô ấy nói thế là sao? "
Ciel cảm thấy có chút bất lực, quả nhiên chủ nhân độc thân 37 năm có kinh nghiệm mà.
<... Anh tự nghĩ đi. > Cuối cùng Ciel chỉ nói thế, cô thật rất muốn nói là " Sau này anh bị sẽ hiểu. "
Thấy Rimuru hoang mang Luminous chỉ cười sau đó lên giọng tiễn khách.
" Vậy là cậu đến nơi này của thiếp chỉ là để đi chơi đúng không? Mời về đi, Hinata mệt, hôm nay không tiếp khách. "
Khi Nữ Hoàng Ác Mộng đóng sầm cửa rồi thì Rimuru mới hoàn hồn.
Cậu ngơ ngác như con nai vàng quay người lại ngây thơ hỏi.
" Diablo, cậu biết Luminous nói nghĩa là gì không? "
Diablo đột nhiên trở nên luống cuống.
" Thần... thần... "
Hắn khẩn trương nghĩ mãi cũng không nghĩ ra mình nên nói gì, giải thích ra làm sao.
Cậu ít thấy bộ dạng này của Diablo nên vẫn thấy thích thú.
Đang đúng lúc cậu định truy hỏi thì từ trong không trung, Rein xuất hiện với nhan sắc xinh đẹp cùng mái tóc ngắn màu lam đặc trưng vận một bộ đồ trang phục hầu gái xinh xắn.
" Rimuru - sama, Guy - sama hạ lệnh cho tôi đến đây đón ngài. "
Ngữ điệu của Rein đầy cung kính và tôn trọng, Rein rất thích Rimuru, cô cũng cuồng cậu chẳng qua là chưa đến độ mù quáng giống như Diablo mà thôi.
Rimuru chưa kịp lên tiếng thì Diablo đã lên tiếng trước với giọng điệu khó chịu.
" Guy tìm Rimuru - sama để làm gì? Sao hắn không tự mình đến đây? "
Rein cười đầy tượng trưng, ánh mắt cô lạnh lùng.
" Diablo chết tiệt, tôi chỉ có nghĩa vụ tôn trọng Rimuru - sama mà thôi. "
Thấy hai người này lại chuẩn bị lao vào hỗn chiến thì Rimuru không chịu được nói.
" Diablo! Cậu còn gây sự nữa thì quay lại Tempest rồi bảo Ranga và Souei đến đây đi! "
Diablo nghe thế lập tức hoảng loạn rồi không nói thêm câu nào nữa.
Rein thấy thế cười trên nỗi đau của người khác xong liền hơi cúi người mở cánh cổng không gian.
" Rimuru - sama, mời. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com