Chương 2: Hữu Duyên Vô Tình
Thân Công Báo tính tình hư hỏng có giao tình với Cửu Đầu Trĩ Kê tinh - Phụng Thanh Thanh, nhờ có Phụng Thanh Thanh mà hắn biết được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lén dạy pháp thuật cho Khương Tử Nha. Hắn cùng ả yêu nữ bày mưu lừa gạt Khương Tử Nha và giành lấy đá Nữ Oa - bảo vật gia truyền của y. Song, Thân Công Báo lại biết Khương Tử Nha còn được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn giao phó Vô Tự Thiên Thư, hắn lại tìm đến Phụng Thanh Thanh lần này có thêm Cửu Vĩ Hồ và Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh giúp đỡ. Tam yêu hợp lực bày ra "tam thập lục thiên can phi đao trận" giết chết Khương Tử Nha, Thân Công Báo nhân cơ hội cướp lấy Thiên Thư. Trước khi chết Khương Tử Nha tuy đã nhìn rõ bộ mặt thật của Thân Công Báo nhưng y vẫn không muốn tin vào điều đó, y trước giờ vẫn tin tưởng hắn, coi hắn như huynh đệ ruột thịt...
'Công Báo, Công Báo...khụ khụ...vì sao, vì sao đệ phải làm như vậy...khụ...' Khương Tử Nha bị đánh hộc máu vẫn cố gắng gượng nói, tay ôm ngực cố đứng dậy nhưng không được.
'Khương Tử Nha! Ngươi cùng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lừa gạt ta, rõ ràng người sư tôn nhận làm đồ đệ là ta. Vậy mà...sư tôn lại dạy pháp thuật cho ngươi, giao Thiên Thư cho ngươi...từ lâu ngươi đã không coi ta là huynh đệ...hừ...' Thân Công Báo giả tức giận cùng uỷ khuất nói, trong lòng lại rất hả hê.
'Công...Báo, ta...'
'Đừng gọi ta!' Hắn vội ngắt lời y rồi đay nghiến nói: 'Khương Tử Nha! Từ giờ về sau chúng ta không còn là huynh đệ, vĩnh viễn...Không Cần Gặp Nhau Nữa !!!' song hắn quay gót rời đi, trước khi đi vẫn cố đạp y vài cái xả giận.
Về sau, do có đá Nữ Oa và Thiên Thư trên người nên tam yêu ở cổ mộ Hiên Viên (Hồ Tiên Nhi, Phụng Thanh Thanh, Triệu Ngọc Khánh) đã hiểu lầm Thân Công Báo là người mang sứ mệnh "thảo phạt Trụ vương" mà Nữ Oa nương nương đã nói, vì vậy nên tam yêu đã đi theo Thân Công Báo...
Còn Khương Tử Nha thì may mắn được Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cứu sống và chính thức nhận làm đồ đệ. Thiên Tôn dạy nhiều pháp thuật cao siêu hơn cho Khương Tử Nha rồi phó thác cho y sứ mệnh "phò Chu diệt Trụ".
...
Vươn vai thức dậy sau giấc ngủ ngon lành tối qua, nữ tử ra sau nhà vệ sinh cá nhân một chút rồi chuẩn bị bữa sáng cho sư phụ của nàng như mọi khi. Đợi mãi không thấy người đâu nàng lo lắng chạy đi tìm, tìm mãi vẫn không thấy đâu chỉ thấy một phong thư để dưới gối.
"Nguyệt nhi, ta không thể ở cùng con nữa rồi, những gì cần dạy ta đã dạy hết cho con. Con biết mà, ta vốn là người thích ngao du thiên hạ, mười năm này ở cùng con cũng thật lâu, thiết nghĩ ta nên đi rồi. Có điều này mong con nhớ kĩ : thiên mệnh khó tránh, đừng cố gắng thay đổi bằng không hậu quả khó lường. Có duyên sư đồ ta sẽ gặp lại, bảo trọng!"
Sư phụ đi rồi, người bỏ lại nàng thật rồi, cái gì mà mười năm cũng thật lâu. Năm đó nàng là mới 9 tuổi vô tình gặp được nàng - một vị tỷ tỷ xinh đẹp tựa thiên tiên, không cẩn thận kêu một tiếng thần tiên tỷ tỷ nàng liền muốn thu nàng làm đệ tử. Nàng nguyện ý, cố gắng năn nỉ phụ mẫu đồng ý cho mình theo sư phụ...vậy mà bây giờ người lại lẳng lặng bỏ đi. ~dù thế nào cũng nên đường đường chính chính từ giã, cũng nên để con ôm hôn một chút chứ. Con còn chưa biết tên của người mà...sư phụ a, người thật quá đáng, đến lúc gặp lại xem con làm sao đối phó với người đây~ nàng nghĩ trong đầu như vậy nhưng vẫn là rất đau lòng, nếu sư phụ thật sự nói lời từ giã trước mặt nàng thì nàng nhất định sẽ không cho người đi, mà người chắc cũng không nỡ rời đi đâu nhỉ.
Ai đó đang bàn chính sự trong phòng ốc của mình bỗng nhiên hắt xì một cái, tiểu đồ đệ lại dám đe dọa nàng nha. Thật không nỡ rời đi, nhưng đến lúc phải đi thì phải đi thôi.
Thiên Nguyệt là cái tên mà sư phụ đặt cho Mã Chiêu Đệ khi nhận nàng làm đệ tử, lúc đặt nàng chỉ nói là tên của nàng không hay lắm kêu Thiên Nguyệt thật dễ nghe, nàng không có ý kiến. Như trên đã nói, sư phụ nàng là một tiên nữ cực cực kì xinh đẹp, mười năm ở chung dung mạo nàng vẫn không hề thay đổi, nàng rất tốt với nàng dù cho xưng hô là vậy đấy nhưng Chiêu Đệ cảm thấy nàng cùng sư phụ giống hai tỷ muội hơn...
Chiêu Đệ hiện tại trông cũng rất được nha, thiếu nữ 20 tuổi xuân, ngũ quan tinh xảo, dáng chuẩn da trắng, dù không làm gì vẫn luôn tồn tại sự quyến rũ bao phủ toàn thân...nếu sư phụ là đại mỹ nhân vậy nàng liền xin nhận làm một tiểu mỹ nhân a.
Thu xếp ổn thoả xong căn nhà tranh của hai sư đồ trên Thanh Vân Sơn, luyến tiếc nhìn một chút rồi nàng cuốn gói về nhà với phụ mẫu và tiểu đệ đệ. Lúc nàng trở về ai cũng bất ngờ, mỗi năm sư phụ chỉ cho nàng về nhà có một lần vào dịp tết, bây giờ nàng đột nhiên trở về như vậy khiến cả nhà thêm phần lo lắng. Không phụ lòng mọi người, nàng nói nàng bị bỏ rơi khiến ai cũng mừng thầm trong lòng, từ giờ nàng có thể ở bên mọi người rồi không vui sao được.
^Δ^^^Δ^^^Δ^^^Δ^^^Δ^^^Δ^^^Δ^^^Δ^
Khương Tử Nha vâng lệnh thầy xuống núi, y đến thành Trường An mở sạp bói quẻ. Tử Nha tình cờ gặp và cứu giúp được tiểu tử Vũ Cát, Vũ Cát nhận ơn nên bái Khương Tử Nha làm sư phụ. Cũng qua sự việc của Vũ Cát mà Tử Nha quen biết Tỉ Can thừa tướng và được vời vào tướng phủ ở tạm.
'sư phụ, chúng ta vẫn phải ra ngoài bói quẻ sao? Sao người không kêu tướng gia xin cho một chức trong triều rồi làm chứ, với tài năng của người thật dư sức làm mà...' Vũ Cát theo sau Tử Nha lải nhải từ cửa lớn cho tới cuối chợ, nơi hai người vẫn bày sạp bói quẻ.
Đối với loại câu hỏi này của Vũ Cát Khương Tử Nha sớm đã không màng trả lời, thiên cơ bất khả lộ. Y im lặng khẽ thở dài, Vũ Cát lại tiếp tục lải nhải, nói chán rồi thôi.
Quả nhiên chẳng mấy chốc hai thầy trò đã gặp chuyện, họ bắt gặp tỳ bà tinh lộng hành trong nhân gian. Khương Tử Nha trước mặt vua Trụ đánh cho yêu quái hiện nguyên hình khiến Trụ Vương tin tưởng giao cho chức Hạ Đại Phu. Cũng được lắm, có thể tiếp cận Trụ Vương vậy Khương Tử Nha y sẽ dốc lòng ngăn cản hắn sa đoạ khiến bách tính lầm than. Tuy nhiên, nói ra chính là luôn dễ như vậy nhưng thực hiện được hay không thì vẫn chẳng thể biết trước được...
...
Ký Châu Hầu Tô Hộ nghe tin Trụ vương muốn con gái sung vào hậu cung, phần thương con gái phần nghĩ gian thần lộng hành - Trụ vương trọng sắc khinh hiền, nên trở mặt, y tức giận đề thơ như này:
"Quân loạn thần cương
Hữu bại ngũ thường
Ký Châu Tô Hộ
Vĩnh bất triều Thương"
Vua Trụ biết tin cả giận cộng thêm nịnh thần dua mị, hắn sai Bắc bá hầu Sùng Hầu Hổ và Tây bá hầu Cơ Xương đi chinh phạt Ký Châu.
Bấy giờ, bốn trấn chư hầu đang dự tiệc với thừa tướng Thương Dung và Tỉ Can tại đền Hiển Thánh, bỗng có sứ đến.
'Tây và Bắc bá hầu nghe truyền chiếu chỉ!' vị tổng quản cầm theo chiếu chỉ tới hô lớn.
Tây và Bắc bá hầu thấy có chiếu Thiên Tử liền quỳ xuống tiếp chỉ.
'Tô Hộ nay chẳng biết đạo nghĩa, không kể phận vua tôi, khinh nhờn phép nước. Trẫm vì lòng nhân mà nhắm mắt cho qua nhưng hắn lại không biết hối cải, đề thơ nhục mạ bổn vương. Nay Trẫm ban bùa việt, cờ mao và uy quyền cho Tây và Bắc bá hầu thay mặt Trẫm đem binh đến Ký Châu vấn tội. Nếu ai vì tình riêng dung tha kẻ có tội thì sẽ bị liên can.'
Tây và Bắc bá hầu lạy tạ, đồng hô: 'thần tiếp chỉ!'
Đoạn Tây bá hầu nói chuyện với thừa tướng Thương Dung, Tỉ Can và ba vị tổng chấn. Tây bá hầu một mực không tin Ký Châu Hầu đã làm ra những chuyện như vậy, hẳn có hiểu lầm, thừa tướng Tỉ Can cũng nghĩ như vậy. Duy chỉ có Bắc bá hầu là không nghĩ như vậy, hắn nói vua có lí của vua, phận là thần tử tốt không nên kháng chỉ... Song, kết quả là vẫn sẽ đem binh đến Ký Châu, Sùng Hầu Hổ đi trước, Cơ Xương sẽ theo sau.
Tô Hộ ở Ký Châu ngày đêm buồn bã - vua bất kỷ cương. Chợt nghe Sùng Hầu Hổ đem binh đến, Tô Hộ không màng đôi co sẵn sàng nghênh chiến. Hai bên giao chiến một trận thừa sống thiếu chết, Bắc bá hầu thua trận bỏ chạy. Sùng Hầu Hổ vừa chạy vừa oán Cơ Xương không đem binh đến tương trợ, này là Tây bá hầu phạm tội khi quân khi trở về nhất định sẽ tâu lên vua, để vua trị tội. Chạy được nửa đường thì Sùng Hầu Hổ gặp Sùng Hắc Hổ - đệ đệ mình, đem binh đến cứu trợ. Sùng Hầu Hổ ra lệnh kéo binh trở lại, Hắc Hổ có ba ngàn phi mã nên xông pha đi trước còn binh mã hai vạn bổ sung vào đội tàn quân của Hầu Hổ kéo theo sau. Lần này Hầu Hổ cùng Hắc Hổ người đông thế mạnh chẳng mấy chốc đã đánh bại Tô Hộ...
Nhìn thấy tình hình trước mắt không hay, cũng là hoạ do mình gây ra. Tuy mang mình trong hôn ước, tuy đã có người trong lòng, nhưng để vì tình riêng mà ảnh hưởng đến người vô tội thì Tô Đắc Kỷ nàng không đành lòng. Chẳng còn cách nào khác nàng phải đồng ý tiến cung.
Những tưởng mọi chuyện cứ như vậy là kết thúc, nào ngờ cha của Cơ Bá Ấp Khảo - hôn phu của nàng, là Tây bá hầu bị vu là vì tình riêng mà kháng chỉ nên bị giam lỏng ở Triều Ca. Trên đường tiến cung lại gặp hồ yêu đoạt xác, mọi chuyện lại xoay theo một chiều hướng mới mà Tô Đắc Kỷ nàng không thể lường trước được. Quả đúng câu 'hồng nhan họa thủy' mà.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Trở về nhà được hơn nửa tháng, cái gì cần bù đắp cũng bù đắp dư rồi phụ mẫu lại muốn gả Mã Chiêu Đệ nàng đi. Lần này, phụ thân dẫn nàng và mẫu thân tới phủ thừa tướng Tỉ Can ở thành Trường An, đại ý là nhờ thừa tướng tìm cho nàng một nhà chồng tốt. Hảo phu quân, Nha Nha yêu dấu của nàng, nàng sắp được gặp y rồi. Nàng bây giờ không có điên khùng, cũng không nghĩ là sẽ bức ép y như kiếp trước...phải làm sao để y đồng ý cưới nàng đây, ai nha thật đau đầu mà.
Đi đường mấy ngày trời cuối cùng cũng tới Trường An, Chiêu Đệ cùng phụ mẫu đến biệt viện nhà mình ở trong thành trước rồi từ từ mới tới chỗ Tỉ Can thừa tướng. Mệt mỏi mấy ngày, nàng cũng rất muốn nghỉ ngơi nhưng cứ nghĩ tới sắp được gặp y, nghĩ tới y đang ở rất gần thì nàng lại không thể chợp mắt...đắn đo một hồi nàng quyết định buổi tối sẽ lẻn đi nhìn y một chút.
Đêm đến, sau khi phủ lên mặt một lớp nguỵ trang nàng chờ cho mọi người ngủ hết rồi trốn ra ngoài, đi một mạch tới cửa sau tướng phủ. Sau khi trở về nàng vẫn luôn không sử dụng được pháp lực của mình, sớm biết như vậy nên nàng đã cố gắng luyện khinh công thật tốt, gặp chuyện không cần đánh trả hay đánh không lại thì nàng có thể chạy thật nhanh. Lại không nghĩ hiện tại sẽ là dùng khinh công bay qua tường để gặp tướng công yêu dấu. Cẩn thận tránh né lính gác đêm cuối cùng nàng cũng tới trước cửa phòng y. Bên trong không có ánh sáng, có lẽ y ngủ rồi. Cũng không biết là khẩn trương cái gì, trước sau gì cũng gặp mà, tự an ủi bản thân mình xong nàng đành lủi thủi ra về. Ấy vậy mà vừa xoay người Chiêu Đệ lại nghe được tiếng cửa mở, là cửa phòng y đang được mở ra từ bên trong...nàng nhanh chân trốn qua một bên, nín thở chờ đợi người xuất hiện sau cánh cửa đó.
Nam tử bước ra khỏi phòng mình, y vận đạo bào đơn giản, tóc búi cao được cố định bằng một cây trâm gỗ đơn sơ. Từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt chàng, mắt phượng, mày kiếm, sống mũi cao kiêu ngạo và đôi môi hồng xinh đẹp. Y vẫn như vậy, vẫn khiến nàng đứng hình mất một khoảng. Tới lúc tỉnh táo lại y đã cất bước đi rất xa rồi, nàng vội vàng đuổi theo.
~Bây giờ có lẽ chàng đã đụng chạm tới bọn yêu quái kia rồi đi, khuya như vậy còn ra ngoài chắc chắn là không ngủ được, thấy chàng như vậy ta chỉ muốn chạy tới ôm chàng an ủi, haizzzz...Nhưng mà hiện tại chưa phải lúc~ nàng cứ thế đi theo y tới đình lục giác nhỏ ở hậu viện tướng phủ, đột nhiên nghe y nói:
'cô nương không biết đêm khuya tới tìm Tử Nha là có chuyện gì?'
Y...y thế nhưng phát hiện ra nàng rồi, nên làm cái gì bây giờ...bỏ trốn, đúng rồi phải nhanh chóng rời khỏi đây. Gặp y với bộ dạng này, dưới tình cảnh này, không thể được. Nói là làm, Chiêu Đệ vận khinh công bay đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com