Chap 1: Ra đời
Xung quanh tôi tối đen. Đó là tất cả những gì tôi biết.
Tôi không biết là từ khi nào mà tôi lại ở đây, và đã ở đây được bao lâu. Tôi không cảm nhận được thứ gì, hay bất kì sinh vật nào tồn tại xung quanh cả, thậm chí cũng chẳng nhớ bản thân mình là ai. Thứ duy nhất tôi nhớ được... Mà cũng không hẳn là nhớ đâu, tôi chỉ biết rằng tôi đang tìm kiếm một ai đó.
Không gian yên tĩnh không đáng sợ lắm, có lẽ bởi tôi đã dần quen với nó như thể tôi đã ở đây từ rất rất lâu rồi. Tôi cũng không thể nghe, nói, nhìn, hay thậm chí là cử động được, chỉ đơn giản là biết mình tồn tại.
Trong không gian tĩnh mịch ấy, một giọng nói của ai đó đã đánh thức tôi. Dần dần, giọng nói ấy càng rõ ràng hơn. Giọng nói nhẹ nhàng ấy giúp tôi dần lấy lại những ý nghĩ và tư duy.
"N...à..."
"Nà...yy..."
"Nàyyyy, đằng ấy có nghe rõ không?"
Là ai? Giọng nói ấm áp này...
Tôi muốn nói Có lắm, tôi cố gắng thốt lên, nhưng nhận ra là mình không thể. Tôi nên làm gì? Tôi phải làm gì đây? Nếu cứ như thế này sẽ lại bị bỏ rơi mấ--
"Không cần phải cố gắng nói đâu. Tôi có thể nghe được với bên kia nhờ Thần giao cách cảm mà"
Ah, thật tốt quá. Vậy thì, người là ai vậy? Người có phải là mama? Thực sự là mama sao?
"Không phải!"
Vậy người là đấng sinh thành của tôi?
"Cũng không phải! Không biết nên nói thế nào nữa, mặc dù đúng là như thế... nhỉ?"
Vậy đúng là mama rồi! Giọng nói của người như thế kia mà! Người đang ở đâu vậy, sao con không thể thấy người - Tôi hoảng loạn, cố gắng di chuyển.
"N-Này này này này!! Té đấy! Đừng lo lắng mà! Đừng lo lắng, ta không bỏ nhóc lại đâu. Ta đang cõng nhóc đó, với lại ta không phải mẹ của nhóc. Được chứ?" - Nghe được những lời này, tôi thấy khá yên tâm
Người rõ ràng là mama! - tôi chắc nịt như thế, tôi cũng không biết tại sao.
"Đã bảo không phải... Mà, sao cũng được, muốn gọi ta thế nào tùy nhóc. Nhóc không thấy ta sao?"
Vâng...
"Vậy, nhóc có nhớ mình là ai không?"
Con...không biết. Con cũng không nhớ nữa.
"...Thôi được rồi. Nghe này, ta sẽ chỉ dạy cho nhóc một kỹ năng, đó là Cảm nhận ma lực. Khi có nó, nhóc sẽ nhìn thấy được thôi, nên là nhóc chỉ cần làm theo những gì ta nói là được."
A, đúng vậy thật. Tôi có thể cảm nhận được xung quanh mình có những dòng chảy năng lượng này. Bỗng có một tiếng nói máy móc phát ra:
<Có muốn cho cá thể Slime học Skill Cảm Nhận Ma Lực? YES/NO>
Á, nó làm tôi giật cả mình. Giọng nói đó phát ra từ đâu vậy? Có đáng tin không? Tôi cũng cảm nhận được Mẹ cũng bất ngờ theo.
YES.
Tôi cảm nhận được những dòng chảy xung quanh. Xung quanh tôi dần sáng hơn, nhưng vẫn tối. Chắc là do trời đang là ban đêm nhỉ? Ngoài ra, tôi còn nghe thấy tiếng ai đó giống như ban nãy, nhưng lần này rất khác, bảo rằng tôi đã nhận được Skill "Đại Hiền Triết".
Quay về lại thực tại, tôi tò mò nhìn xung quanh, thấy một thứ gì đó tròn tròn màu xanh bên dưới mình. Đó là...mama? Vậy còn tôi... Tôi giống với mama, thật tốt quá.
Ngoài ra trước mặt tôi là rất nhiều người khác, ánh mắt họ nhìn tôi như một sinh vật nguy hiểm, một vài thì bối rối.
Những cảnh giác hướng về tôi đã được đẩy lên mức cao nhất.
●●○●●
Sau khi tôi hấp thụ Orc Lord, một thông báo từ Đại Hiền Giả báo đến rằng có một linh hồn trú ngụ trong người tôi đang dần tỉnh giấc. Theo lời Đại hiền giả thì linh hồn này là một Người chuyển sinh. Tôi không biết linh hồn này là một người lương thiện hoặc là một linh hồn độc ác nào đó muốn ăn mòn rồi chiếm lấy tôi.
<Đã đạt điều kiện phân tách. Có muốn phân tách cơ thể hay không? YES/NO>
Chắc chắn rồi. YES. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà.
Póc!
Cơ thể tôi phân ra làm hai, khá giống với phân bào nhỉ? Nhưng cái cơ thể Slime kia có lẽ nhỏ hơn tôi một chút.
<Thông báo: Đã phân tách thành công.>
Rồi tôi nhận ra, chúng tôi đang rơi. Nếu là tôi thì không sao nhưng chú Slime kia sẽ chết mất với độ cao như thế. Lỡ như đó là đồng hương nữa thì sao?
Dù không phải là đồng hương đi nữa thì tôi cũng không để họ chết như thế được. Tôi cũng từng là một con người mà, nên là tôi không nỡ làm vậy đâu. Tôi chộp lấy chú Slime kia, đáp xuống mặt đất. Tôi đặt nó xuống, nhìn về phía đồng đội, đồng minh của mình.
"Chúng ta thắng rồi!"
Mọi người đều vui mừng trước cảnh thắng lợi, tôi trở về dạng Slime. Phù.
Nhưng trong phút chốc, họ vào thế thủ, hướng về tôi. Khoan đã, có gì đó sai?!
Tôi cảm nhận được một luồng ma lực tương đối lớn gần bằng tôi lúc chưa đặt tên. Bất ngờ thật đấy! Nguồn năng lượng ấy phát ra từ cơ thể Slime đằng sau tôi. Tôi đến và nâng người (Slime) này lên. Tôi không biết người này sẽ là người như thế nào.
Mong rằng đó sẽ là một người dễ bắt chuyện...
Thử nói chuyện với cái cơ thể cắt ra từ chính mình. Ồ, có phản hồi rồi. Sau đó, tôi nhận được một cú sốc khi mà mình bị gọi là mẹ, dù tôi là con trai cơ mà. Thậm chí tôi đây còn chưa có bạn gái!
Người chuyển sinh kia hẳn là một cô gái.
Tôi chắc chắn luôn, cái cách xưng hô watashi với giọng tông cao đó!
Nhóc kia cứ cuống cuồng lên, gọi tôi là mẹ hay gì gì đó. Ít nhất, tôi xác định được đây là một người lương thiện nên không còn mối đe doạ nào để cảnh giác nữa, thật nhẹ nhõm.
Một đứa bé à... Nó có thể học được Cảm thụ ma thuật không nhỉ? Mà, dù gì thì cũng là điều cần thiết, nên là tôi dạy luôn.
Tôi nghe được giọng nói của Đại Hiền Giả thông báo là nhóc đó đã học được Skill. Tôi khá bất ngờ, nhóc này học còn nhanh hơn cả tôi nữa.
Bé Slime kia chắc cũng cảm nhận được sát khí từ người của tôi, cả 2 bên đều cảnh giác. Trước cái không khí căng thẳng này, tôi đành phải nói đỡ cho con bé
"Được rồi mọi người, không cần phải cảnh giác nhau nữa đâu, cả nhóc nữa. Xin được giới thiệu, đây...là con gái tôi! Phải rồi, con bé chỉ vừa mới được sinh ra đó! Ahaha đùa thô--"
"Cái gì?!"
"Đúng là chỉ có Rimuru-sama mới tạo ra được một sinh vật mạnh mẽ đến thế"
"Thật đáng ngạc nhiên!"
"Này này mọi người..."
Mọi người đều bất ngờ trước những lời tôi nói. Tất nhiên, việc đột nhiên lòi đâu ra một đứa con là một điều rất chi là nhạy cảm, bạn biết đấy.
Cơ mà này, biểu cảm bất ngờ đến mức hoảng loạn kia là sao đấy hả...? Tôi có thể thấy rõ mồn một mồm chữ A mắt chữ O luôn ấy?
"Chúng tôi xin lỗi vì đã thất lễ với đứa con của ngài."
"Không sao, không cần phải bận tâm đến chuyện đó. Dù gì thì đứa nhóc này cũng không phải là con..."
"Mama không cần con nữa sao? Người muốn bỏ rơi con sao..."
"K-Không phải thế! Ý ta là, không phải là con của ta thì là con của ai! Thật tình..."
Tôi thở dài,
"Từ nãy giờ ta chưa giới thiệu nhỉ. Tên ta là Rimuru Tempest, ta và nhóc là Slime. Liệu nhóc nhớ mình là ai không?"
"Con...không biết. Con chỉ nhớ khi con đang cầm gấu bông thì bị một bàn tay của ai đó đẩy xuống. Con chỉ có thể nhớ đến đó..." - chú slime nhỏ run nhẹ
Một đứa trẻ đáng thương, cô nhóc có lẽ vẫn còn quá nhỏ để nhớ mọi chuyện. Tôi nghĩ mình nên cố gắng bù đắp cho nhóc mới được.
"Ta không biết nhóc có một trải nghiệm kinh khủng đến vậy, ta xin lỗi. Nếu chúng khiến nhóc buồn thì đừng nhớ đến nó nữa. Ta và mọi người sẽ trở thành gia đình mới của nhóc. Cùng về nhà được chứ?" - Tôi nói
"Vâng ạ!"
Màn đêm dài dẳng kia cũng kết thúc, thay thế nó chính là bình minh. Như một quy luật đã định sẵn, cái thiện đánh bại được cái ác. Ánh sáng đến chiếu rọi muôn nơi, chính là báo hiệu cho việc cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi vẻ vang.
Cuộc xâm lăng của lũ Orc, đã hoàn toàn thất bại.
Việc cuối cùng là, tôi cần phải dọn dẹp lại sau cuộc chiến, và cả chịu trách nhiệm cho phát ngôn ngu ngốc của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com